TÌNH YÊU KHÔNG DẤU CHẤM

 

Người ta vẫn nói đến tình yêu như một mầu nhiệm. Ở đó, con người có sức mạnh làm nên những điều kỳ diệu không ai có thể lý giải.

          Tình yêu là mầu nhiệm, nhưng bao giờ cũng gắn liền với chủ thể làm nên nó. Không có tình yêu chung chung. Yêu bao giờ cũng là yêu ai, yêu một vật nào đó…Chủ thể yêu và đối tượng yêu là điều kiện cần và đủ của tình yêu. Đó cũng chính là câu trả lời cho sự hiện diện của Con Thiên Chúa giữa lòng nhân loại. Hình như con người chưa thể hiểu, chưa chấp nhận hay không tin được việc Vua trời đã làm người trần như nhân loại chỉ vì yêu thương, cho nên mấy ai đón nhận tình yêu cao cả của Thiên Chúa?

          Sức mạnh tình yêu làm nên nốt tình ca kỳ diệu. Những bản trường ca ấy vang lên những cung điệu không dứt qua ngàn muôn thế hệ. Nếu nói: “Không có tình yêu bất tử mà chỉ có những giây phút sống tình yêu bất tử” là chưa đúng. Vì tình yêu Thiên Chúa mãi mãi tồn tại là minh chứng hùng hồn cho sự sống bất diệt của nó. Chỉ những ai đã yêu, từng yêu và đang yêu đích thực mới có thể hiểu được điều tình yêu lên tiếng.

          Cứ nhìn vào hệ quả tình yêu, hành động yêu, ta có thể hiểu được tình yêu trọn vẹn. Yêu bằng ngôn từ, tình yêu ấy chỉ là lý thuyết. Yêu luôn đòi hỏi phải hành động. Tự thân từ “yêu” đã nói lên bản chất đích thực của nó –  trao đi, ban phát.

          Nhìn lại lịch sử nhân loại, có biết bao câu chuyện tình yêu để lại những hệ quả tốt đẹp nhưng cũng có không biết bao nhiêu câu chuyện không có hậu kết. Có những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc trong tình yêu nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt khổ đau, đắng cay, chua xót. Phải làm gì, phải làm thế nào để tình yêu được trả về với nét đẹp nguyên tuyền của nó?

          Cứ nhìn vào hành động yêu thương của Thiên Chúa mà lấy làm chuẩn mực. Thật cho đến tận bây giờ, tình yêu ấy vẫn nguyên là một mầu nhiệm. Đã từng làm kẻ nghèo, mới thấu hiểu kiếp nghèo tủi nhục, khổ cực, vậy mà chẳng hiểu sao Thiên Chúa giàu có, cao cả như vậy, lại chọn sống nghèo, cảnh nghèo mà trú ngụ. Nếu như ngày xưa Thiên Chúa không sống nghèo có lẽ ngày nay nhân loại đã không hiểu nổi mầu nhiệm khó nghèo. Vì sao Thiên Chúa dám làm những điều mà khi đối diện, ai cũng phải trốn chạy: tình yêu, nhân phẩm, danh phận, đạo đức, tiền tài, đau khổ, bệnh tật, nghèo đói…  Tại sao Ngài lại đón nhận tất cả vấn nạn đời thường mà sống trước nhân loại? Để hôm nay thế giới có muốn khước từ cũng khó, vì đã có người sống cho, sống với và chết cho?

          Trước mầu nhiệm tình yêu, con người chỉ biết thinh lặng cúi đầu đón nhận. Sức mạnh ấy phải chăng quá mãnh liệt khiến con người không thể bắt chước, cho nên nhân loại ngày ngày vẫn đối diện với những khổ đau, mất mát. Phải chi Đức Công Bình đến, Ngài hóa giải mọi nỗi bất toàn trong cuộc sống thì có phải tình yêu đã ghi dấu chấm hết, đã có kết quả tròn đầy. Tại sao Ngài không ghi dấu chấm hết cho tình yêu của Ngài? Tại sao Ngài lại muốn nhân loại viết tiếp dấu nối tình yêu trong lịch sử, để rồi những cung điệu trầm lắng, bi thương hay hùng tráng của nó vẫn âm vang mãi?!

          Lạy Chúa, Ngài đến trần gian để viết lên bản trường ca tình yêu bất diệt. Bản ca ấy, Ngài không ghi nốt cuối cùng mà đặt vào cuộc đời chúng con, mỗi người một nốt nhạc, hầu chúng con cùng với Ngài viết tiếp. Nhiều lúc quá mệt mỏi, đau buồn, con muốn buông xuôi tất cả, ghi dấu kết thúc cho bản tình ca đời mình, nhưng nào dễ dàng, Thiên Chúa là Đấng hằng có và tồn tại vĩnh hằng, cho nên tình yêu không bao giờ ngừng vĩnh cửu là vậy. Con hiểu Ngài yêu con nhưng chẳng hiểu tại sao con vẫn cứ mãi ngập ngừng. Lo âu, hoang mang, hoảng sợ trước sự thinh lặng tột cùng của Thiên Chúa, con hoài nghi tình yêu Ngài dành cho nhân loại. Do vậy, không ít lúc cảm thấy cô đơn bất hạnh giữa dòng đời, con quên mất Ngài cũng đã từng “bất hạnh” cho con và vì con. Nào có phải con bị phản bội, nghèo khổ, lầm than, mà chính Thiên Chúa, Ngài đã từng sống như vậy cho con và với con. Xin giúp con tin rằng Thiên Chúa yêu con thật, Ngài yêu con chỉ vì đó là con, không vì bất kỳ lý do nào khác, hầu cuộc đời con từ nay không còn khốn khổ. Hơn nửa đời người, giờ phút này con mới khám phá không có gì quan trọng bằng niềm tin Thiên Chúa yêu thương mình, chỉ cần tin như vậy con đã có một mùa giáng sinh an bình, hạnh phúc với khúc tình ca bất hủ: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương”.

 

M. Hoàng Thị Thùy Trang.