CHỈ CÒN HÔM NAY
Của
cải, một trong những thứ nhân loại ngàn đời khao khát, bao giờ cũng có sức lôi
hút con người mãnh liệt. Ma lực đồng tiền đôi lúc điều khiển, chi phối toàn bộ
con người. Có thể nói, người ta miệt mài với kế sinh nhai cũng chỉ vì tiền. Bon
chen, sát hại lẫn nhau, bán rẻ lương tri, nhân phẩm cũng tại tiền. Có ai không
thích tiền bạc, của cải? Làm người, ai chẳng cần tiền của. Kẻ gần đất xa trời
mà vẫn bám víu bạc tiền nữa là. Được tiền, có tiền, ai mà chả thích.
Thật
ra, con người khó tồn tại giả như không của cải, tiền bạc. Vì chưng, nó là
phương tiện giúp con người phát triển, thăng tiến. Tiền bạc giúp thế giới văn
minh, tiến bộ. Tự nhiên, yêu thích tiền bạc không là điều xấu. Vì bởi những
đồng tiền, cắc bạc được chắt chui từ những giọt mồ hôi, nước mắt, lao động nhọc
nhằn, vất vả pha lẫn máu hồng hy sinh, lấy đâu không quí trọng. Thế nhưng, lạm
dụng bạc tiền, nô lệ của cải đến đánh mất lương tri, bán rẻ nhân phẩm, làm
phong hoại đạo đức nhân văn mới thực xấu xa, đồi bại. Như vậy, nhân loại tự méo
mó chính mình bằng nô lệ, lạm dụng tiền của.
Không
biết từ bao giờ, người ta đã ham muốn tích trữ, làm giàu bản thân, chả vậy mà
chiến tranh, loạn lạc tràn ngập thế giới. Ai cũng muốn giàu có, sung túc, chẳng
ai chịu nhường ai. Hễ người có hơn mình một chút là tìm mọi cách mưu tính sao
cho phải hơn mới hả lòng thoả dạ. Bạc tiền có hạn nhưng lòng người vô hạn, bao
nhiêu cũng chẳng đủ, nhiều bao nhiêu cũng vẫn còn thiếu, tham vọng nhân loại
không có điểm dừng là vậy. Làm một muốn lời mười, lời một muốn trăm, thế giới
rộng lớn vẫn không đủ cho lòng tham vô đáy của con người. Cái dại lớn nhất
chính là việc không biết mớ vật chất mà họ đang tìm kiếm ấy không tồn tại vĩnh
cửu. Không chỉ nó không vĩnh cửu tồn tại mà ngay cả kẻ thủ đắc nó cũng chả vĩnh
viễn tồn tại để mà tích trữ. Cái khổ lớn
hơn, nhân loại dại nhưng chả biết mình đang dại, khác nào kẻ điên cuồng, say
khứ không tỉnh để biết mình đang say. Giữ khư khư mớ vật chất mục nát mà cứ ngỡ
nguồn bảo đảm an toàn mới khổ kìa!
Thật,
giả như chỉ còn được sống hôm nay, ngay hôm mai là tôi sẽ chết, có lẽ chả ai
trên thế giới còn muốn bo bo mang trong mình mớ vật chất vô hồn. Giả ngày mai
tôi không tồn tại, có lẽ chẳng ai còn khao khát quyến luyến những thứ không
thật, để mà thèm thuồng mớ tình yêu giả dối, hỗn độn. Vậy lấy đâu ra việc tính
toán thu tích tranh chấp, giành giựt, hơn thiệt chút bạc tiền, danh vọng, quyền
lực vô bổ cơ chứ!
Thu
tích làm gì hỡi người những thứ không thể cho bạn sống mãi. Mong đợi, kỳ vọng
gì nữa bạn nơi trần thế này, chốn chỉ đưa bạn vào con đường diệt vong. Sao
không tìm về Thiên Chúa nhỉ, tại sao không trở về bên Chúa hỡi bạn, Đấng yêu thương, Đấng làm
chủ sự sống, Đấng là tất cả của bạn. Đấng không bao giờ khiến bạn huỷ diệt
nhưng muốn bạn sống mãi muôn đời.
Ai
có thể làm gì được chứ, điều gì có thể khiến cho bạn tay trắng chứ, nếu không
phải là Đấng tác tạo nên bạn. Điều gì đã khiến bạn nắm giữ mãi thứ không thuộc
về bạn. Bạn thủ đắc chúng bằng công khó nhưng lại không thực sự tác sinh nên
nó, hỏi thử làm sao có thể trông chừng chúng mãi đây? Ngay chính mạng sống, bạn
còn không thể giữ mãi cho mình, thì tại sao lại cố giữ những thứ nô lệ, phụ
thuộc mau qua? Của cải, tình yêu nhân thế...
thật ra chỉ là cái đi theo bạn mà thôi, vậy mạng sống bạn quan trọng hay
chúng cần thiết, để rồi phải bán rẻ điều hệ trọng với cái thứ yếu như vậy?
Lạy Chúa, bản thân con quan trọng hay tham
vọng quan trọng, con thực sự không biết. Con xin lỗi, bấy lâu nay, từ lâu, thật
rất lâu rồi Chúa ạ, con cứ mải miết cặm cụi vùi đầu vào mớ bòng bong tham vọng,
miệt mài thu tích của cải vật chất, tình cảm đê hèn. Con đã xây đâu chỉ một mà
còn không biết bao nhiêu kho tàng, tích trữ đủ thứ lỉnh kỉnh trần thế. Nhiều
lúc con đã bỏ cả ngàn giờ mua chuộc, nô lệ nhân thế mà lại ke re, cắt rắt với
Chúa từng khắc, từng giờ. Con xin lỗi, con đã không hiểu được mình, chỉ biết
rằng sau nó chẳng lúc nào con hạnh phúc, chỉ thấy toàn nước mắt đắng cay, bẽ
bàng. Xin giúp con biết sống như thể ngày mai không còn sống nữa. Chỉ ngày mai
thôi, chỉ đến ngày mai thôi là con không còn sống nữa, vậy điều gì là cần thiết
cứu rỗi linh hồn con, điều gì con có thể duy nhất mang theo mà chả phải bỏ lại?
Xin giúp con với, lạy Chúa, đó có phải là Ngài chăng?
M. Hoàng Thị Thuỳ Trang, ICM.