Ngày 05.06.2006

ÐỐI THOẠI VỚI NGƯỜI ÐIẾC

Mc 12:1-12

 

Hôm nay vừa bước tới nhà thờ, tôi gặp ngay một bà cụ.  Bà là một giáo dân ngoan đạo, ngày nào cũng đi lễ.  Một cơn gió nhẹ  cũng có thể thổi bà lên.  Vừa thấy bà, tôi liền hỏi : “Bà cụ ơi, bà còn dự mấy thánh lễ nữa thì bà về trời ?!”  Bà cụ cười rồi bước vô nhà thờ. Mấy người con bà cũng cười lớn.  Cuộc đối thoại giữa họ và tôi êm thắm, vì mọi người đều hiểu nhau.  Nếu chẳng may người lạ chứng kiến cảnh đó, có thể tưởng tôi “trù ểm” bà.  Nếu tôi cố biện minh, chưa chắc cuộc đối thoại đã xảy ra.

Có hiểu nhau mới có đối thoại.  Trong dụ ngôn hôm nay, không hề có sự hiểu biết giữa bọn tá điền và ông chủ.  Cuộc đối thoại không bao giờ có thể xảy ra.  Ông đã cố gắng rất nhiều và rất kiên nhẫn.  Bằng chứng ông đã sai nhiều đợt đầy tớ đến nói chuyện với họ.   Các đầy tớ này đã đến “để thu  hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp.” (Mc 12:3)  Chuyện đó rất bình thường.  Ông bỏ vốn thì ông phải thu hoạch chứ !  Vậy mà kết quả không bình thường tí nào.  Người thứ nhất không những trở về tay trắng mà còn bị sưng tay sưng chân.  Người thứ hai ôm đầu máu trở về và tai ù vì những lời xỉ vả.   Tình trạng càng ngày càng trầm trọng hơn.  Người thứ ba không ngờ bị mất mạng luôn. 

Sau mỗi lần đầy tớ thất bại như thế,  chẳng lẽ ông chủ không rút được kinh nghiệm ?  Hẳn là ông phải thận trọng lựa chọn những người đầy tớ khôn khéo hơn chứ !  Vậy mà ông vẫn thất bại thê thảm.  Thất bại nhưng ông vẫn kiên trì.  Nhiều đầy tớ khác cũng đã được sai tới, nhưng vẫn chịu chung một số phận như các đợt trước.

Nhưng người đầy tớ đã nói những gì với bọn tá điền ?  Phải chăng họ đã đối xử bất công nên số phận mới bi thảm như vậy ?   Thực tế, cuộc đối thoại hoàn toàn bế tắc, không phải vì những người đầy tớ tắc trách, nhưng vì những người tá điền đã mất hết lương tri.  Không phải họ đã điếc “lòi tù và.”  Nhưng vì quá ồn ào và quay cuồng với những tham vọng đen tối, nên họ không còn nghe thấy gì ngoài những tiếng ác thần đang vang lên trong lòng.  Họ không muốn hiểu và không muốn nghe ai.  Những người đầy tớ có khôn ngoan và thiện chí tới mấy cũng mất công vô ích mà thôi.  Họ không thể nào lôi kéo những người tá điền về đường ngay nẻo chính.  Công lý bị vùi dập.  Lương tâm chai đá và lì lợm. Họ chỉ còn biết mối lợi trước mắt, bất chấp lương tri.  Không còn mưu gian chước độc nào họ không dùng tới.  Nhưng tất cả bọn tá điền đều phun ra những lời vô liêm sỉ và những hành động quái ác. Họ sẵn sàng lừa thày phản bạn để cho mình ngoi lên hay củng cố địa vị. Sự ác lên tới tột độ, khi họ giết con ông chủ.  Thiệt là một cuộc đổ máu không gớm tay !  Niềm hy vọng cuối cùng đã sụp đổ tan tành ! 

Giả sử những người tá điền biết lắng nghe và sẵn sàng đem hoa lợi nộp cho ông chủ, chắc chắn họ sẽ được ông tin tưởng hơn.  Công việc sẽ phong phú.  Mối giao hảo ngày càng tăng triển.  Việc làm của họ sẽ mưu ích cho chính mình, gia đình xã hội.  Ðời sống sẽ hạnh phúc êm ấm.  Tương lai mở rộng trước mắt . . .

Nhưng thực tế thật bi thảm.  Bọn tá điền không những không đoạt được gia tài ông chủ mà còn bị tiêu diệt hoàn toàn.  Tất cả chỉ vì cuộc đối thoại bế tắc.  Nếu họ biết nghe theo lương tri và sống hợp lý, hợp tình, số phận đâu đến nỗi thê thảm như vậy ?!

Thừa lệnh chủ, những người đầy tớ có lẽ đã dùng đủ mọi cách thuyết phục.  Khi  mềm mỏng, lúc ngăm đe.  Khi cứng cỏi, lúc ngọt ngào.  Những lời nói và phương cách có sức thuyết phục tới mấy, cuộc đối thoại với những người điếc làm sao thành công được ?   Làm sao có thể thu hoa lợi cho ông chủ được ?  

Tuy nhiên, thực tế đã không diễn ra theo như ý của bọn tá điền.  Không phải vì những hành động ngu xuẩn và xấu xa của họ mà sự nghiệp ông chủ bị sụp đổ.  Trái lại, một tương lai huy hoàng đã mở ra.  Công trình của ông cuối cùng vẫn tốt đẹp theo đúng hướng ban đầu.  Mọi người sẽ kinh ngạc trước vẻ ngoạn mục và kỳ diệu của công trình ấy.  Tất cả sẽ đảo lộn.  Chính những người tưởng loại bỏ được người khác lại bị loại bỏ.  Còn người bị loại bỏ lại được đưa vào vị trí quan trọng trong nhà Chúa (x. MC 12:12).

Có lúc nào chúng ta có thấy hình ảnh mình trong những người tá điền không ?  Có bao giờ chúng ta cũng “điếc” như họ ?  Có lẽ những định kiến, quyền lợi hay địa vị đã che tai bịt mắt chúng ta.  Lúc nào cũng cố “bới lông tìm vết.”  Khi đã có định kiến về một anh em, chúng ta thường khuôn sẵn áp đặt cho họ.  Họ nhận lỗi thì ta cho là giả hình.    Họ đưa lý do thì ta cho là chỉ biện minh và cố chấp.  Nhiều khi bên ngoài sự kiện có thể bị lên án.  Nhưng có thể có một lý do sâu kín nào đó thay đổi ý nghĩa hiện tượng.   Chúng ta không muốn lắng nghe hay thay đổi phạm trù đã có sẵn về người anh em.  Có mở rộng cõi lòng và chấp nhận đươc người anh em, mới có thể đối thoại và xây dựng cho nhau.

Lạy Chúa, xin cho con luôn biết lắng nghe tiếng lương tâm và dẹp bỏ tham vọng, để có thể lập lại tương quan với Chúa và đối thoại với anh em.  Trong vườn nho Chúa, xin cho con biết mình là ai để có thể  nộp hoa lợi cho Chúa và mưu ích cho anh em.  Amen.

lm. đỗ lực, op

 

 


Mục Lục