“Người ta làm được,
tại sao con không thể làm chứ?”. Đó là câu nói
mà cha mẹ nghe thường xuyên hơn cả. Theo
bản năng, đó là một câu nói con cái dùng với ác ý. Nó gây một cảm giác bất an
cho cha mẹ, họ cảm thấy mình bị ném vào đấu trường. Con cái biểu lộ sự phản
kháng này bằng linh cảm cụ thể; còn cha mẹ cảm thấy mối đe dọa nguy hiểm của
chủ nghĩa xu thời.
Trẻ em lớn lên cần học biết đi vào tương quan với người khác, và ở mọi lứa
tuổi bạn bè đồng trang lứa là tấm gương trẻ soi để coi mình. Khó có thể yêu bản
thân nếu người ta không được đón nhận từ những người đồng loại của mình. Chính
vì lý do này, một trong các giai đoạn chính yếu nơi sự tiến triển của trẻ em là
học hành để được như những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi. Học tập để thuộc về một
nhóm cách năng động thì rất quan trọng bởi vì đứa trẻ sẽ có được hình ảnh tích
cực về chính mình. Một đứa trẻ chỉ có thể dám là mình sau khi đã nắm chắc mình
là người ngang bằng với người khác.
Tuy nhiên ở đây, các khía cạnh tích cực của ước muốn là người như những người
khác có thể dễ dàng biến thành một yếu tố tiêu cực, điều mà ta có thể gọi là
“sự bắt chước bằng mọi giá”. Trong ý nghĩa này các kiến nghị cấp bách của Don
Bosco đối với thanh thiếu niên của ngài phải được hiểu rõ, bởi vậyngười ta nên
lưu ý đến “những bạn bè xấu” và đến “lòng quý trọng nhân đức”.
Nguy cơ phải tránh là sự khai mào cho một cuộc chiến tranh du kích triền
miên trong gia đình: “Những đứa khác về
nhà bất cứ khi nào nó muốn, tại sao con phải trở về nhà lúc mười giờ chứ?”,
“Cha mẹ chẳng tin tưởng con gì cả !”, “Mẹ của con Sáng (Gloria) mua cái đó cho
nó, tại sao mẹ không mua cho con?”.
Cha mẹ cần một số biện pháp phòng ngừa (lưu ý) đơn giản.
Việc “hội nhập vào xã
hội” của con cái trong mọi trường hợp là một khoảnh khắc tế nhị và quan trọng. Kết quả của nó phụ thuộc vào nền móng giáo dục của gia đình và trong một
ý nghĩa nào đó giáo dục tạo thành cái thước đo nhân cách của trẻ.
Đạt được sự tự chủ là một cuộc chiến cam go, cách nghịch lý nó gây ra những
hiệu ứng tương tự trên những đứa trẻ đến từ một gia đình bảo vệ thái quá và từ
các gia đình không tồn tại. Thanh thiếu niên được che chở và kiểm soát quá
đáng, khi có nhu cầu bắt đầu phải tự lo liệu điều gì, cách tuyệt vọng nó sẽ đi tìm
kiếm một ai đó thế chỗ cha mẹ, cách mù quáng kiếm tìm một ai đó để cậy dựa,
theo cái cách nó từng có với cha mẹ. Nó khởi sự vào đời trong màu xám buồn tẻ,
thiếu nhân cách, thiếu tự chủ, thiếu sáng kiến, và luôn luôn sẵn sàng để phục
tùng ai đó đứng ra bảo vệ và đem lại sự an toàn cho nó. Lại còn khó khăn hơn
nhiều khi trẻ phát xuất từ một gia đình không tồn tại, gia đình bị tan rã, hoặc
gia đình khô cứng tình thương. Khi trẻ em bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, đàng
sau nó có một khoảng trống. Không còn cha mẹ như kiểu mẫu để nó chấp nhận hoặc
chối từ. Chẳng có ai làm nó hài lòng trong bầu khí tin tưởng và yêu thương. Có
lẽ chẳng có một nền móng vững vàng để xây trên đó điều gì đáng được đánh giá
cao, được trân trọng. Chỉ có thất vọng, cay đắng, hoặc thờ ơ.
Nếu cha mẹ có một nhân cách mạnh mẽ, con cái cũng sẽ có nó.
Tâm lý gia David Elkind xác nhận rằng: “Những
người có một nhân cách mạnh mẽ sẽ không bị mất hút ngay cả trong những hoàn
cảnh khó khăn nhất”. Người ta có thể nói: “Thật không công bằng khi luôn luôn cho người khác phần hơn. Bạn có giá
trị của bạn và người khác phải tôn trọng bạn. Trong bất kỳ mối quan hệ nào
người ta đều nhận một chút và cho một chút và điều này cũng phải áp dụng cho
bạn bè của bạn”.
Cha mẹ có bổn phận biết cho và không cho trẻ điều gì; biết giúp và không
giúp điều gì; nên cẩn trọng uyển chuyển theo cách “mềm nắn rắn buông” khi phải
cương quyết và cảm thông; biết khẳng định mình, nhưng cũng biết từ bỏ chính
mình.
Đó là một việc phức tạp như thầy thuốc bắt mạch cho bệnh nhân. Tuy vậy
nhiều bậc cha mẹ thành công rực rỡ. Con cái thật sự cần “thử đôi cánh của
chúng”, để bắt đầu thực hiện quyết định của mình và học hỏi từ những sai lầm
của chúng.
Nên gửi cho con cái
hai thông điệp khác nhau. Thứ nhất :
cha mẹ thừa nhận nhu cầu để con được như những người khác. Thứ nhì: cha mẹ muốn
con có ý ngay lành để giúp con hiểu điều gì là đúng đắn, tốt đẹp và điều gì thì
không. Con cái nên hiểu rằng cha mẹ hỗ trợ nỗ lực sống tự lập của chúng, nhưng
với tư cách là cha mẹ họ có nhiệm vụ để bảo vệ chúng khỏi bị tổn hại.
Một quy tắc quan
trọng: cha và mẹ đồng thuận với nhau. Cha mẹ chỉ
thi hành các quy tắc thiết lập do sự đồng thuận. Cha mẹ và con cái phải chung
tay vun đắp khả năng kháng cự lại sức ép của nghĩa xu thời.
Nhận ra điều ích lợi
nhất giữa các vấn đề quan trọng và những điều gần đây gây bực bội. Người ta cũng có thể linh hoạt về cách ăn mặc, sở thích âm nhạc, sở thích
riêng... Nó là điều sống còn để biết dừng lại khi người ta cần phải trở về nhà,
khi tới buổi tiệc trà mà không bị kèm cặp, khi uống rượu bia, v... v...
Nói về nó một cách
công khai. Thanh thiếu niên
phải được giúp đỡ để rút ra điều hữu ích từ những hoàn cảnh xấu. Một người cha
có thể nói cách thanh thản với con trai mình: “không thành vấn đề cho ba nếu tất cả mọi người trên xe buýt hành xử
cách thô tục và mất lịch sự. Con mang tên họ của ba, và ba có quyền trên danh
thơm tiếng tốt của ba…”.
Trong khoảnh khắc riêng tư gần gũi và thanh thản, cha mẹ có bổn phận nhắc
con cái nhớ rằng chúng là con người “duy nhất” được cha mẹ yêu thương nhiều hơn
“bất cứ ai khác”.
Ta không thể có mọi
sự. Ta sẽ đặt nó ở đâu?