Ngày 20.06.2006
ÁNH SÁNG CUỐI ĐƯỜNG HẦM
Mt 5:43-48
Chúa nhật vừa qua, tôi được
dịp đồng tế với hai linh mục từ Việt nam.
Tôi làm chủ tế đứng giữa (dĩ nhiên !).
Bên phải là một cha già kiêm lang ta.
Bên trái là một cha xứ trẻ đang lo xin tiền xây nhà thờ ở Việt nam. Cha già giảng thao thao bất tuyệt, nhưng vẫn
không quên xác đinh nhiều lần với bà con cô bác : “Tôi đến đây không phải để
xin xỏ !” Trời đất ! Không biết lúc đó mặt
cha trẻ làm sao. Tôi không dám nhìn. Tôi đứng giữa như “trời trồng,” chẳng biết độn
thổ phương nào !
Cũng như một số linh mục
và nữ tu Việt nam, có lẽ cha già này đã từng đọc những bài viết hay nghe dư luận
xầm xì về các vụ xin tiền xây nhà thờ hay làm việc bác ái. Mới đây, đọc trên “Thông Tấn Xã Công giáo”(!)
VietCatholic, tôi lại thấy đề nghị lập một quỹ chung để phân phát cho những ai
muốn xin, vì giáo dân đã quá mệt mỏi trong việc làm việc lành phúc đức rồi (?!)
Thực sự giáo dân có mệt mỏi không
? Làm việc bác ái tới mức nào thì mệt mỏi ?!
Nếu có một quỹ “phát chẩn”như thế, ai sẽ ngửa tay xin “bố thí” đây
? Người cho có còn là anh em hay trở thành
những vị ân nhân và mạnh thường quân của người nhận ? Giáo dân còn cảm thấy chính mình làm việc bác
ái khi phải qua trung gian như thế không ?
Ai bảo đảm quỹ chung đó không bị thất thoát hay chi tiêu vào những đối
tuợng do cảm tình cá nhân hoặc quyền lợi phe nhóm ?
Chỉ có bác ái thực sự mới
làm cho chúng ta hoàn thiện như Cha trên trời là Ðấng hoàn thiện mà thôi (x. Mt
5:48) Ðó là mức tuyệt đối của đức bác ái. Nêu lên lý tưởng cao cả đó, Chúa Giêsu muốn
chúng ta làm việc bác ái không bao giờ mỏi mệt.
Bác ái vượt mọi biên giới. Ðã vươn
tới mức nào mà kêu mỏi mệt ?! Chỉ những
ai thực sự theo Chúa Giêsu, mới thấy tất cả những đòi hỏi gắt gao của Chúa.
Nếu không để ý tới những
đòi hỏi tuyệt đối đó, tôi sẽ rơi vào lối sống thường tình của người đời (x. Mt
5:46-7). Ðó là mức sống trung bình. Dưới mức trung bình là những người xây dựng đời
sống đạo đức như bác ái, cầu nguyện và ăn chay trên dư luận (x. Mt
6:1-6.16-18). Tất cả chỉ vì cái tôi của
mình ! Có khi đạo đức còn dựa trên chức tước và quyền
lực. Có chức vị đương nhiên phải đạo đức
hơn (!?) Ðó cũng là cơ hộiđể đón nhận được
nhiều lời xu nịnh. Chỉ những bài báo nào
hợp với quan điểm cấp trên mới được phép đăng lên báo hay lên mạng. Quyền lợi và quyền hành đều che mờ mắt con người. Con người chỉ tìm vinh danh chính mình. Thiên Chúa bị bỏ qua một bên.
Sau khi giảng về những
phân hạng loại người bình thường và dưới mức bình thường như thế, tôi được một
anh giáo dân nhắc nhở : “Cha ơi, còn một loại người nữa, loại bất bình thường.” Tôi giật mình. Hạng bất bình thường đó chẳng ai xa lạ, đó chính
là tôi. Thử coi có đúng không ? Khi sống giữa những người thân thuộc, bạn bè,
đồng môn, đồng đạo, tôi không bao giờ chào hỏi, giúp đỡ, đối thoại, chia sẻ. Như thế, tôi thuộc loại người nào ? Nhiều lần tôi còn ăn gian nói dối, lừa đảo, bịp
bợm, lấy oán trả ơn. Tôi là Kitô hữu, nhưng
có bằng những người vô luân, vô thần không ?
Tôi giật mình trước những thắc mắc của thánh Augustinô : bạn không biết
bạn là cái quái gì à ?! Bạn có biết mình
đang đứng ở vị trí nào trong trời đất không ?
Nhất định Chúa Giêsu không
chấp nhận tôi sống trong tình trạng bất bình thường hay dưới mức trung bình
! Nhưng làm cách nào thoát khỏi cảnh bất
bình thường và lên trên mức trung bình bây giờ ? Chúa Giêsu trả lời ngay : tiêu chuẩn đo lường
mọi sự phải là “Cha của anh.”(Mt 6:4.15.18)
Dựa trên nền tảng duy nhất đó, mọi
sự sẽ không bao giờ qua đi. Ðó là động lực
duy nhất đã chi phối và quyết định toàn thể cuộc đời Chúa Giêsu. Nếu còn muốn làm
môn đệ của Người, tôi phải quay vào nội tâm, để nhận rõ dung nhan Cha của tôi. Càng nhìn ra ngoài, tôi càng thấy màn đêm dầy
đặc.
Trong đêm đen, tôi còn làm
được gì ?! Tôi chẳng thấy gì xa hơn tôi nữa. Niềm vui quay cuồng quanh tôi toàn mùi trần tục. Tôi làm mọi việc “cốt để người ta khen.” (Mt
6:2) Bởi thế, tôi mới mời mọi người
chia vui với tôi vì sách của tôi bán chạy như tôm tươi. Chỉ trong một tháng, sách lớn sách nhỏ hết trơn
! Tôi chẳng cần biết thực tế tại sao có hiện tượng này. Tôi chỉ cần biết đó là bằng chứng hùng hồn tôi
là “tinh hoa” của giáo hội. Tôi còn vui
hơn nữa vì các mạng lưới đang thi nhau bịt miệng những kẻ chống đối tôi. Tôi là giám mục, ai còn to hơn tôi nữa
?! Sự thật luôn đứng về phía tôi, vì tôi
đại diện Chúa. Tiếng nói của tôi là tiếng
nói của Chúa. Ðức Giáo Hoàng chỉ không
sai lầm khi công bố những điều thuộc về tín lý và luân lý từ ngai tòa Phêrô. Còn tôi, trong mọi vấn đề, tôi chẳng bao giờ
sai lầm. Bất cứ khi nào, ở đâu và với ai
tôi đều đúng một trăm phần trăm !
Lạy Chúa, con sợ quá.
Chúa sẽ xếp con vào loại nào đây ?
Dưới mức trung bình hay bất bình thường ? Xin khai sáng cho con, để Giáo hội Việt Nam
thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm !
lm. đỗ lực, op