CHÚA NHẬT
CHÚA GIÊSU
CHỊU PHÉP RỬA
*****
A. DẪN NHẬP.
Hôm nay Phụng vụ kết thúc mùa Giáng
sinh và bắt đầu mùa thường niên. Lễ Chúa Giêsu chịu phép rửa khởi đầu cho mùa
thường niên này.
Việc Chúa Giêsu nài ép Gioan làm phép
rửa cho mình khiến chúng ta phải ngạc nhiên. Ngài là Đấng “vô tội” tại sao lại
xin chịu phép rửa sám hối như một tội nhân ? Ngài làm như vậy là vì ngay từ đầu
đời sống công khai, Ngài đã thực hiện trọn vẹn ý Cha, như người “Tôi Tớ vâng phục”
mà các tiên tri đã loan báo. Ngài sẵn sàng vâng phục chấp nhận cái cheat trên
thập giá. Phép Rửa bằng máu này dẫn tới và thánh hiến phép rửa bằng nước.
Việc làm của Chúa Giêsu giúp chúng ta
nhận ra ý nghĩa Phép Rửa Tội của chúng ta. Nhờ phép rửa tội, chúng ta được nhận
lại làm con Chúa, được thừa hưởng Nước Trời. Do đó, chúng ta phải dấn thân trọn
vẹn để sống với Chúa trong tình hiệp nhất yêu thương, sống trọn vẹn tình con đối
với Cha, sống sao cho xứng danh Kitô hữu để làm vinh danh Cha trên trời.
B. TÌM HIỂU LỜI CHÚA.
+ Bài đọc 1 : Is 42,1-4.6-7.
Khi ấy dân Do thái bị thử thách nặng nề,
phải đi đầy ở Babylon. Để khích lệ họtiên tri Isaia loan báo : họ vinh dự được
Thiên Chúa chọn làm đầy tớ lý tưởng của Ngài, có trách nhiệm giới thiệu Thiên
Chúa cho dân ngoại.
Đây là bài thứ nhất trong 4 bài ca về
Người Tôi Tớ trong sách đệ nhị Isaia. Vì được Thánh Thần ngự trên mình, Người Tôi
Tớ của Thiên Chúa là Đấng mạnh mẽ và sẽ
chiến thắng mọi kẻ thù. Nhưng Ngài không thích dùng bạo lực, trái lại, Ngài yêu
thương cứu vớt những kẻ tội lỗi yếu đuối, “không
lớn tiếng”, “không bẻ gẫy cây lau bị
dập, không dập tắt tim đèn còn leo lét”.
Tất cả những nét Isaia mô tả Người Tôi
Tớ đều được thực hiện nơi Đức Giêsu.
Chính Đức Giêsu sẽ đảm nhận vai trò Người Tôi Tớ. Vai trò này, Ngài sẽ
hoàn thành khi biến tôn giáo của đức tin thành một sự ưng thuận thắm tình con
thảo mà mọi người đều có thể nói lên, dù người ấy thuộc bất cứ nền văn hoá hay
quốc gia nào. Theo gương Đức Kitô, các Kitô hữu cũng phải thực hiện nhiệm vụ trên.
+ Bài đọc 2 : Cv 10,34-38.
Đây là phần đầu bài giảng của thánh Phêrô
ở Cêsarêa cho ông Corneliô, viên sĩ quan Rôma và gia đình của ông để giúp họ hoán
cải và chịu phép rửa. Đây là một việc làm có tính cách cách mạng vì từ trước đến
nay các tông đồ chưa nghĩ đến việc cho người ngoại gia nhập Giáo hội.
Trong bài nói chuyện với người Do thái,
Phêrô cho biết sở dĩ Ngài dám làm như vậy vì “Thiên Chúa không thiên tư tây vị ai, hễ ai thực hành sự công chính, đều
được Ngài đón nhận”. Chính Đức Giêsu Nazareth đã được Thiên Chúa dùng Thánh
Thần và quyền năng xức dầu tấn phong Ngài
và Ngài đã đi khắp nơi để ban phát ơn lành.
+ Bài Tin mừng : Lc 3,15-16.21-22.
Cả 3 bài Tin mừng của lễ Chúa Giêsu chịu
phép rửa có rất nhiều điểm giống nhau. Chúng ta có thể chia bài Tin mừng thành
2 phần :
* Phần
một : Ông Gioan thanh minh là mình không phải là Đấng Kitô như người ta
tưởng. Có Đấng sẽ đến sau ông và cao trọng hơn ông. Hiện nay ông chỉ rửa họ bằng
nước, còn Đấng đến sau sẽ làm phép rửa trong Chúa Thánh Thần.
* Phần
hai : Đức Giêsu nhận phép rửa của ông Gioan và trong nghi lễ này Đức Giêsu
được tấn phong làm Đấng Messia, Đấng Cứu thế. Đó chính là ý nghĩa việc Thánh Thần
hiện xuống,”các tầng trời mở ra”, cách
diễn tả lấy lại của Isaia 63,11-14.19 khi công bố tấn phong một vị giải phóng mới.
Có tiếng nói từ trời vang trên Đức Giêsu, tiếng nói ấy cũng thuộc về nghi thức
phong vương một vị vua mới :”Con là Con của
Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con”.
C. THỰC HÀNH LỜI CHÚA.
Một cuộc đổi mới.
I. NGÀY LỄ PHONG VƯƠNG.
Phụng vụ hôm nay, nhất là bài Tin mừng,
gợi lên cho chúng ta ý tưởng về ngày lễ phong vương. Thánh Marcô cho chúng ta
biết Đức Giêsu chịu phép rửa của ông Gioan ở sông Giorđan. Chính khi Đức Giêsu được
dìm trong nước và được kéo lên thì trời mở ra và có Thánh Thần hiện xuống dưới
hình chim bồ câu và tiếng nói từ trời vang xuống :”Con là Con yêu dấu của Cha,
Cha hài lòng về Con”. Đây là tiếng của Thiên Chúa Cha nói với Đức Giêsu để
nhận Ngài làm Con. Lời nói ấy khiến chúng ta
nghĩ đến một nghi lễ phong vương.
Ngày xưa, khi một người được phong lên
làm vua thì phải trải qua một cuộc lễ phong vương với nghi thức gồm 3 phần, và
hôm nay Đức Giêsu cũng đã thực hiện 3 phần ấy :
- Phải tắm rửa sạch sẽ.
- Phải được xức dầu.
- Và được tôn xưng làm vua.
1. Phải tắm rửa sạch sẽ.
Đức Giêsu chịu phép rửa ở sông Giorđan
bởi tay ông Gioan Tẩy giả. Chỉ ai không trong sạch mới cần tắm rửa. Vậy, Đức Giêsu
là chiên của Thiên Chúa, một con chiên trong sạch vô tì tích, tại sao lại phải
tẩy rửa tội lỗi ? Thưa, Ngài làm như vậy
là để hoà đồng với con người khiêm nhường
để từ đó dạy ta rằng muốn vào Nước Trời, phải ăn năn sám hối, cải thiện đời
sống và phải tắm gội tâm hồn cho trong sạch :”Phúc
cho ai có tâm hồn trong sạch vì họ sẽ được xem thấy Chúa”.
2. Phải được xức dầu.
Đức Giêsu được Thánh Thần xức dầu tấn
phong. Trong bài đọc 2, thánh Phêrô nói :”Đức
Giêsu thành Nazareth được Thiên Chúa dùng Thánh Thần và quyền năng và xức dầu tấn
phong cho Ngài”.
Tiên tri Isaia đã nói trước và chính Đức
Giêsu đọc đoạn sách của Isaia ở hội đường Do thái :”Thánh Thần Chúa ngự trên tôi : Vì Chúa đã xức dầu cho tôi, Người đã sai
tôi đem Tin mừng cho người nghèo khó, băng bó những tâm hồn đau thương, báo tin
ân xá cho những kẻ bị lưu đầy, phóng thích cho những tù nhân, công bố năm hồng ân
của Thiên Chúa...”(Is 61,1-3). Và Đức Giêsu đã kết luận : hôm nay đã ứng
nghiệm lời tiên tri Isaia nói về Ngài.
3. Ngài được phong vương.
Đức Giêsu được tôn phong làm vua, là Đấng
Messia, là Chúa Cứu thế.
Trong Tin mừng, Thánh Marcô nói :”Khi Ngài vừa ở dưới nước lên thì Trời mở ra,
Thánh Thần lấy hình chim bồ câu ngự xuống trên Ngài và có tiếng từ trời phán:”Con
là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”. Đây là lời
tuyên phong long trọng Đức Giêsu là Vua, là Con Thiên Chúa.
II. Ý NGHĨA VIỆC CHỊU
PHÉP RỬA.
1. Phép rửa của Gioan và của Đức Giêsu.
Chúng ta thấy có sự khác nhau giữa phép
rửa của Gioan và của Chúa Giêsu. Phép rửa của Gioan chỉ là dấu hiệu của sự ăn năn
sám hối. Người Do thái đến cho Gioan làm phép rửa là để được ăn năn các tội
mình để được ơn tha thứ. Còn Chúa Giêsu Kitô, con người vô tội, không thể lãnh nhận Phép rửa với hướng đó. Vậy
Ngài đến xin rửa không phải là cho mình, mà là cho người khác, vì người khác.
Ngài chịu phép rửa là nói lên, từ nay, Ngài chung số phận với người tội lỗi và đó
là tất cả ý nghĩa đời Ngài và cuộc đời này chỉ hoàn tất với phép rửa cuối cùng,
của sự chết (Mc 10,38 ; Lc 12,50) vì chết là cùng chung số phận của con người tội
lỗi, con người bị sa ngã, và là số phận bi đát nhất.
Phép rửa của Chúa Giêsu là phép rửa “tái
sinh”. Nó ban cho mọi người một đời sống toàn vẹn. Giải thích về đời sống
mới này, thánh Phaolô đã viết cho các Kitô hữu vừa mới được rửa tội như sau :”Khi được rửa tội là anh em được mai táng với
Đức Kitô, và trong phép rửa tội, anh em cũng được sống lại với Đức Kitô. Anh em
đã bị chết về mặt tâm linh nhưng giờ đây Thiên Chúa đã mang anh em đến nguồn sống
cùng với Đức Kitô”(Cl 2,12-13).
2. Lý do Đức Giêsu chịu phép rửa.
Việc Đức Giêsu tự nguyện đến xin chịu
phép rửa của Gioan không nhằm ăn năn sám hối tội lỗi như bao người khác, vì Ngài
là Đấng vô tội (Dt 5,15b ; 7,26). Nhưng qua hành động này, Ngài muốn chia sẻ thân
phận yếu hèn và cảm thông với các tội nhân để sau này sẽ chịu chết đền tội thay
cho họ. Đàng khác, việc toàn thân Chúa
Giêsu được Gioan dìm xuống nước sông Giorđan, chính là hình bóng của phép rửa mà
Ngài sẽ phải chịu trong mầu nhiệm tử nạn
và phục sinh sau này (x.Rm 6,3-4). Và từ mầu nhiệm phục sinh, Chúa Giêsu thiết
lập bí tích rửa tội để nhờ đó tái sinh các tín hữu và đổi mới họ nhờ nước và Thánh
Thần. Đây cũng là điều kiện để được gia nhập vào Nước Thiên Chúa (x.Ga 3-6 ; Tt
3,5).
Ngoài ra, việc Đức Giêsu đến xin chịu
phép rửa của Gioan còn là cơ hội để ông thi hành sứ mệnh tiền hô đi trước dọn đường
và làm chứng cho Ngài. Ngài chịu phép rửa của Gioan để sẽ làm cho phép rửa bằng
nước trở thành bí tích rửa tội trong Chúa Thánh Thần (x.Mc 1,8) và lửa (x.Lc
3,16; Cv 2,3-4).
3. Ý nghĩa Bí tích rửa tội.
Trước khi về trời, Đức Giêsu lập bí
tích rửa tội khi Ngài nói với các môn đệ :”Các
con hãy đi rao giảng cho muôn dân, rửa tội cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh
Thần (Mt 26,20). Chúng ta xem lại phép rửa của Gioan Tiền hô : phép rửa của
Gioan Tiền hô chỉ là một nghi thức tượng trưng, có mục đích nhắc nhở và thúc giục
người ta ăn năn sám hối và cải thiện đời sống. Phép rửa này không có khả năng tẩy
xóa tội lỗi, không có năng lực ban ơn thánh. Bởi vì phép rửa này không phải là
một bí tích, đúng như Gioan đã quả quyết, đồng thời Ngài cũng giới thiệu một phép
rửa khác, phép rửa của Chúa Giêsu, là phép rửa bằng Thánh Thần, nghĩa là phép rửa
của Chúa Giêsu là một bí tích thông ban Chúa Thánh Thần, mặc dầu cũng dùng tới
nước, nhưng nước chỉ là điều kiện, là nghi thức bên ngoài, còn thực sự là được
rửa bằng Thánh Thần, biến đổi con người
tội lỗi nên con Thiên Chúa, và được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu Nước Trời.
Khi chúng ta lãnh nhận phép rửa tội,
Chúa Giêsu cũng muốn chúng ta tham dự vào mầu nhiệm sự chết và sống lại của Ngài.
Chúng ta vào đời khi được sinh ra và vào đạo của Thiên Chúa khi được rửa tội.
Trong nghi thức rửa tội chúng ta được dìm trong nước hoặc đổ nước trên đầu để
chỉ việc tẩy rửa khỏi tội tổ tông và mọi tội riêng, được tái sinh làm con cái của
Chúa và gia nhập vào Giáo hội. Vì thế, Giáo hội coi bí tích rửa tội như một cuộc
tái sinh, người được rửa tội trở thành một con người mới. Họ thấy đâu là ơn gọi
và định mệnh của con người, đâu là ý nghĩa của cuộc đời.
Truyện
: Tôi mới có 2 tuổi.
Có một cụ già, mãi tới khi 80 tuổi mới
lãnh nhận phép rửa tội. Bắt đầu từ đó cụ sống một đời rất gương mẫu. Hai năm
sau, cụ hấp hối. Có người muốn biết cụ bao nhiêu tuổi. Cụ dõng dạc trả lời :”Tôi
mới có hai tuổi. Tám mươi năm trước khi rửa tội là những năm chết. Tôi mới bắt đầu
sống thật khi tôi chịu phép rửa tội”. Thật
là chí lý.
(Phạm văn Phượng,
Chia sẻ TM Chúa nhật, B, tr 38).
III. BÍ TÍCH RỬA TỘI
VÀ CHÚNG TA.
Ngày nay, mỗi người chúng ta đã được
chịu phép rửa tội để trở thành Kitô hữu, con Thiên Chúa, con của Giáo hội. Bí
tích rửa tội là cửa ngõ đưa ta vào trong Giáo hội và Nước Trời. Vậy bí tích rửa
tội có tương quan gì với chúng ta không, và chúng ta phải sống thế nào cho xứng
với hồng ân ấy ?
1. Một cuộc đổi mới.
Chúng ta là những con người tội lỗi,
nhờ phép rửa tội chúng ta được tẩy sạch mọi tội lỗi để trở nên con người mới
trong trắng, xứng đáng làm con của Đấng đã phán :”Các ngươi hãy nên thánh vì Ta
là Đấng thánh”. Tuy thế, sống giữa trần gian đầy cám dỗ, nhiều khi tấm áo tắng
trong ngày chịu phép rửa tội đã bị hoen ố vì những hành vi xấu xa của ta, nên
phải cố gắng đổi mới cuộc sống của ta
theo câu tâm niệm vua Thành Thang đã viết vào trong bồn tắm
:”Nhật
tân,
nhật nhật tân, hựu nhật tân”: mỗi
ngày nên mới, ngày ngày nên mới, ngày tới phải nên mới. Vua cho rằng : người ta phải gột rửa con tim
cho sạch tội nhơ như thân xác phải tắm rửa hằng ngày (Đại học I,1).
Chúng ta phải làm một cuộc cách mạng bản
thân nghĩa là phải lột bỏ con người cũ tội lỗi mà mặc lấy con người mới tốt lành
thánh thiện như thánh Phaolôââđã dạy. Phương
pháp giáo dục của người xưa vẫn còn tính cách thời sự nơi chúng ta : Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Theo trật tự của cuộc
cách mạng, thì cách mạng bản thân là điều tiên quyết.
Truyện : Thay đổi chính mình.
Linh mục Anthony de Mello kể lại tâm sự
của một nhà hiền triết như sau :
Nhìn lại cuộc sống đã qua, nhà hiền
triết thú nhận : Lúc thiếu thời tôi là một kẻ hiếu động. Trong sự hăng hái của
tuổi trẻ tôi thường xin Chúa cho tôi sức mạnh biến đổi trái đất này trở nên tốt
hơn. Khi được nửa đời người, tôi ý thức là mình chưa làm được gì cả, chưa thay đổi
được bất cứ người nào. Tôi lại đổi lời cầu nguyện cho thiết thực hơn :”Lạy Chúa,
giờ đây con chỉ xin Chúa cho con khả năng thay đổi cuộc sống của những người
con tiếp xúc hằng ngày thôi”.
Nhưng rồi khi tuổi đời sắp hết tôi thấy
rằng mình quá cao vọng và ảo tưởng, tôi lại thay đổi lời cầu nguyện như sau :”Lạy
Chúa, xin ban cho con ơn thay đổi chính bản thân con”. Nếu từ tuổi thanh xuân tôi
đã cầu nguyện như thế, thì có lẽ tôi không phải hối tiếc vì đã sống một đời sống
vô ích.
2.
Tập sống khiêm nhường.
Việc Đức Giêsu đến xin ông Gioan làm
phép rửa làm cho chúng ta phải suy nghĩ : Đức Giêsu được Gioan giới thiệu là
“Con chiên Thiên Chúa”, một con chiên vô tì tích tại sao lại đến chịu phép rửa để
xin được ơn tha tội như mọi người tội lỗi đến xin ? Thánh Matthêu coi cử chỉ đó
như là thực hiện “chương trình khiêm hạ và phục vụ” mà các tiên tri đã báo trước
(Mt 3,14-15). Đức Giêsu chịu phép rửa để nêu gương cho ta về sự khiêm nhường,
Ngài nhận mình là người có tội như mọi người để hoà đồng với mọi người, để giúp
cho con người luôn có tinh thần sám hối, tự hạ trước mặt Chúa:”Trong các con ai làm lớn nhất phải xử như kẻ
nhỏ nhất. Ai làm đầu kẻ khác phải coi mình như tôi tớ”(Lc 22,26).
Theo nhà Phật, con người có ba chứng
nguy hiểm nhất : tham, sân, si.
- Tham là vì ích kỷ.
- Sân là vì tự ái.
- Si là vì ngu muội.
Trong ba chứng bệnh nói đây
thì “Sân” là khó diệt hơn cả. Bởi vì lòng tự ái (kiêu ngạo) là một thói xấu sống
dẻo dai bậc nhất, đến nỗi thánh Phanxicô Salêsiô phải nói :”Nó chỉ ngưng hoạt động
15 phút sau khi tôi chết”.
Các bậc hiền nhân quân tử đều
coi dức “khiêm tốn” là căn bản trong công việc cải tạo con người. Tính tự ái
(kiêu ngạo) buộc con người vào dục vọng, làm cho họ phải đảo điên, thì lòng khiêm
tốn sẽ là phương tiện giải thoát, đem lại thế quân bình, tức là sự bằng yên cho
tâm hồn.
Truyện
: Vừa thì đứng
Một hôm Khổng Tử tới thăm miếu
vua Hoàn Công nước Lỗ, thấy một chiếc lọ đứng nghiêng nghiêng, ngài hỏi, thì người
giữ miếu cho biết :
- Cái lọ này là một bảo vật,
thuở trước nhà vua hằng để bên ngai vàng hầu làm gương.
Ngài nói :
- Ta vốn nghe đồn nhà vua có
một bảo vật, bỏ không thì nghiêng, đổ nước vào vừa phải thì đứng thẳng, mà đổ đầy
thì lại ngã. Có lẽ là vật này chăng ?
Rồi ngài bảo học trò múc nước
thí nghiệm thì quả nhiên đúng như thế.
Bấy giờ ngài mới trịnh trọng
giảng giải :
- Thông minh thánh trí nên
giữ bằng cách ngu muội. Có công to trong thiên hạ nên giữ bằng cách
khiêm cung. Sức khỏe hơn người nên giữ bằng
cách nhút nhát. Giầu có bốn biển nên giữ bằng cách bố thí và thái độ nhún nhường.
Đó là lối san sẻ bớt đi để khỏi đầy tràn mà sụp đổ vậy”.
3. Sống xứng danh Kitô hữu.
Khi được chịu phép rửa tội, chúng ta được
gọi là Kitô hữu. Danh xưng Kitô hữu là
chỉ một người thuộc về Chúa Kitô, là người được mang danh Chúa Kitô, là Kitô khác,
là Chúa Kitô nối dài. Để sống xứng đáng với danh hiệu đó, chúng ta phải có nhiều
nỗ lực, nhiều khi phải đau khổ, hy sinh, nhục nhã, chịu nhiều phiền toái, thua thiệt...nhưng
đó là giá phải trả để chúng ta đạt được niềm vui đích thực trong cuộc đời làm
con Chúa.
Truyện : Tên con là Phlilippe.
Một hôm, người ta đem đến
trình vua Philippe một thanh niên bị bắt quả tang ăn trộm. Vua nhìn thẳng vào mặt
hắn và hỏi :
- Tên mày là gì ?
Anh ta rụt rè thưa :
- Thưa tên con là Philippe ạ.
Vua trợn mắt nói tiếp :
-
Mày là Philippe trùng với tên tao mà mày lại đi ăn trộm à. Mày làm ô danh
tao. Vậy mày phải làm một trong hai việc
: một là phải đổi tên đi, hai là phải thay đổi cách sống...
Chúng ta đã lãnh nhận bí
tích rửa tội và đã được trở thành con Thiên Chúa. Được làm con Thiên Chúa là một
tước hiệu vô cùng cao quí, một hồng ân lớn lao Chúa ban cho con người. Nhưng chúng ta đã sống thế nào với hồng ân
cao qúi ấy ? Cha trên trời có hài lòng với chúng ta không? Khi Chúa Giêsu chịu
phép rửa, Chúa Cha đã phán :”Con là Con yêu
dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”. Vậy Cha trên trời có hài lòng với chúng
ta không ? Chúng ta đã trở thành con Chúa và được mang danh hiệu là Kitô hữu,
vì vậy, nỗ lực của cúng ta là phải luôn cố gắng sống xứng đáng với danh hiệu ấy
để được Chúa hài lòng với chúng ta.
Lm
Giuse Đinh lập Liễm
Giáo xứ Kim phát
Đà lạt