TUẦN BÁT NHẬT LỄ PHỤC SINH  (Ngày 21 – 27 tháng 4 năm 2019)

 

 

Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:

 

Giờ đây mặt trời đã mọc rồi và bạn ngước nhìn lên để cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng chiếu vào mặt bạn.  Nhìn về phía trước, bạn nhận thấy mấy người phụ nữ vội vã chạy trên đường.  Xem chừng họ quá hoảng hốt lẫn vui mừng, tựa hồ có điều gì đã xảy ra khiến họ sợ hãi nhưng lại thật tuyệt vời.  Khi bạn đến gần nơi họ xuất phát, lại thấy một người đang đứng đó.  Người ấy đứng thật cao, thật vững vàng.  Chẳng khác nào ông đã hoàn tất một điều gì không ai làm nổi.  Càng tới gần hơn, bạn mới nhận ra đó là Người.  Là Chúa Giê-su.  Bạn biết bạn nhìn thấy Người đã chết.  Làm sao Người lại có thể đứng ở đó được?  Người nhìn bạn với ánh mắt trong sáng và chắc chắn.  Người nói với bạn.  Vậy Chúa Giê-su nói gì với bạn?  Bạn trả lời thế nào?  Đứng gần Chúa Giê-su hơn, bạn cảm thấy một sức mạnh thoát ra từ nơi Người.  Bạn muốn tiến tới để ôm lấy Người, chạm vào Người để chắc chắn đó thực là Chúa Giê-su.  Người như đọc được ý nghĩ của bạn và bao câu hỏi cứ lòng vòng trong đầu óc bạn.  Chúa Giê-su tiến tới và chạm vào tay bạn. Bạn cảm thấy như có luồng năng lực ào vào con người bạn.  Bạn nói với Chúa Giê-su:  “Là Chúa.  Đúng là Chúa rồi!”  Nước mắt chảy xuống trên gương mặt bạn.  Chúa Giê-su nói điều gì đó với bạn.  Vậy Chúa nói gì?  Bạn muốn nói gì với Chúa?... Chúa Nhật Phục Sinh là một ngày sự sống chiến thắng thần chết.  Niềm tin vào sự Phục Sinh thay đổi đời sống hiện tại của tôi thế nào?  Hôm nay tôi phải chia sẻ với ai niềm hy vọng và vui mừng của Phục Sinh?

-  Steve Connor trên mục dotMagis, trang mạng IgnatianSpirituality.com

 

 

Sự hiện diện của Chúa

Lạy Chúa, khi con đến với Chúa hôm nay, xin Chúa cho tâm hồn con, toàn thân con, được đầy tràn ngưỡng mộ sự hiện diện của Chúa.  Xin Chúa giúp con ở trong thái độ tiếp đón Chúa khi con dẹp qua một bên mọi lo lắng của thế gian này.  Xin Chúa cho tâm trí con được đầy bình an của Chúa.

 

Sự tự do

Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được tự do khỏi mọi thái quá của cuộc sống này.  Xin đừng để con vướng mắc vào ước ao giàu có.  Xin Chúa giữ lòng trí con được tự do để yêu mến và phục vụ Chúa.

 

Ý thức

Tôi đang sống trong một mạng lưới những tương quan:  liên kết với thiên nhiên, với con người, với Thiên Chúa.

Tôi lần theo những liên kết này, cảm tạ Chúa vì sự sống luân chuyển qua những mối tương quan này.

Có những tương quan đang bị bóp méo hoặc đổ vỡ;  có thể tôi cảm thấy hối tiếc, giận dữ, thất vọng.

Tôi xin ơn biết chấp nhận và tha thứ.

 

Lời Chúa

Chúa nói với từng người chúng ta qua Kinh Thánh.  Tôi chú ý lắng nghe điều Người nói với tôi.  Bạn hãy đọc đoạn Kinh Thánh vài lần;  rồi hãy lắng nghe.  (Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những trang tiếp theo.  Các điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần.  Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).

 

Tâm sự với Chúa

Lạy Chúa Giê-su, Chúa nói với con qua những lời sách Tin Mừng.  Xin cho con biết đáp lại lời Chúa gọi con hôm nay.  Xin Chúa dạy con biết nhận ra bàn tay Chúa hoạt động trong ngày sống của con.

 

Kết thúc

Tôi cảm tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi cùng ở với nhau và về mọi ơn soi sáng giúp tôi hiểu đoạn Kinh Thánh.

 

Tuần Bát Nhật lễ Phục Sinh

 

Chúa Nhật Phục Sinh, ngày 21 tháng 4

Gio-an 20:1-9

 

Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ.2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."3 Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra mộ.4 Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước.5 Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào.6 Ông Si-môn Phê-rô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó,7 và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi.8 Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.9 Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi chết.

 

*  Bà Ma-ri-a đã ra đi để hết mình chăm sóc cho thi thể của Chúa Giê-su.  Bà đã chấp nhận thực tại khi chứng kiến cái chết ô nhục của Người, nhưng vẫn quyết tâm làm mọi sự có thể để đem lại phẩm giá và sự tôn trọng cho Đấng bà yêu mến và cũng là Thầy của bà.  Lạy Chúa, xin giúp con làm điều gì có thể làm khi con chú tâm nhận ra sự thúc giục của Thánh Thần Chúa.  Xin cho con tiếp nhận sự sống Chúa ban cho con, mặc dù qua những cách bất ngờ.

*  Trong bài giảng lễ Vọng Phục Sinh ngày 15 tháng 4, 2006, Đức Giáo Hoàng Bênđictô XVI đã diễn tả Phục Sinh giống như “một cuộc bùng nổ ánh sáng”, một “biến cố vũ trụ” nối kết đất với trời.  Nhưng trên hết, Phục Sinh là “một cuộc bùng nổ tình yêu”.  “Phục Sinh đem lại một chiều kích hiện hữu mới… nhờ đó một thế giới mới khai sinh”.  Phục Sinh là “một bước nhảy vọt trong lịch sử ‘sự tiến hóa’ và sự sống nói chung để tiến tới sự sống mới trong tương lai, một thế giới mới khởi sự từ Đức Ki-tô, đã liên tục thấm nhập thế giới chúng ta, biến đổi nó và lôi cuốn nó đến gần Người”.  Sự Phục Sinh kết hiệp chúng ta với Thiên Chúa và với người khác.  “Nếu chúng ta sống như vậy, chúng ta sẽ biến đổi thế giới”.  Tôi ngồi đây suy nghĩ đoạn văn trên và lấy đó làm đề tài cầu nguyện.

_______________

 

 

Thứ Hai trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 22 tháng 4

Mát-thêu 28:8-15

 

Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giê-su hay.9 Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói: "Chào chị em! " Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người.10 Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà: "Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó."11 Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra.12 Các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn,13 và bảo: "Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác.14 Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự."15 Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do-thái cho đến ngày nay.

 

*  Các bà vui mừng rời khỏi mộ, hiểu ý nghĩa tích cực của ngôi mộ trống;  đi chăm sóc cho người chết, nhưng các bà ý thức công việc của họ bây giờ là loan báo người sống.  Chính họ đã có thể gặp được Chúa Giê-su và lãnh nhận từ nơi Người một sứ mệnh mới.  Tôi cầu xin cho mình cũng có được cùng một không gian ấy trong đời tôi – đó là khi gạt qua một bên những bận rộn riêng tư, tôi sẽ được tự do để loan báo Tin Mừng.

*  Lời Chúa Giê-su mời gọi là hãy đi Ga-li-lê và ở đó “họ sẽ được thấy Thầy”.  Đó cũng là lời Chúa mời gọi tôi.  Ga-li-lê có thể là láng giềng, gia đình, nơi cầu nguyện, người nghèo và nhiều thời điểm chúng ta thấy mình ý thức được sự hiện diện của Chúa Giê-su.  Cầu nguyện là một trong số những không gian ấy;  cầu nguyện sẽ tăng cao ý thức những thời gian chúng ta gặp gỡ Chúa.

_______________

 

 

Thứ Ba trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 23 tháng 4

Gio-an 20:11-18

 

Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ,12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân.13 Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc? " Bà thưa: "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu! "14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su.15 Đức Giê-su nói với bà: "Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai? " Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: "Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về."16 Đức Giê-su gọi bà: "Ma-ri-a! " Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: "Ráp-bu-ni! " (nghĩa là "Lạy Thầy").17 Đức Giê-su bảo: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em"."18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa", và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.

 

*  Có một cuộc hành trình khởi từ bóng tối của thái độ không tin đến tin một phần và sau cùng là tin hoàn toàn.  Cái nhìn của bà Ma-ri-a bị che phủ do thất vọng, buồn phiền và sự mất mát không sao nói lên được.  Nhưng âm thanh của tiếng Chúa Giê-su và việc Người gọi tên bà mang lại cho bà một cái nhìn mới.  Tôi xin được Chúa Giê-su gọi tên tôi, hôm nay và mọi ngày.

*  Lạy Chúa, biến cố Phục Sinh đòi hỏi con phải rời bỏ ngôi mộ tự giam hãm mình và thất vọng.  Con được kêu gọi hãy bước đi với đôi mắt Phục Sinh.  Xin để con làm chứng cho sự hiện diện phục sinh của Chúa trong thế giới u tối và đổ vỡ của chúng con.  Xin cho những nỗ lực khiêm tốn của con nhằm bênh vực và liên đới sẽ giúp cho người khác đứng dậy ra khỏi ngôi mộ của họ và được sống.

_______________

 

 

Thứ Tư trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 24 tháng 4

Lu-ca 24:13-35

 

Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay."19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy? " Họ thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá.21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy."25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.29 Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.32 Họ mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.34 Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

 

*  Các môn đệ mỏi mệt đã rời bỏ Giê-ru-sa-lem và đang ôn lại câu chuyện thật kỹ càng theo như họ biết.  Cho nên Chúa Giê-su đã thấy họ, đến gần và cùng đi với họ.  Giờ đây tôi để cho Chúa sánh bước cùng tôi.

*  Lạy Chúa Giê-su, xin Chúa gặp con ngay nơi con đang hiện diện.  Xin Chúa đến gần và bước đi với con.  Xin Chúa giúp con nhìn câu chuyện của con sẽ diễn ra thế nào khi con lắng nghe câu chuyện của Chúa.  Xin cho con lắng nghe Tin Mừng của Chúa thế nào để tâm hồn con bừng cháy lên.  Xin cho con biết quên mình mà lãnh nhận Thánh Thần Chúa.  Chúa đem lại cho con sứ điệp Sự Sống, rồi Chúa cậy nhờ con làm cho người khác những gì Chúa muốn làm cho con.

_______________

 

 

Thứ Năm trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 25 tháng 4

Lu-ca 24:35-48

Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.36 Các ông còn đang nói, thì chính Đức Giê-su đứng giữa các ông và bảo: "Bình an cho anh em! "37 Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma.38 Nhưng Người nói: "Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực?39 Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây? "40 Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem.41 Các ông còn chưa tin vì mừng quá, và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: "Ở đây anh em có gì ăn không? "42 Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng.43 Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông.44 Rồi Người bảo: "Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Mô-sê, các Sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm."45 Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh46 và Người nói: "Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại;47 phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội.48 Chính anh em là chứng nhân về những điều này.

 

*  Trong bài giảng về đoạn Tin Mừng này ngày 24 tháng 4 năm 2014, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã nói:  “Chúng ta sợ niềm vui, còn Chúa Giê-su khi sống lại đã ban cho chúng ta niềm vui:  niềm vui được làm Ki-tô hữu, niềm vui được theo Người, niềm vui bước đi trên con đường Tám Mối phúc, niềm vui được ở với Người”.  Đức Giáo Hoàng đã gọi nỗi sợ niềm vui là “một căn bệnh của Ki-tô hữu”.

*  Chúng ta hãy cùng cầu nguyện với Đức Giáo Hoàng “xin Chúa mở lòng trí chúng ta và giúp chúng ta hiểu rằng Người đang thực sự sống, rằng Người có một thân xác, rằng Người ở với chúng ta và Người đồng hành với chúng ta, rằng Người đã chiến thắng:  chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta ơn không sợ niềm vui”.

_______________

 

 

Thứ Sáu trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 26 tháng 4

Gio-an 21:1-14

 

Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này.2 Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.4 Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su.5 Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư? " Các ông trả lời: "Thưa không."6 Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: "Chúa đó! " Vừa nghe nói "Chúa đó! ", ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa.10 Đức Giê-su bảo các ông: "Đem ít cá mới bắt được tới đây! "11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách.12 Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn! " Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai? ", vì các ông biết rằng đó là Chúa.13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

 

*  Ông Phê-rô không phải là người ngồi đấy để buồn bã;  ông biết nơi Chúa Giê-su đã tìm thấy ông trước đây và ông tin rằng sự bận rộn của ông cũng không che được mắt Chúa.  Giờ đây chúng ta thấy ông tuy đang điều hành sinh hoạt của những người khác mà vẫn không quên đón nhận sự hướng dẫn của một người lạ.  Điều này nói gì với tôi về đời sống mình?  Tôi cần bắt đầu bằng những cách thức nào?  Bằng cách nào tôi có thể mở lòng để lắng nghe một tiếng nói từ xa kêu gọi tôi?

*  Phê-rô không phải là người đầu tiên nhận ra Chúa Giê-su, nhưng là người đầu tiên đáp lại sự hiện diện của Chúa.  Tôi cầu xin cho mình biết lắng nghe Tin Mừng nói với tôi do những người chung quanh.

_______________

 

 

Thứ Bảy trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh, ngày 27 tháng 4

Mác-cô 16:9-15

 

Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày thứ nhất trong tuần, Đức Giê-su hiện ra trước tiên với bà Ma-ri-a Mác-đa-la, là kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ.10 Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc.11 Nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin.12 Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê.13 Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này.14 Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy.15 Người nói với các ông: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.

 

*  Đối với những người không tin, có thể bà Ma-ri-a Mác-đa-la dường như không phải là một chứng nhân.  Nhưng đối với tôi, bà lại là một chứng nhân cho sự sống, một người loan báo sự thật.

*  Ánh sáng đã chiếu rọi từ từ cho các môn đệ Chúa biết rằng:  sứ điệp Phục Sinh không được mọi người chấp nhận lập tức hoặc một cách nồng nhiệt.  Đôi khi tin tưởng bề ngoài mà trong lòng vẫn còn nghi ngờ, lại có những lúc ngần ngại loan báo điều đối với mình là chắc chắn, thì tôi cũng giống như các môn đệ thôi.  Chúa Giê-su mời gọi tôi hãy có một đức tin trọn vẹn.  Người thấy và hiểu sự ngoan cố và ngại ngùng của tôi, nhưng vẫn tin nơi tôi.  Trầm tĩnh và dịu dàng, Chúa sai tôi “đi khắp tứ phương thiên hạ”.

 

 

 

 


Không Gian Thánh Thiện - Sacred Space