Buổi tiếp kiến chung hằng tuần của Đức Thánh Cha: 11-12-2013

vi.radiovaticana.va - 2013-12-11 15:06:15 – VATICAN. Dù trời lạnh mùa đông, 40 ngàn tín hữu hành hương đã đến tham dự buổi tiếp kiến chung hằng tuần của ĐTC tại Quảng trường Thánh Phêrô sáng ngày 10-12-2013.

Phần lớn các tín hữu hiện diện là người Ý thuộc rất nhiều hội hoàn và phong trào: đông nhất là nhóm 3 ngàn người thuộc hội Avis, Hiến máu, ở miền Basilicata, dưới sự hướng dẫn của Đức Cha Agostino Superbo, TGM giáo phận Potenza. Trong số các tín hữu đến từ nước ngoài, đông nhất là nhóm 185 người Pháp, 175 người Tây Ban Nha, cùng với hàng trăm người khác từ Mỹ châu la tinh.

Tuy giờ chính thức được ấn định cho buổi tiếp kiến là 10 giờ rưỡi, nhưng lúc 9 giờ 45, ĐTC đã xuất hiện tại quảng trường, trên chiếc xe díp mui trần màu trắng, tiến qua các lối đi để chào thăm các tín hữu.

Bài huấn giáo

Trong bài huấn giáo sau phần tôn vinh Lời Chúa, ĐTC đã tiếp tục loạt bài giáo lý về đức tin và ngài quảng diễn đề tài “Tôi tin sự sống đời đời: sự phán xét”. Ngài nói:

Anh chị em thân mến, mến chào anh chị em,

Tôi muốn bắt đầu loạt cuối cùng trong các bài huấn giáo về sự tuyên xưng đức tin của chúng ta và bàn về câu “Tôi tin sự sống đời đời”. Đặc biệt tôi nói về sự phán xét chung. Về vấn đề này, chúng ta đọc thấy trong Tin Mừng theo thánh Mathêu: Bấy giờ Chúa Kitô “sẽ ngự đến trong vinh quang, cùng với các thiên thần của Ngài.. Và mọi dân nước sẽ tập họp trước mặt Ngài, và Ngài sẽ phân họ như người mục tử tách chiên ra khỏi dê, và đặt chiên ở bên phải, còn dê ở bên trái... Và những kẻ này sẽ ra đi chịu khổ hình đời đời, còn những người công chính được hưởng sự sống đời đời” (Mt 25,31-33.46). Khi chúng ta nghĩ đến việc Chúa Kitô tái lâm và cuộc phán xét chung của Chúa, sẽ biểu lộ - cho đến những hậu quả cuối cùng - điều thiện mà mỗi người đã làm hay đã bỏ sót trong cuộc sống trần thế, chúng ta sẽ thấy mình đứng trước một mầu nhiệm ở trên chúng ta, mà chúng ta không tưởng tượng nổi. Một mầu nhiệm tự nhiên gợi lên trong chúng ta một sự sợ hãi, có thể làm cho chúng ta rùng mình. Nhưng nếu chúng ta suy nghĩ kỹ về thực tại này, thì nó càng mở rộng con tim của Kitô hữu và là một động lực mạnh mẽ mang lại an ủi và tín thác.

Về vấn đề này, chứng tá của các cộng đồng Kitô tiên khởi âm vang đầy ý nghĩa hơn bao giờ hết. Thực vậy trong các buổi cử hành và kinh nguyện, các cộng đồng ấy thường kèm theo lời hô “Maranathà”!, một thành ngữ gồm hai lời bằng tiếng Aramaico; tùy theo cách tung hô, thành ngữ này có thể hiểu như một lời khẩn cầu “Lạy Chúa, xin hãy đến!”, hoặc như một xác tín chắc chắn được đức tin nuôi dưỡng: “Đúng vậy! Chúa đang đến, Chúa đang ở gần!” Đó là một lời thốt lên, trong đó có tột đỉnh mạc khải của Kitô giáo, vào cuối sự chiêm ngắm tuyệt với mà Sách Khải Huyền của thanh Gioan cống hiến cho chúng ta (Xc Kh 22,20). Trong trường hợp ấy, chính Giáo Hội hôn thê, - nhân danh toàn thể nhân loại và trong tư cách là người đầu tiên -, ngỏ lời với Chúa Kitô, vị Hôn Phu, mà Giáo Hội chờ mong giờ được vòng tay của Chúa ấp ủ, vòng tay này là cuộc sống sung mãn và tình thương. Nếu chúng ta nghĩ đến sự phán xét chung trong viễn tượng ấy, thì mọi sợ hãi và chao đảo sẽ biến đi và nhường chỗ cho sự chờ đợi và niềm vui sâu xa: đó chính là lúc chúng ta sẽ được coi là sẵn sàng mặc lấy vinh quang của Chúa Kitô, như một áo cưới, và được dẫn đến bàn tiệc, là hình ảnh sự hiệp thông trọn vẹn và chung kết với Thiên Chúa.

ĐTC nói tiếp:

Một lý do tín thác thứ hai được trao tặng cho chúng ta qua nhận xét theo đó, trong lúc phán xét, chúng ta sẽ không bị bỏ rơi một mình. Chính Chúa Giêsu, theo Tin Mừng Mathêu, đã báo trước rằng vào thời sau hết, những người đã theo Chúa, sẽ nhận chỗ của mình trong vinh quang của Chúa, để cùng Ngài xét xử (Xc Mt 19,28). Rồi Thánh Phaolô tông đồ, khi viết cho cộng đoàn Corinto, đã quả quyết: “Anh chị em không biết rằng các thánh sẽ xét xử thế gian sao?” .. Phương chi là những sự đời này!” (1 Cr 6,2-3). Thật là đẹp khi biết rằng trong tình trạng đau thương ấy, ngoài Chúa Kitô, là Đấng Bào Chữa, là Trạng Sư của chúng ta nơi Chúa Cha (Xc 1 Ga 2,1), chúng ta còn có thể trông cậy nơi sự chuyển cầu và sự lòng nhân từ của bao nhiêu anh chị em lớn hơn, đã đi trước chúng ta trong hành trình đức tin, đã hiến mạng sống vì chúng ta và tiếp tục yêu thương chúng ta một cách khôn tả! Các thánh đang sống gần nhan Thiên Chúa, trong ánh quang vinh hiển của Ngài, các vị đang cầu cho chúng ta là những người đang còn sống trên trái đất này. Xác tín đó gợi lên nơi chúng ta niềm an ủi dường nào! Giáo Hội thực sự là một người mẹ, và như một người mẹ, Giáo Hội tìm thiện ích của các con cái, nhất là những người ở xa xăm hơn và sầu khổ, để họ tìm lại được sự sung mãn trong thân thể vinh quang của Chúa Kitô với tất cả các chi thể của Giáo Hội. Một gợi ý sau cùng được Tin Mừng theo Thánh Gioan cống hiến cho chúng ta, trong đó có khẳng định rõ ràng rằng: “Thiên Chúa đã không sai Con của Ngài đến trần thế để lên án thế gian, nhưng để thế gian nhờ Ngài mà được cứu thoát. Ai tin nơi Ngài thì không bị kết án, nhưng ai không tin thì đã bị kết án rồi, vì đã không tin nơi Con duy nhất của Thiên Chúa” (Ga 3,17-18). 

Điều này có nghĩa là sự phán xét chung ấy đang diễn ra, đang bắt đầu bây giờ, qua dòng cuộc sống của chúng ta. Phán quyết ấy được tuyên bố trong mọi lúc của cuộc sống, xét xem chúng ta có đón nhận trong đức tin ơn cứu độ đang hiện diện và hoạt động trong Chúa Kitô hay không, hoặc chúng ta không tin tưởng gì, với hậu quả là chúng ta com cụm vào mình. Nếu chúng ta khép kín đối với tình thương của Chúa Giêsu, thì chính chúng ta tự kết án mình. Ơn cứu độ là cởi mở đối với Chúa Giêsu và chính Ngài cứu vớt chúng ta; nếu chúng ta là người tội lỗi, và tất cả chúng ta đều là người tội lỗi, chúng ta hãy xin lỗi Chúa và nếu chúng ta đến cùng Chúa với ước muốn nên tốt lành, thì Chúa tha thứ cho chúng ta. Nhưng để được như vậy thì chúng ta phải cởi mở đối với tình thương của Chúa Giêsu, tình thương mạnh hơn mọi sự khác. Tình thương của Chúa Giêsu thật là lớn lao, tình thương của Ngài là lòng từ bi, tha thứ. Nhưng ta phải cởi mở đón nhận, và cởi mở có nghĩa là thống hối, là xưng thú những gì không tốt mà chúng ta đã làm. Chúa Giêsu đã và tiếp tục hiến thân cho chúng ta, để cho chúng ta được tràn đầy lòng từ bi và ơn thánh của Chúa Cha. Vì thế có thể nói chính chúng ta có thể trở thành người phán xét chính mình, tự kết án mình loại mình ra khỏi tình hiệp thông với Thiên Chúa và với anh chị em, với sự cô độc sâu đậm và buồn thảm từ đó mà ra. Vì vậy, chúng ta đừng mệt mỏi canh chừng tư tưởng và thái độ của chúng ta, để nếm hưởng trước ngay từ bây giờ sự nồng ấm và ánh quang rạng ngời của tôn nhan Thiên Chúa, Đấng mà chúng ta sẽ chiêm ngưỡng với tất cả sự sung mãn trong đời sống đời đời.

Chào thăm và nhắn nhủ

Sau bài giáo lý bằng tiếng Ý, các LM tại Tòa Thánh lần lượt tóm tắt bài này bằng cách thứ tiếng khác nhau bằng các ngôn ngữ chính và cả những lời chào và nhắn nhủ của ĐTC. Ngài mời gọi họ, trong mùa vọng này, hãy chuẩn bị tâm hồn để vui mừng đón nhận Chúa Cứu Thế đến trong đời sống bản thân và gia đình chúng ta.

Với các tín hữu nói tiếng Ý, hiện diện đông đảo tại Quảng trường, ĐTC đặc biệt nhắc đến các phái đoàn cho các GM giáo phận liên hệ hướng dẫn. Ngài cũng chào thăm các binh sĩ đến từ Penne và Lamezia Terme, nam Italia, các linh cứu hỏa từ Pescara. Ngài chào thăm các bạn trẻ các bệnh nhân và các đôi vợ chồng mới cưới.

Sứ điệp của ĐTC nhân lễ Đức Mẹ Guadalupe

Trong phần chào thăm các tín hữu, ĐTC cũng gửi sứ điệp nhân lễ Đức Mẹ Guadalupe bổn mạng Mỹ Châu, qua đó ngài mời gọi các tín hữu thuộc đại lục này hãy noi gương Mẹ Maria mở rộng vòng tay đón nhận mọi người, nhất là những người di dân, người nghèo khổ và ở ngoài lề xã hội. ĐTC nói:

“Ngày mai (12-12) là Lễ Đức Mẹ Guadalupe, Bổn Mạng của toàn thể Mỹ Châu. Nhân dịp này, tôi muốn chào thăm tất cả các anh chị em thuộc đại lục này và tôi nghĩ đến Đức Mẹ ở đồi Tepeyac.

“Khi hiện ra với thánh Juan Diego, khuôn mặt của Mẹ là khuôn mặt của một phụ nữ lai và áo của Mẹ đầy những dấu hiệu của nền văn hóa thổ dân. Giống như Chúa Giêsu, Mẹ Maria gần gũi các con của Mẹ, như một người mẹ yêu thương tháp tùng hành trình của con, chia sẻ vui mừng và hy vọng, đau khổ và lo âu của những người của Thiên Chúa, được kêu gọi trở nên thành phần của mọi dân tộc trên trái đất. “Sự xuất hiện của ảnh Đức Mẹ in trên áo khoác của thánh Juan Diego là một dấu hiệu ngôn sứ nói lên vòng tay của Mẹ Maria, vòng tay ôm lấy mọi người dân của các lãnh thổ Mỹ châu rộng lớn, những người đã và sẽ sống tại đó.

“Vòng tay của Mẹ Maria chỉ cho thấy con đường luôn là đặc tính của toàn Mỹ châu: đó là phần đất nơi các dân tộc khác nhau có thể chung sống, một phần đất có khả năng tôn trọng sự sống con người trong mọi giai đoạn, từ lúc mới sinh ra cho đến tuổi già, có khả năng đón nhận những người di dân cũng như những người nghèo và người ở ngoài lề xã hội trong mọi thời đại. Đó là một phần đất quảng đại”. “Đó chính là sứ điệp của Đức Mẹ Guadalupe, và cũng là sứ điệp của tôi, sứ điệp của Giáo Hội. Tôi nhắn nhủ tất cả mọi người dân ở Mỹ châu hãy mở rộng vòng tay như Đức Trinh Nữ Maria, với tình yêu thương và dịu dàng.

“Anh chị em toàn Mỹ Châu thân mến, tôi cầu nguyện cho anh chị em, và cũng xin anh chị em cầu nguyện cho tôi. Ước gì niềm vui Phúc Âm luôn ở trong tâm hồn anh chị em. Xin Chúa chúc lành cho anh chị em và xin Đức Mẹ gìn giữ anh chị em”.

G. Trần Đức Anh OP

 


Về Trang Mục Lục