ĐGH Phanxicô – Sứ Điệp Ngày Thế Giới Bệnh Nhân Lần Thứ 27

(masimpress.com)  9 January 2019

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy” (Mt 10:8).

Anh Chị Em Thân Mến,

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy” (Mt 10,8). Đây là những lời mà Chúa Giêsu đã nói khi sai các môn đệ của Ngài đi loan báo Tin Mừng, để Nước Ngài có thể lớn lên qua những hành động của tình yêu nhưng không.

Vào dịp Ngày Thế Giới Bệnh Nhân Thứ XXVII, được long trọng cử hành vào ngày 11/02/2019 tại Calcutta, Ấn Độ, Giáo Hội – trong tư cách là Mẹ với hết mọi con cái của mình, đặc biệt là người yếu đau – nhắc nhớ chúng ta rằng những nghĩa cử đại lượng như của Người Samaritano Nhân Hậu là những phương thế đáng tin cậy nhất của việc truyền giáo. Việc chăm sóc người đau bệnh đòi hỏi sự chuyên nghiệp, sự dịu dàng, những cử chỉ khẳng khái và đơn giản được trao ban nhưng không, giống như một sự âu yếm làm cho người khác cảm thấy được yêu thương.

Sự sống là một quà tặng từ Thiên Chúa. Thánh Phaolô đặt câu hỏi: “Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh?” (1 Cr 4,7). Rõ ràng vì đó là một quà tặng, nên sự sống con người không thể bị giảm xuống thành một sự sở hữu cá nhân hay tài sản riêng tư, đặc biệt dưới ánh sáng của những tiến bộ khoa học và công nghệ sinh học vốn có thể cám dỗ chúng ta thao túng “cây sự sống” (x. St 3,24).

Giữa nền văn hoá lãng phí và thờ ơ ngày nay, tôi muốn chỉ ra rằng “quà tặng” là một loại phù hợp nhất cho việc thách đố chủ nghĩa cá nhân và sự phân mảnh xã hội của thời nay, trong khi đồng thời cổ vỗ những mối quan hệ mới và phương thế hợp tác mới giữa các dân tộc và các nền văn hoá. Đối thoại – tiền đề của quà tặng – sẽ tạo nên những cơ hội cho sự phát triển và trưởng thành con người vốn có khả năng phá vỡ những đường lối có sẵn của việc thi hành quyền lực trong xã hội. “Quà tặng” có nghĩa nhiều hơn cả việc thuần tuý cho những món quà: việc này có liên hệ đến việc trao ban chính bản thân mình, chứ không chỉ đơn giản là việc giao quà hay những món đồ. “Quà tặng” khác hẳn với việc cho quà vì nó đi kèm với quà tặng nhưng không của bản thân và lòng khao khát muốn xây dựng một mối quan hệ. Đó là sự nhìn nhận về người khác, vốn là nền tảng của xã hội. “Quà tặng” là một phản chiếu của tình yêu Thiên Chúa, vốn đạt tới đỉnh cao trong sự nhập thể của Chúa Con và sự tuôn đổ của Chúa Thánh Thần.

Mỗi người chúng ta đều nghèo, cần giúp đỡ và bần cùng. Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta cần sự chăm sóc của cha mẹ chúng ta để tồn tại, và ở mọi giai đoạn của đời sống chúng ta vẫn một cách nào đó tuỳ thuộc vào sự trợ giúp của người khác. Chúng ta sẽ luôn ý thức về những giới hạn của chúng ta, là “các thọ tạo”, trước những cá nhân và hoàn cảnh khác. Một sự nhìn nhận thẳng thắn về sự thật này sẽ giúp cho chúng ta khiêm nhường và thôi thúc chúng ta thực thi tình liên đới như là một nhân đức thiết yếu trong cuộc sống.

Một sự nhận biết như thế sẽ dẫn chúng ta đến việc hành động một cách có trách nhiệm để cổ võ một sự thiện hảo vốn mang tính cá nhân và cộng đoàn. Chỉ khi chúng ta tự thấy chính mình, không phải như một thế giới tách biệt, mà là trong mối quan hệ thân tình với người khác, thì chúng ta mới có thể phát triển một sự thực thi xã hội về tình liên đới nhằm vào thiện ích chung. Chúng ta không nên sợ tự coi chính bản thân mình là đang cần giúp đỡ hay đang tuỳ thuộc vào người khác, vì một cách cá nhân và qua những nỗ lực riêng của chúng ta thì chúng ta không thể vượt thắng được những giới hạn của mình. Vì thế chúng ta không nên sợ hãi để nhìn nhận những giới hạn này, vì chính Thiên Chúa, nơi Chúa Giêsu, đã khiêm tốn tự hạ xuống với chúng ta (x. Pl 2:8) và vẫn đang tiếp tục làm thế; trong sự nghèo nàn của bản thân, Ngài đã đến trợ giúp chúng ta và ban cho chúng ta những quà tặng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta.

Dưới ánh sáng của việc cử hành trọng thể tại Ấn Độ, tôi muốn nhắc lại, bằng niềm vui và sự thán phục, hình tượng của Mẹ Thánh Teresa Calcutta – một khuôn mẫu bác ái đã làm tỏ lộ hữu hình tình yêu của Thiên Chúa dành cho người nghèo và người đau bệnh. Như tôi đã nhấn mạnh trong lễ phong thánh cho Ngài, “Mẹ Teresa, trong tất cả mọi khía cạnh của đời mình, là một người phân phát can đảm của lòng thương xót Chúa, biến mẹ trở nên sẵn sàng cho hết mọi người qua sự đón tiếp của mẹ và sự bảo vệ sự sống, của những thai nhi và những người bị bỏ mặc và bị loại trừ…Mẹ đã cúi xuống trước những người đã bị bỏ mặc, bị bỏ cho chết bên vệ đường, nhìn thấy nơi họi phẩm giá mà Thiên Chúa ban tặng; Mẹ làm cho tiếng nói của mẹ được lắng nghe trước những giới quyền lực của thế giới này, để họ có thể nhận biết sai phạm về tội ác của họ - các tội ác! – của tình trạng nghèo mà những con người này tạo ra. Đối với Mẹ Teresa, thì lòng thương xót là “muối” vốn mang lại vị mặn cho công việc của Mẹ; đó chính là “ánh sáng” chiếu toả trong đêm tối của nhiều người đang không còn nước mắt để chiếu toả cho sự nghèo và thống khổ của họ. Sứ mạng của Mẹ với thành thị và những vùng ngoại biên hiện sinh vẫn còn là một chứng tá rõ ràng đối với chúng ta ngày nay cho sự gần gũi của Thiên Chúa đối với những người nghèo nhất trong số người nghèo” (Bài Giảng, 4/9/2016).

Mẹ Thánh Teresa sẽ giúp chúng ta hiểu rằng tiêu chí duy nhất cho hành động của chúng ta phải là tình yêu quên mình cho hết mọi người, mà không có sự cách biệt về ngôn ngữ, văn hoá, sắc tộc hay vùng miền. Gương của Mẹ vẫn đang tiếp tục dẫn dắt chúng ta bằng việc mở ra những chân trời của niềm vui và niềm hy vọng cho tất cả mọi người đang cần hiểu và tình yêu dịu dàng, và đặc biệt đối với những người đang đau khổ.

Sự đại lượng thúc đẩy và nuôi dưỡng công việc của nhiều tình nguyện viên là những người quá quan trọng trong lãnh vực chăm sóc sức khoẻ và những người cách rõ ràng đang mặc lấy linh đạo của Người Samaritano Nhân Hậu. Tôi thể hiện lòng biết ơn của tôi và mang lại sự khích lệ của tôi đối với tất cả mọi tổ chức tình nguyện đã dấn thân cho việc chuyển giao và trợ giúp các bệnh nhân, và tất cả mọi tổ chức đã tổ chức hiến máu, các mô và cơ phận. Một lãnh vực cụ thể mà sự hiện diện của các bạn trong đó thể hiện sự quan tâm và bận tâm của Giáo Hội là lãnh vực cổ võ quyền của người bệnh, đặc biệt là những người bị ảnh hưởng bởi những bệnh lý đòi hỏi sự trợ giúp đặc biệt. Tôi cũng đề cập đến nhiều nỗ lực được thực hiện nhằm gia tăng sự nhận thức và khích lệ sự ngăn chặn. Công việc tình nguyện của các bạn trong các cơ sở y tế và tại các gia đình, vốn trải rộng từ việc chăm sóc y tế đến việc mang lại sự trợ giúp thiêng liêng, là mang tầm quan trọng thiết yếu. Vô số người đang bệnh, một mình, già nua hay mỏng giòn về tư tưởng hay thân xác đang hưởng nhờ từ những việc phục vụ này. Tôi mời gọi các bạn hãy tiếp tục là một dấu chỉ của sự hiện diện của Giáo Hội trong một thế giới tục hoá này. Một tình nguyện viên là một người bạn tốt là người mà người ta có thể chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc cá nhân; bởi sự lắng nghe nhẫn nại của họ, các tình nguyện viên đang làm cho người bệnh có khả năng chuyển từ những người nhận lãnh thụ động sự chăm sóc sang việc là những người dự phần tích cực vào một mối quan hệ vốn có thể khôi phục niềm hy vọng và khơi dậy sự mở ra cho việc điều trị xa hơn. Công việc tình nguyện chuyển giao các giá trị, hành xử và lối sống xuất phát từ một lòng khao khát thẳm sâu để trở nên đại lượng. Đó cũng là một phương thế của việc làm cho việc chăm sóc y tế trở nên nhân bản hơn.

Một tinh thần đại lượng cần phải cách đặc biệt khích lệ các tổ chức y tế Công Giáo, bất luận là ở những vùng phát triển hơn hay nghèo hơn của thế giới, vì những tổ chức này sẽ thực thi hoạt động của họ dưới ánh sáng của Tin Mừng. Các tổ chức Công Giáo được mời gọi để mang lại một gương của sự trao ban bản thân, sự đại lượng và tình liên đới trong sự đáp trả lại não trạng lợi nhuận bằng mọi giá, của việc cho đi để nhận lại, và việc khai thác thay vì quan tâm đến con người.

Tôi mời gọi hết mọi người, ở mọi cấp độ, hãy cổ võ nền văn hoá của sự đại lượng và quà tặng, vốn không thể thiếu để vượt thắng nền văn hoá lợi nhuận và lãng phí. Các tổ chức y tế Công Giáo phải không được rơi vào cái bẫy của việc đơn giản là làm kinh doanh; họ phải quan tâm đến việc chăm sóc cá nhân hơn là lợi nhuận. Chúng ta biết rằng y tế là mang tính quan hệ, tuỳ thuộc vào sự tương tác với người khác, và đòi hỏi sự tin tưởng, tình bằng hữu và tình liên đới. Đó là một kho tàng có thể được vui hưởng cách trọn vẹn chỉ khi nó được chia sẻ. Niềm vui của việc cho đi đại lượng là một thước đo cho sức khoẻ của một người Kitô Hữu.

Tôi xin phó thác hết mọi người các bạn cho Mẹ Maria, Salus Infirmorum. Xin Mẹ giúp chúng ta biết chia sẻ những ơn ban mà chúng ta đã lãnh nhận trong tinh thần đối thoại và sự đón nhận nhau, để sống như là anh chị em biết chú ý đến nhu cầu của nhau, biết cho đi từ một trái tim đại lượng, và họ niềm vui của sự phục vụ quên mình vì người khác. Với tình cảm lớn lao, tôi đảm bảo với các bạn về sự gần gũi của tôi trong cầu nguyện, và tôi xin hết lòng ban Phép Lành Toà Thánh của tôi cho hết mọi người.

Vatican, 25/11/2018

Lễ Trọng Chúa Chúa Giêsu Kitô, Vua Vũ Trụ

PHANXICÔ

Joseph C. Pham (Chuyển ngữ từ ZENIT)

 


Văn Kiện Giáo Hội