TUẦN V MÙA CHAY  (Ngày 29 tháng 3 – 4 tháng 4 năm 2020)

 

 

Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:

 

Bình an đích thực không phải chỉ là vấn đề gồm các cấu trúc và tính cách máy móc.  Nhưng trên hết, đó là lối sống con người cùng nhau hiện hữu trong sự chấp nhận nhau và trong khả năng tha thứ cho nhau tự đáy lòng.  Tất cả chúng ta đều cần được người khác tha thứ để chính chúng ta cũng phải sẵn sàng tha thứ.  Xin cho mình được tha thứ và mình phải tha thứ cho người là điều rất đáng làm đối với mỗi người chúng ta, đôi khi đó còn là cách duy nhất để chấm dứt những tình huống hận thù lâu đời và bạo lực nữa.

          Sự tha thứ, trong hình thức chân thật và cao cả nhất, là một hành vi tự do của yêu thương;  nhưng chính vì là một hành vi yêu thương, nên nó mang những đòi hỏi nội tại:  trên hết phải có thái độ tôn trọng sự thật.

          Chỉ mình Thiên Chúa mới là sự thật tuyệt đối, nhưng Chúa đã tạo dựng trái tim con người để nó ước ao sự thật, sự thật Người đã mặc khải nơi Chúa Con Nhập Thể.  Do đó, chúng ta được kêu gọi hãy sống sự thật.  Trước khi chuẩn bị tìm kiếm sự thật là Thiên Chúa thì sự tha thứ đã cần phải có sự thật rồi.  Điều dữ đã phạm chúng ta phải nhận ra nó và sửa sai hết sức có thể.

-  Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Go in Peace

 

Sự hiện diện của Chúa

Chúa ở với tôi, nhưng còn ngạc nhiên hơn nữa, đó là Chúa ở trong tôi.

Vậy tôi hãy ở lại một lúc trong sự hiện diện ban sức sống của Thiên Chúa trong thân xác, trí khôn và tâm hồn tôi đang khi tôi ngồi đây trong lúc này.

 

Sự tự do

Lạy Chúa, xin cho con đừng bao giờ lãnh nhận ơn tự do một cách vô ích.  Chúa đã ban cho con phúc lành lớn lao là tinh thần tự do.  Xin cho tâm trí con được tràn đầy bình an và niềm vui của Chúa.

 

Ý thức

Tôi nhắc nhớ mình đang ở trong sự hiện diện của Chúa, Đấng là sức mạnh những khi tôi yếu đuối và an ủi những lúc tôi u sầu.

 

Lời Chúa                                                                                        

Tôi dành thì giờ chậm chậm đọc vài lần đoạn Kinh Thánh hôm nay, để ở lại trong bất cứ điều gì đánh động tôi.  (Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những trang tiếp theo.  Các điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần.  Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).

 

Tâm sự với Chúa

Lạy Chúa Giê-su, Chúa luôn đón tiếp các trẻ nhỏ khi Chúa sống trên trần gian này.  Xin Chúa dạy con có lòng tín thác Chúa như trẻ em tín thác.  Xin Chúa dạy con sống mà biết rằng Chúa sẽ không khi nào bỏ con.

 

Kết thúc

Vinh danh Chúa Cha và Chúa Con, cùng vinh danh Thánh Thần Thiên Chúa.

Tự muôn đời và chính hiện nay, luôn mãi đến thiên thu vạn đại.  A-men.

 

Tuần V mùa Chay

 

Chúa Nhật, ngày 29 tháng 3

Gio-an 11:3-7, 17, 20-27, 33b-45

 

Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng."4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh."5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!"17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi…20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy."23 Đức Giê-su nói: "Em chị sẽ sống lại! "24 Cô Mác-ta thưa: "Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết."25 Đức Giê-su liền phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không? "27 Cô Mác-ta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian."33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến.34 Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở đâu? " Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem."35 Đức Giê-su liền khóc.36 Người Do-thái mới nói: "Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy! "37 Có vài người trong nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư? "38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.39 Đức Giê-su nói: "Đem phiến đá này đi." Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày."40 Đức Giê-su bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao? "41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con."43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: "Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ! "44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: "Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi."

 

*  Lạy Chúa, con nghe Chúa hỏi con cùng một câu hỏi:  “Con có tin Thầy là sự sống lại và là sự sống không?”  Trong thời gian còn lại, không có điều nào quan trọng hơn là câu trả lời của con.  Lạy Chúa, con nghĩ con sẽ không hiểu được những lời của Chúa, nhưng con tin.  Xin Chúa giúp lòng tin yếu kém của con.

*  “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi”.  Thậm chí một người đã sống lại từ kẻ chết cũng vẫn cần đến sự giúp đỡ của cộng đoàn.  Lạy Chúa, xin giúp con thấy con có thể tham gia vào việc tháo cởi người khác và để họ được tự do.

_______________

 

 

Thứ Hai, ngày 30 tháng 3

Gio-an 8:1-11

 

Còn Đức Giê-su thì đến núi Ô-liu.2 Vừa tảng sáng, Người trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống giảng dạy họ.3 Lúc đó, các kinh sư và người Pha-ri-sêu dẫn đến trước mặt Đức Giê-su một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa,4 rồi nói với Người: "Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình.5 Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao? "6 Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Đức Giê-su cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất.7 Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: "Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi."8 Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất.9 Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Đức Giê-su, và người phụ nữ thì đứng ở giữa.10 Người ngẩng lên và nói: "Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao? "
11Người đàn bà đáp: "Thưa ông, không có ai cả." Đức Giê-su nói: "Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa! "

 

*  Tất cả chúng ta ai cũng phạm tội.  Chúng ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.  Ngay cả khi tội lỗi không bị khám phá thì tiếng nói tự lương tâm tố cáo cũng có thể rất lớn trong tâm trí chúng, đến nỗi làm át đi tiếng nhẹ nhàng của Chúa Giê-su dạy chúng ta hãy bắt đầu lại.

*  Nếu chúng ta không thể tin là mình được tha thứ, làm sao ta có thể thoát ra khỏi điều triết gia Ivan Illig đã mô tả như “những cái lồng nhốt chính chúng ta”?  Lạy Chúa, Chúa đã mở tai kẻ điếc và mắt kẻ mù lòa, xin cho con biết nghe lời tha thứ của Chúa;  xin cho con được thấy và tin vào khả năng sẽ có một đời sống tốt đẹp hơn.

_______________

 

 

Thứ Ba, ngày 31 tháng 3

Gio-an 8:21-30

 

Đức Giê-su lại nói với họ: "Tôi ra đi, các ông sẽ tìm tôi, và các ông sẽ mang tội mình mà chết. Nơi tôi đi, các ông không thể đến được."22 Người Do-thái mới nói: "Ông ấy sẽ tự tử hay sao mà lại nói: "Nơi tôi đi, các ông không thể đến được"? "23 Người bảo họ: "Các ông bởi hạ giới; còn tôi, tôi bởi thượng giới. Các ông thuộc về thế gian này; còn tôi, tôi không thuộc về thế gian này.24 Tôi đã nói với các ông là các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết. Thật vậy, nếu các ông không tin là Tôi Hằng Hữu, các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết."25 Họ liền hỏi Người: "Ông là ai? " Đức Giê-su đáp: "Hoàn toàn đúng như tôi vừa nói với các ông đó.26 Tôi còn có nhiều điều phải nói và xét đoán về các ông. Nhưng Đấng đã sai tôi là Đấng chân thật; còn tôi, tôi nói lại cho thế gian những điều tôi đã nghe Người nói."27 Họ không hiểu là Đức Giê-su nói với họ về Chúa Cha.28 Người bảo họ: "Khi các ông giương cao Con Người lên, bấy giờ các ông sẽ biết là Tôi Hằng Hữu, và biết tôi không tự mình làm bất cứ điều gì, nhưng Chúa Cha đã dạy tôi thế nào, thì tôi nói như vậy.29 Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi; Người không để tôi cô độc, vì tôi hằng làm những điều đẹp ý Người."30 Khi Đức Giê-su nói thế, thì có nhiều kẻ tin vào Người.

 

*  “Tôi ra đi, các ông sẽ tìm tôi, và các ông sẽ mang tội mình mà chết”.  Bây giờ là thời gian tìm kiếm Chúa Giê-su.  Nếu tôi muốn thấy đời sống mình phù hợp với những ưu tiên cuộc đời thì tôi chỉ cần hỏi mình một câu hỏi thôi:  “Tôi đang sử dụng thời giờ thế nào?”  Tôi đang làm điều gì cần phải làm nhất và đâu là những điều tôi đang lần lữa?  Tôi nghĩ gì về những cái cần phải làm nhất?  Phải mong muốn nhất?

*  Nếu tâm hồn và đời sống chúng ta ràng buộc với trần gian này, thì thực sự chúng ta có tìm được Chúa Ki-tô không?

_______________

 

 

Thứ Tư, ngày 1 tháng 4

Gio-an 8:31-42

 

Vậy, Đức Giê-su nói với những người Do-thái đã tin Người: "Nếu các ông ở lại trong lời của tôi, thì các ông thật là môn đệ tôi;32 các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông."33 Họ đáp: "Chúng tôi là dòng dõi ông Áp-ra-ham. Chúng tôi không hề làm nô lệ cho ai bao giờ. Làm sao ông lại nói: các ông sẽ được tự do? "34 Đức Giê-su trả lời: "Thật, tôi bảo thật các ông: hễ ai phạm tội thì làm nô lệ cho tội.35 Mà kẻ nô lệ thì không được ở trong nhà luôn mãi, người con mới được ở luôn mãi.36 Vậy, nếu người Con có giải phóng các ông, thì các ông mới thực sự là những người tự do.37 Tôi biết các ông là dòng dõi ông Áp-ra-ham, nhưng các ông tìm cách giết tôi, vì lời tôi không thấm vào lòng các ông.38 Phần tôi, tôi nói những điều đã thấy nơi Cha tôi; còn các ông, các ông làm những gì đã nghe cha các ông nói."39 Họ đáp: "Cha chúng tôi là ông Áp-ra-ham." Đức Giê-su nói: "Giả như các ông là con cái ông Áp-ra-ham, hẳn các ông phải làm những việc ông Áp-ra-ham đã làm.40 Thế mà bây giờ các ông lại tìm giết tôi, là người đã nói cho các ông sự thật mà tôi đã nghe biết từ Thiên Chúa. Điều đó, ông Áp-ra-ham đã không làm.41 Còn các ông, các ông làm những việc cha các ông làm."42 Đức Giê-su bảo họ: "Giả như Thiên Chúa là Cha các ông, hẳn các ông phải yêu mến tôi, vì tôi phát xuất từ Thiên Chúa và bởi Thiên Chúa mà đến. Thật thế, tôi không tự mình mà đến, nhưng chính Người đã sai tôi.

 

*  “Ở lại” (“tiếp tục ở trong”) có nghĩa là chúng ta tiếp nhận sự sống từ Lời Chúa.  Sự sống này là chính Chúa Ki-tô;  Người là tình yêu của Chúa Cha.  Làm môn đệ hoặc làm người lắng nghe Chúa chính là sống và ở lại trong sự thật, vì biết rằng khi chúng ta cầu nguyện thì Chúa Giê-su là Đấng đến từ Thiên Chúa và Đấng ở lại với Thiên Chúa.

*  Tình yêu của chúng ta cho thấy tình trạng thiêng liêng của mình.  Lạy Chúa Giê-su, xin Chúa giúp con theo Chúa và thế là con tiếp nhận được sự thật và biểu lộ sự thật ấy nhờ tình yêu.

_______________

 

 

Thứ Năm, ngày 2 tháng 4

Gio-an 8:51-59

 

Thật, tôi bảo thật các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết."52 Người Do-thái liền nói: "Bây giờ, chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám. Ông Áp-ra-ham đã chết, các ngôn sứ cũng vậy; thế mà ông lại nói: "Ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.53 Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Áp-ra-ham sao? Người đã chết, các ngôn sứ cũng đã chết. Ông tự coi mình là ai? "54 Đức Giê-su đáp: "Nếu tôi tôn vinh chính mình, vinh quang của tôi chẳng là gì cả. Đấng tôn vinh tôi chính là Cha tôi, Đấng mà các ông gọi là Thiên Chúa của các ông.55 Các ông không biết Người; còn tôi, tôi biết Người. Nếu tôi nói là tôi không biết Người, thì tôi cũng là kẻ nói dối như các ông. Nhưng tôi biết Người và giữ lời Người.56 Ông Áp-ra-ham là cha các ông đã hớn hở vui mừng vì hy vọng được thấy ngày của tôi. Ông đã thấy và đã mừng rỡ."57 Người Do-thái nói: "Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy ông Áp-ra-ham! "58 Đức Giê-su đáp: "Thật, tôi bảo thật các ông: trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu! "59 Họ liền lượm đá để ném Người. Nhưng Đức Giê-su lánh đi và ra khỏi Đền Thờ.

 

*  Sa mạc nội tâm của chúng ta là nơi thử thách, nơi quyền lực của tà thần bị bẻ gãy.  Đó là nơi chính bản thân gặp gỡ với ma quỷ và với Thiên Chúa.  Để bước vào sa mạc này, chúng ta phải thinh lặng và một mình, bỏ lại tất cả những mưu mô tinh vi, những mạng lưới an toàn và những thực hành thiêng liêng vô bổ.  Chỉ nhờ bắt mình phải chịu tổn thương do đau đớn và sợ hãi, chúng ta mới có thể mở lòng để đón nhận cảm nghiệm yêu thương và được yêu thương.

*  Bạn cũng hãy lưu ý đến lời Chúa khẳng định “Tôi Hằng Hữu”:  Trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu.  Chúa Giê-su bảo rằng Người đã có từ trước và là một cùng với Thiên Chúa.  Vậy điều này ảnh hưởng thế nào đối với lối suy nghĩ của tôi về sự sống và cái chết cũng như về đời sống thiêng liêng là gì?

_______________

 

 

Thứ Sáu, ngày 3 tháng 4

Gio-an 10:31-42

Người Do-thái lại lấy đá để ném Đức Giê-su.32 Người bảo họ: "Tôi đã cho các ông thấy nhiều việc tốt đẹp Chúa Cha đã giao cho tôi làm; vì việc nào mà các ông ném đá tôi? "33 Người Do-thái đáp: "Chúng tôi ném đá ông, không phải vì một việc tốt đẹp, nhưng vì một lời nói phạm thượng: ông là người phàm mà lại tự cho mình là Thiên Chúa."34 Đức Giê-su bảo họ: "Trong Lề Luật các ông, đã chẳng có chép lời này sao: "Ta đã phán: các ngươi là những bậc thần thánh""?35 Nếu Lề Luật gọi những kẻ được Thiên Chúa ngỏ lời là những bậc thần thánh, mà lời Kinh Thánh không thể bị huỷ bỏ,36 thì tôi là người Chúa Cha đã thánh hiến và sai đến thế gian, làm sao các ông lại bảo tôi: "Ông nói phạm thượng! vì tôi đã nói: "Tôi là Con Thiên Chúa"?37 Nếu tôi không làm các việc của Cha tôi, thì các ông đừng tin tôi.38 Còn nếu tôi làm các việc đó, thì dù các ông không tin tôi, ít ra cũng hãy tin các việc đó. Như vậy, các ông sẽ biết và ngày càng biết thêm rằng: Chúa Cha ở trong tôi và tôi ở trong Chúa Cha."39Bấy giờ họ lại tìm cách bắt Người, nhưng Người đã thoát khỏi tay họ.40 Đức Giê-su lại ra đi, sang bên kia sông Gio-đan, đến chỗ trước kia ông Gio-an đã làm phép rửa, và Người ở lại đó.41 Nhiều người đến gặp Đức Giê-su. Họ bảo nhau: "Ông Gio-an đã không làm một dấu lạ nào cả, nhưng mọi điều ông ấy nói về người này đều đúng."42 Ở đó, nhiều người đã tin vào Đức Giê-su.

 

*  Chúa Giê-su thường nhấn mạnh với chúng ta về việc phải thực hành lời Người.  Người ta có thể lấy lời nói mà ngụy biện, nhưng hành động thì không thể nào trái ngược được.  Hành động tự nó nói lên rồi.  Lời Chúa được gieo vào tâm hồn tôi, nên tôi cầu nguyện theo lời thánh Gia-cô-bê:  “Anh em hãy đem Lời ấy ra thực hành, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính mình” (1:22).  Người đời nhìn vào những hành động của Ki-tô hữu và thường thì họ chẳng mang ấn tượng nào cả.

*  Trong bài Tin Mừng hôm nay, sở dĩ người ta lên án Chúa Giê-su là do cái nhìn của họ về Thiên Chúa.  Vậy đối với tôi, hình ảnh về Thiên Chúa là gì?  Có khi nào tôi kết án người khác vì tôi khư khư giữ một hình ảnh méo mó về Thiên Chúa không?

_______________

 

 

Thứ Bảy, ngày 4 tháng 4

Gio-an 11:45-56

 

Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.46 Nhưng lại có những người đi gặp nhóm Pha-ri-sêu và kể cho họ những gì Đức Giê-su đã làm.47 Vậy các thượng tế và các người Pha-ri-sêu triệu tập Thượng Hội Đồng và nói: "Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ.48 Nếu chúng ta cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rô-ma sẽ đến phá huỷ cả nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta."49 Một người trong Thượng Hội Đồng tên là Cai-pha, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: "Các ông không hiểu gì cả,50 các ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt."51 Điều đó, ông không tự mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giê-su sắp phải chết thay cho dân,52 và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.53 Từ ngày đó, họ quyết định giết Đức Giê-su.54 Vậy Đức Giê-su không đi lại công khai giữa người Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi là Ép-ra-im. Người ở lại đó với các môn đệ.55 Khi ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên Giê-ru-sa-lem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ.56 Họ tìm Đức Giê-su và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: "Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ, các ông có nghĩ thế không? "57 Còn các thượng tế và người Pha-ri-sêu thì ra lệnh: ai biết được ông ấy ở đâu thì phải báo cho họ đến bắt.

 

*  Cai-pha là người thuộc nhóm Xa-đu-kêu.  Ông ta cũng là một con người tàn nhẫn, thủ đoạn chính trị và quyết liệt bảo vệ địa vị cũng như những đặc quyền của giai cấp giàu sang.  Ông ta sử dụng lý lẽ của kẻ mạnh trong mọi thời:  chúng ta phải loại trừ kẻ phá rối nhân danh công ích – trong trường hợp này “công ích” là sự thoải mái của nhóm Xa-đu-kêu.  Nhưng ông ta nói năng khéo léo hơn.  Một người ở đây là Chúa Giê-su, Đấng phải chết thay cho toàn dân và cho tôi.

*  Cai-pha sợ rằng sự nổi tiếng của Chúa Giê-su sẽ khiến cho đế quốc Rô-ma nổi giận và phá hủy cả Đền Thờ là nơi thánh lẫn quốc gia.  Vì mù quáng, ông ta không thể nhận ra rằng dân Do-thái cũng chính là đền thờ.  Vậy tôi có biết rằng chính tôi cũng là một đền thờ của Thiên Chúa hằng sống không?  Lạy Chúa, xin Chúa cất đi sự mù lòa của con để con nhìn thấy con như Chúa nhìn thấy con.   

 

 

 

 

  


Không Gian Thánh Thiện - Sacred Space