Lễ Nhất – Ngày Lễ Các Linh Hồn
Muốn Sống Đời Đời Hãy Ăn Bánh Giêsu
(Ga 6, 51 – 59)
Con người sinh
ra là để sống, để vươn lên. Ai trong chúng ta cũng đều có một mơ ước một khát vọng
riêng cho mình, cho dù đó là mơ ước nhỏ hay to, cao xa hay thấp hèn. Nếu con
người sống mà không có mơ ước thì chỉ như một cỗ máy. Khát vọng vươn lên đó
chính là mục đích sống của con người. Niềm tin Kitô giáo dạy cho chúng biết,
con người có xác có hồn, có đời này và đời sau. Vì thế, ngoài sống vui, sống khỏe,
sống hạnh phúc ở đời tạm thế này, người tín hữu phải đạt được sự sống đời đời
mai sau nữa. Nhưng đâu là bí quyết để sống trường sinh là một câu hỏi lớn ?
Khởi đi từ việc thấy đám đông dân chúng
theo mình, Chúa Giêsu đã "chạnh lòng thương", làm phép lạ hóa
bánh ra nhiều để nuôi sống họ, sống đời tạm này. Từ của ăn vật chất nuôi sống
thể các, Chúa gợi lên nơi lòng họ sự khát vọng tìm kiếm thay vì của ăn hay hư
nát, thì tìm kiếm của ăn thiêng liêng, lương thực trường tồn, lương thực ấy là
chính Chúa Giêsu (x. Ga 6). Thế là khát vọng sống trường sinh nổi lên trong họ, Chúa mạc khải luôn cho họ: "Ta là bánh
hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ sống đời đời" (Ga 6,
51).
Ngày xưa Chúa Giêsu gọi mời những người Do thái, ngày nay Chúa cũng mời gọi chúng ta
hãy đến mà ăn Bánh Giêsu. Nếu
chúng ta muốn sống trường sinh, thì đây là cơ hội tốt để có được mầm sống ấy.
Hãy đến gặp Chúa Giêsu và đón nhận Người, bởi chính Người : "Là Bánh Hằng Sống … ai ăn … sẽ được
sống đời đời" (Ga 6,51).
Sự sống đời đời, tự chúng ta không thể
có được, phải cậy nhờ vào Thiên Chúa là Đấng làm cho sống, là nguồn mạch sự sống.
Vì thế, chúng ta thật hạnh phúc khi được mời gọi ăn thịt và uống máu Chúa
Giêsu để được sống đời đời (x.Ga 6, 54). Hơn nữa còn được Chúa đến cắm lều
ngay nơi lòng chúng ta: "Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở trong Ta
và Ta ở trong kẻ ấy" (Ga 6, 56).
Chúa Giêsu khẳng định, Người là bánh bởi
trời xuống, Người đến làm no thỏa cái đói, cái khát, nhất là lấp đầy khát vọng
lớn nhất của con người mọi nơi mọi thời là trường sinh bất tử.
Nếu như trong sa mạc xưa kia, Manna là
quà tặng do lòng thương xót của Chúa dành cho dân, lương thực cứu đói tạm thời,
thì nay Mình Máu Thánh Chúa là lương thực giúp người tín hữu có đủ sức, đủ nghị
lực vượt qua trần thế về tới quê trời hưởng phúc vinh quang. Chẳng có gì chân
thật và an ủi hơn cho những linh hồn khát khao nên thánh.
Phụng vụ lễ trọng kính Các Thánh Nam Nữ
của Thiên Chúa hôm qua, với lời kinh, tiếng hát, các bài đọc, thánh ca lôi cuốn
tâm hồn chúng ta vượt qua không gian và thời gian, bay lên cõi trời cao để
chiêm ngưỡng Các Thánh, những người được coi là diễm phúc của Thiên Chúa. Khi
chiếm ngắm các ngài, chúng ta có thêm động lực để phấn đấu hầu lấp đầy khát vọng
làm thánh của chúng ta.
Lạy Chúa, xin dạy cho chúng con biết tìm
kiếm Chúa là sự sống trường sinh, ẩn mình trong Bí tích Thánh Thể, và siêng
năng lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa để được sống đời đời. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Lễ Nhì – Ngày Lễ Các Linh Hồn
Xin Nhớ Đến Con Cùng
(Luca 23, 33. 39-43)
Mọi
tạo vật đều muốn mình được nhớ đến
Có một loài hoa tên
là Lưu ly có màu tím, màu trắng,
xanh hoặc vàng tuyệt đẹp, người ta hay hái để tặng nhau. Các cô thiếu nữ
thường gọi tên hoa là " xin đừng
quên em ", còn các chàng trai một mực khăng khăng gọi Lưu ly là "xin đừng quên anh". Cho
dù gọi hoa theo tên nào thì đây cũng là một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỷ niệm sâu
xa thầm lặng không quên được.
Chuyện kể
rằng: ngày xửa ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau. Một sáng mùa xuân
trời trong vời vợi. Họ dắt nhau dạo chơi bên bờ một con suối, hoa Lưu ly mọc
dày, cố vươn cành, nghiêng mình soi bóng xuống dòng nước trong xanh. Trong khi
chàng trai tần ngần ngắm nhìn dòng thác đổ thì cô gái say sưa hái hoa. Cô nhoài
người ra bờ suối hái mấy nhành hoa đẹp, chẳng may nàng bị trượt chân ngã xuống
suối bị dòng nước cuốn trôi. Nàng cố hết sức ném lại nhành hoa có ý trao tặng
người yêu và gọi với "Xin đừng quên em".
Còn theo một truyền
thuyết Công giáo, ngày nọ, Thiên Chúa đi ngang qua vườn địa đàng sau
khi sáng tạo ra thế giới muôn loài. Người bỗng chú ý đến một bông hoa nhỏ và
hỏi nó tên gì. Bông hoa ngượng ngùng thì thầm : "Thưa Chúa, con sợ rằng
con đã bị lãng quên mất rồi ạ". Thiên Chúa ôn tồn trả lời : "Uh, Ta sẽ không bao giờ
quên con".
Chúng ta thấy, chẳng những con người luôn mong mình được người khác nhớ
đến, mà cả loài hoa cũng muốn mình không bị lãng quên.
Giáo hội lữ hành nhớ đến Giáo hội khổ đau
Sau khi đã cử hành lễ vinh quang và danh dự của Giáo hội Khải Hoàn (Các
Thánh), Phụng vụ Giáo hội mời gọi chúng ta hôm nay đặc biệt nhớ đến đến và cầu
nguyện cho Giáo hội Khổ Đau : những tâm hồn tội lỗi đang ở trong thời gian
thanh luyện đang rất cần sự nhớ đến và lời cầu nguyện, lễ hy sinh, việc đền tội
của chúng ta, để họ nhanh chóng được giảm bớt hình phạt hiện tại, được thứ tha
tội lỗi mà giờ đây họ không làm được gì cho chính mình.
Hôm nay không phải là ngày buồn và tang tóc : nhưng là ngày Giáo
hội là Mẹ năn nỉ nài van cùng Thiên Chúa cho con cái mình đã qua đời còn đang
bị giam cầm nơi Luyện Tội chờ ngày thanh luyện cho đủ sớm được giải thoát. Vì
thế, Giáo hội kêu lên : "Lạy Chúa,
xin cho các linh hồn được nghỉ yên muôn đời, và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi
trên các linh hồn... "
Xin nhớ đến con cùng
Trong khi tất cả những người khác nói với Chúa Giêsu một cách khinh miệt
: "Nếu ông là Đấng Kitô, ông hãy tự cứu ông và
cứu chúng tôi nữa!" (Lc 23, 39). Thì người trộm lành đã phạm bao lỗi
lầm trong cuộc sống, cuối cùng lại sám hối, níu lấy Chúa Giêsu đang chịu đóng
đinh và cầu xin : "Lạy Ngài,
khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi" (Lc 23, 42). Chính vì anh xin
Chúa một đặc ân là nhớ đến anh, nên Chúa Giêsu hứa với anh : "Quả
thật, Ta bảo ngươi : ngay hôm nay,
ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta" (Lc 23, 43).
Chúa Giêsu là Con Một Chúa Cha, chỉ nói lời tha thứ, chứ không nói lời
kết án; và khi con người biết can đảm xin ơn tha thứ, Chúa không bao giờ bỏ rơi
lời cầu xin ấy. Lời hứa của Chúa Giêsu với người trộm lành cho chúng ta niềm hy
vọng lớn lao : lời ấy nói với chúng ta rằng, ơn Chúa bao giờ cũng phong phú hơn
lời cầu xin. Người rất quảng đại, luôn ban cho nhiều hơn điều con người cầu
xin.
Ngày lễ nhớ cầu cho các linh hồn tổ tiên, các đấng, các bậc, ông bà cha
mẹ, thân bằng quyến thuộc đã qua đời hôm nay gợi lên cho chúng ta về sự nhớ
thương và đừng quên những người đã khuất. Khi dâng lễ giỗ cầu cho người thân, chúng ta như
nhắc nhớ Chúa : "Lạy Chúa…
người thân yêu này, chúng con không thể quên, lẽ nào Chúa lại không nhớ đến”
(Lời nguyện nhập lễ giỗ - Ngoài Mùa Phục Sinh SLRM tr. 1005). Và trong Kinh Nguyện Thánh Thể
II, chúng ta vẫn xin Chúa : "Xin Chúa cũng nhớ đến anh chị em chúng con đang an
nghỉ trong niềm hy vọng sống lại, và mọi người..."
Hôm nay, chúng ta nhớ tới tất cả mọi người, kể cả
những người không ai nhớ tới. Chúng ta nhớ tới các nạn nhân của chiến tranh và
bạo lực; các "trẻ em" trên thế giới bị đói khát và bần cùng đè bẹp;
những người vô danh đã yên nghỉ; các anh chị em bị giết vì là kitô hữu; và biết
bao nhiêu người đã hy sinh mạng sống để phục vụ tha nhân. Chúng ta hãy phó thác
cho Chúa cách đặc biệt những người đã lìa bỏ chúng ta trong năm nay và xin Chúa
nhớ đến họ và thương cho họ được hưởng ánh sáng tôn nhan.
Giờ đây, Thánh lễ là sự trợ giúp tinh thần tốt
nhất mà chúng ta có thể ban tặng cho các linh hồn, đặc biệt các linh hồn bị bỏ rơi.
Như Công Ðồng Chung Vaticăng II đã nhấn mạnh: "Giáo Hội lữ hành trên trần
gian ý thức đựơc sự hiệp thông này của tất cả Thân Mình Mầu Nhiệm của Chúa
Giêsu Kitô, ngay từ các thời kỳ đầu của Kitô giáo đã vun trồng với lòng đạo
hạnh lớn lao việc tưởng nhớ các người đã qua đời" (LG 50).
Hôm nay chúng ta tưởng nhớ và dâng lễ cầu cho các
tín hữu đã qua đời, chúng ta không chỉ dừng lại nơi họ để cầu nguyện cho họ mà
thôi, chúng ta còn phải nài xin Chúa thương xót tất cả chúng ta nữa, để chúng
ta cũng được đồng hưởng sự sống đời đời, cùng với Ðức Trinh Nữ Maria, Mẹ Thiên
Chúa, thánh Giuse Bạn Đức Trinh Nữ, các Thánh Tông Ðồ, và toàn thể các Thánh đã
sống đẹp lòng Chúa qua mọi thời đại, và cùng với các Ngài, chúng ta được ca
ngợi và tôn vinh Chúa.
Lạy Chúa, Chúa từng phán cùng kẻ trộm lành : "Quả thật, Ta bảo ngươi : ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta" (Lc 23, 43). Xin Chúa thương
nhớ đến những tín hữu đã qua đời còn trong Luyện Tội nơi thiên đàng của Chúa và
xin đừng để họ phải trầm luân đời đời trong Hỏa ngục! Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Lễ Ba – Ngày Lễ Các Linh Hồn
Tin Tưởng và Cậy Trông Vào Thiên
Chúa Tình Yêu
(Luca 23, 33. 39-43)
Từ trưa ngày lễ Các
Thánh cho đến hôm nay, biết bao nhiêu người đi viếng thăm vườn thánh là “nơi an nghỉ” của những người đã chết chờ
ngày sống lại. Chúng ta đi viếng họ với niềm tin yêu, dừng lại bên mộ của những
người đã yêu thương và làm điều tốt cho chúng ta trong sự cậy trông, phó thác họ
cho lòng xót thương vô bờ của Thiên Chúa Tình Yêu.
Chân lý Đức tin Kitô
giáo dạy chúng ta rằng giữa Trời và Đất có một trung gian gọi là Luyện ngục,
nơi ấy dành cho những người chết trong khi mắc tội mọn hay là đền tội chưa đủ,
cần phải được thanh tẩy để trở nên tinh tuyền, mà thánh Gioan Thánh Giá gọi là
“Lửa Tình Yêu”. Hôm nay chúng ta cầu nguyện cho
những người đã qua đời, săn sóc phần mộ và nhất là dâng lễ Misa nại vào Thiên
Chúa Tình Yêu, Đấng đã tạo dựng, hy sinh và cứu chuộc chúng ta, nay lại dùng
tình yêu mà thanh luyện những người đã qua đời và sớm cho họ được hưởng tôn
nhan Chúa.
Tin vào Thiên Chúa Tình Yêu
Người ta nói rằng : nếu tất cả
Thánh Kinh trên trái đất này bị hủy diệt bởi tai biến nào đó hay bởi một cơn thịnh
nộ phá hủy các hình tượng tôn giáo và chỉ còn một bản Kinh Thánh, và bản còn lại
đó cũng bị hư hại đến mức chỉ còn một trang, và nếu trang đó nhăn nheo đến độ
chỉ còn một dòng có thể đọc được, và nếu dòng đó là thư thứ nhất của thánh
Gioan viết “Thiên Chúa là Tình Yêu”,
thì coi như toàn bộ Thánh Kinh được khôi phục, bởi vì toàn bộ nội dung là ở đó.
Thiên Chúa đã yêu con người bằng một
tình yêu hào phóng khi tạo dựng con người, ban cho con người những hồng ân bên
trong và bên ngoài; Ngài cũng đã yêu chúng ta với một tình yêu khổ đau để cứu
chuộc ta, khi nghĩ ra cách hủy diệt chính mình, chịu đau đớn nhất, để minh chứng
cho ta thấy: “Tình Yêu là bản chất của Thiên
Chúa”.
Trong tác phẩm Quo Vadis, một người ngoại
giáo hỏi Thánh Phêrô khi ngài mới đến Rôma như thế này : Nhã Điển đem đến cho chúng tôi sự thông thái, Rôma đem đến quyền lực,
còn tôn giáo của ông đem lại cho chúng tôi điều gì? Thánh Phêrô trả lời: Tình yêu!
Vâng, Thiên Chúa yêu con người bằng tình
yêu hào phóng, mang theo sự tha thứ và nguyện cầu. Thánh Phaolô thốt lên “Ít có ai chết thay cho người công chính, hoạ
chăng mới có người dám chết vì kẻ lành. Nhưng Thiên Chúa chứng tỏ tình của Người
đối với chúng ta, nghĩa là trong lúc chúng ta còn là tội nhân” (Rm 5, 7-8).
Con người có thể là kẻ thù của Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa mãi mãi không là kẻ
thù của con người. Kinh nguyện vô cùng cảm động của Chúa Giêsu
dâng lên Chúa Cha cầu cho con người chứng minh tình yêu vô biến ấy (x. Ga 17,
1-26).
Sau khi tôn vinh Chúa Cha (x. Ga 17, 1); cầu
nguyện cho các môn đệ (x. Ga 17, 11), và những kẻ nhờ các môn đệ mà tin vào
Chúa : “Con
còn cầu cho tất cả những kẻ, nhờ chúng mà tin vào con
(Ga 17, 20-26 ); Người cầu cho chúng ta nên “một” : “Để cả chúng cũng nên một trong Ta” (Ga 17,22). Thiên Chúa là Tình Yêu. Tình yêu thì luôn
luôn hiệp nhất, do đó, trong Thiên Chúa không có sự chia rẽ ở đời này, kể cả đời
sau nữa.
Hy vọng và cậy trông vào Chúa
Bản chất là Tình yêu, mang trong mình một
tình yêu thương xót, thứ tha và cứu chuộc nên Thiên Chúa luôn canh cánh trong
lòng, mong sao cho nhân loại được cứu chuộc. Người khẩn cầu tha thiết cùng
Thiên Chúa Cha : “Lạy Cha, những kẻ
Cha ban cho Con thi Con muốn rằng : Con ở đâu chúng cũng ở đấy với Con, để
chúng chiêm ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con”
(Ga 17,24). Chúa Giêsu ở đâu? Ở trong tình yêu
Chúa Cha, trong lòng Chúa Chúa; ở trong sự thật; ở trong Thánh Ý Chúa Cha; Ở
trên Thập Giá và ở trên thiên đàng và Người muốn chúng ta cũng ở với Chúa.
Chính Chúa Cha đã sai Chúa Con đến trần gian để
yêu thương con người như Chúa Cha đã yêu thương Chúa Con. Nên trước khi về trời,
Chúa Giêsu khẳng định với chúng ta rằng Chúa Cha đã yêu thương chúng ta như đã
yêu thương Chúa Giêsu.
Lạy Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu, xin
cho những người đã qua đời được ở trong tình yêu của Chúa luôn mãi, và cho
chúng con ngay từ khi còn ở dưới thế cũng luôn ở trong vòng tay yêu thương của
Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ