CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG
NIÊN C
THIÊN CHÚA
KÊU GỌI CON NGƯỜI
+++
A. DẪN NHẬP.
Có thể nói chủ đề của Phụng vụ Lời Chúa
hôm nay là “Ơn gọi”. Thiên Chúa muốn
con người tham gia vào công cuộc cứu chuộc của Ngài. Vì thế, mỗi người đều có ơn
gọi làm tông đồ, hay nói cách khác, mỗi người có ơn gọi làm chứùng nhân.
Thiên Chúa không phải là một Thiên Chúa
xa cách mà gần gũi với con người, Ngài muốn cho con người gặp Ngài khi Ngài muốn
để cho kẻ ấy có kinh nghiệm đặc biệt về Ngài và chọn kẻ ấy làm chứng nhân. Chuyện
đã xẩy ra như thế cho Isaia, cho Phêrô và các bạn, cho Phaolô. Chuyện đã xẩy ra
cho họ ngày xưa chính là chuyện đời của mỗi người chúng ta, chuyện ơn gọi của cá
nhân chúng ta hôm nay.
Dựa trên phép Rửa tội và Thêm sức, mỗi
Kitô hữu có nhiệm vụ phải làm chứng cho Chúa trong đời sống thường ngày. Ngày xưa,
các Tông đồ đã lãnh nhận sứ mạng đi truyền giáo, ngày nay Giáo hội và mỗi người
chúng ta cũng phải tiếp tục công việc của
các ngài. Với tư cách là một Kitô giáo dân, mỗi người có trách nhiệm tham gia vào
việc tông đồ giáo dân như công đồng Vatican II đã dạy. Việc tông đồ giáo dân phải được thực hiện
trong môi trường sống hằng ngày của mỗi người.
B. TÌM HIỂU LỜI CHÚA.
+ Bài đọc 1 : Is 6,1-2a.3-8.
Ngày nay Thiên Chúa không còn tỏ mình
ra nơi sa mạc hay trên núi nữa. Ngày nay Thiên Chúa ba lần chí thánh tỏ vinh
quang của Ngài ra cho tiên tri Isaia trong đền thờ. Trong một thị kiến, Isaia
thấy mình đang ở trong đền thờ, qua những cảnh huy hoàng và ngoạn mục ông trông
thấy, Thiên Chúa vô cùng thánh thiện, ông cảm thấy mình tội lỗi quá, vô cùng bất
xứng nên đã kêu lên :”Khốn thân tôi, chết
tôi rồi, vì tôi là một người môi miệng ô uế…” Nhưng khi Thiên Chúa sai thiên
thần thanh tẩy miệng lưỡi ông, tha thứ tội cho ông và sau đó gọi ông làm tiên
tri, thì ông đầy lòng tin tưởng và mạnh dạn đáp lời:”Có con đây, xin Chúa sai con đi”(Is 6,8). Và Isaia đã trung thành làm
chứng về lòng tin của mình.
+ Bài đọc 2 : 1Cr 15,1-11.
Tại Corintô, nhiều người chống đối
Phaolô, cho rằng ông không đủ tư cách làm Tông đồ. Ngài cũng ý thức về điều đó.
Ngài tự coi mình là tông đồ nhỏ nhất như đứa con sinh sau đẻ muộn, nhưng dù
sao, ông cũng được Chúa chọn làm tông đồ để đi rao giảng Đấng Phục sinh cho dân
ngoại. Ngài đã truyền đạt cho họ những điều chính yếu mà Ngài đã nhận được, đó là
mầu nhiệm Phục sinh và lời chứng về Đấng Phục sinh của những người có thẩm quyền.
Ngày nay Giáo hội vẫn rao giảng mầu
nhiệm đó, và cũng vẫn trung thành rao giảng vì niềm tin này chính là nền tảng
cho đời sống Kitô hữu chúng ta.
+ Bài Tin mừng : Lc 5,1-11.
Không phải vô cớ mà thánh Luca nối kết
ơn gọi của Tông đồ với một mẻ cá đặc biệt dồi dào. Theo Ngài, rao giảng Tin mừng
là một việc cứu nạn, kéo nhân loại ra khỏi chỗ đắm chìm. Tông đồ là kẻ thu phục
người ta. Nói cách khác, một người giải phóng.
Bài Tin mừng hôm nay thuật lại câu
chuyện về mẻ cá lạ lùng. Phép lạ này gợi lên cho ta mấy ý tưởng :
- Sở dĩ có phép lạ này vì Phêrô không
tin vào sự thành công của mình, nhưng vì nể lời Chúa ông mới thả lưới.
- Thuyền đầy cá là hình ảnh báo trước
là hình ảnh nhân loại sẽ tin theo Chúa, gia nhập vào Giáo hội và Giáo hội sẽ được
lan truyền khắp nơi.
- Mẻ cá lạ lùng khiến các
ông nhận ra uy quyền của Đức Giêsu và đồng thời nhận ra sự yếu đuối bất lực và
thân phận tội lỗi của mình :”Lạy Thầy,
xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi”.
- Các môn đệ cứ đi rao giảng Tin mừng,
còn việc có nhiều người ăn năn trở lại, vâng theo Tin mừng hay không, là việc của
Chúa.
- Qua biến cố này, các ông đã bỏ mọi sự
mà đi theo Chúa. Các ông đã mau mắn đi theo tiếng Chúa gọi để đi truyền giáo.
C. THỰC HÀNH LỜI CHÚA.
Sống
ơn gọi làm Tông đồ.
I. CHÚA KÊU GỌI CON NGƯỜI.
Qua các bài đọc trong Thánh
lễ hôm nay, Giáo hội muốn cho chúng tôi nhận ra ý nghĩa của việc tông đồ trong
Giáo hội, để nhờ đó, chúng ta đáp lại tiếng Chúa gọi bằng cách quảng đại dâng
hiến cuộc đời cho Chúa và sẵn sàng theo Chúa làm việc tông đồ.
Truyện : Tổng thống Abraham Lincoln.
Một ngày nọ, Tổng thống
Abraham Lincoln đi đến thành phố Charleston, tiểu bang South Carolina. Khi đi
ngang qua trung tâm thành phố, ông trông thấy người ta đang tổ chức một cuộc đấu
giá buôn bán nô lệ. Chứùng kiến cảnh buôn bán người, tận đáy linh hồn ông cảm
thấy bị khuấy động lên cơn giận dữ của Thiên Chúa, và một nỗ lực phải làm để cứu
những người nô lệ. Do đó ông đã làm một điều độc đáo và bất thường nhất. Ôâng bước
vào trong đám đông, khi cuộc trả giá bắt đầu, trước tiên là một em gái nô lệ rất
nghèo, ông đã bước ra trả giá trước. Cuộc đấu giá càng lúc càng sôi động, ông
tham gia rất tích cực, và sau cùng đã trúng giá, đánh hạ tất cả mọi người. Ôâng
trao tiền để lấy người nô lệ. Cô bé gái được đem đến cho ông. Con bé sợ hãi hỏi
ông sẽ làm gì đối với nó. Abraham Lincoln trả lời:”Tôi sẽ để cho cô được tự
do”. “Tự do ? Tự do để làm gì” ? Cô bé kinh ngạc hỏi. Ôâng trả lời :”Tự do để làm bất cứ cái
gì cô muốn”. Cô bé thắc mắc có phải mình được tự do đi đến bất cứ chỗ nào cô muốn,
làm bất cứ điều gì cô thích, nói bất cứ điều gì cô nghĩ, và làm bất cứ nghề nào
cô ước muốn. Sau cùng cô bé mỉm cười và nói :”Cháu sẽ đi theo ông”.
Abraham Lincoln đã chứng tỏ
cho chúng ta thấy, ông là một con người gương mẫu và biết cách “kêu gọi” dân chúng
“theo ông”. Ôâng đã gọi họ bằng chính gương sáng của mình. Trong bài Tin mừng hôm
nay, Đức Giêsu kêu gọi Phêrô, rồi Giacôbê, Gioan và Anrê cũng đi theo Ngài. Đức
Giêsu đã cho họ biết Ngài là ai qua việc giảng dạy, chữa lành, và bằng các đức
tính tốt lành, nhân từ và tha thứ của Ngài.
1. Ơn gọi của các Tông đồ.
Hồ nước lớn danh tiếng tại
Galilê được gọi bằng 3 tên : biển Galilê, biển Tibêriat và hồ Giênêxaret. Hồ này
dài 20,8 km, rộng 12,8 km. Hồ ở vào chỗ trũng của mặt đất, nơi sâu nhất là 225
mét dưới mặt biển, vì thế nó có khí hậu giống khí hậu nhiệt đới. Ngày nay cư dân không đông đúc lắm, nhưng vào
thời Đức Giêsu, có 9 thị trấn chung quanh bờ hồ, không thị trấn nào dưới 15.000
người.
Đức Giêsu rao giảng Tin mừng
ở đây, dân chúng chen nhau lại gần để nghe Ngài giảng. Việc đó diễn tả hiệu quả
hấp dẫn do lời giảng dạy của Ngài. Vì dân chúng quá đông nên Đức Giêsu phải xuống
thuyền của ông Simon đang đậu gần bờ, ra xa bờ một chút để có thể dễ dàng giảng
dạy… Giảng dạy xong, Đức Giêsu bảo ông Simon đưa thuyền ra chỗ nước sâu mà bắt
cá. Simon, một ngư dân dày kinh nghiệm trong nghề chài lưới, đã cho Chúa biết kết
quả thạm bại : sau một đêm cực nhọc vất vả mà chả bắt được con cá nào. Ôâng nói
đúng, nhưng không biết nghĩ ngợi thế nào, ông đã thưa với Chúa:”Vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới”. Kết quả
thật bất ngờ, cá nhiều vô kể đến nỗi lưới muốn rách.
Đây là một phép lạ? Hồ Giênêsaret có nhiều cá.
Nhưng suốt đêm các ông không bắt được gì mà bây giờ bắt được nhiều như thế là một
phép lạ . Biết được chỗ có nhiều cá, để bảo Simon thả lưới phải do sự hiểu biết
của Thiên Chúa. Thường thì ban ngày ít đánh được cá hơn ban đêm, đây ban đêm không
được gì mà ngày thì lại được cá nhiều quá sức tưởng tượng thì phải coi là cái
gì khác thường. Chính những người bắt cá xác nhận là phép lạ.
Trước mẻ cá lạ lùng này, ông
Simon sụp lạy dưới chân Ngài và thưa :”Lạy
Chúa, xin hãy tránh xa con, vì con là
người tội lỗi”. Cả ông Giacôbê và Gioan cũng kinh ngạc như ông. Nhung Đức
Giêsu phán bảo ông Simon:”Đừng sợ ! từ
nay con sẽ là kẻ chinh phục người ta”. Bấy giờ các ông đưa thuyền vào bờ, và
đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Ngài.
Đây là những môn đệ đầu tiên
đi theo Ngài. Họ đi theo Ngài từ đây. “Đi theo” theo nghĩa thần học, động từ
này ám chỉ sự dâng hiến chính mình, thoát khỏi mọi sự ràng buộc. Vì thế ở đây
ta liên tưởng đến ý nghĩa từ bỏ của cải vật chất (Mc 10,21), từ bỏ cha mẹ, bạn
bè và tất cả (Lc 5,11).
2. Ơn gọi của tiên tri Isaia.
Tiên tri Isaia, trong bài đọc
1, được chiêm ngưỡng vinh quang Thiên Chúa và nghe tiếng các Thiên Thần Sốt mến
luân phiên tung hô:”Thánh, thánh, thánh,
Chúa là Thiên Chúa các đạo binh, trời
đất đầy vinh quang Chúa”. Điều đó khiến ông run sợ và cảm thấy mình bất xứng, nên đã thốt lên lời:”Vô phúc cho tôi, tôi chết mất, vì lưỡi tôi
nhơ bẩn”. Trước sự khiêm tốn ấy, Chúa sai sứ thần đến thanh tẩy ông bằng
than lửa hồng, ông trở nên thanh sạch và được Chúa tuyển chọn, ông đã can đảm đáp
lại :”Này
con đây, xin hãy sai con”.
3. Ơn gọi của tông đồ Phaolô.
Thánh Phaolô, trong bài đọc
2, sau khi được Chúa kêu gọi và cải hóa từ tay bắt bớ Đạo Chúa, nay trở nên một
vị Tông đồ nhiệt thành truyền bá giáo lý của Chúa, là thầy dạy dân ngoại. Ngài đã
khiêm tốn thú nhận mình hèn mọn nhất trong các Tông đồ, nhưng nay được như thế
này là nhờ ơn Chúa ban. Bởi ngài đã can đảm đáp lại tiếng Chúa gọi khi thưa với
Chúa:”Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì” ?
Phaolô là con người đầy nhiệt
huyết, đã đi vòng quanh đế quốc La mã 4 lần, đã đưa dân ngoại vào Đạo. Làm sao
cắt nghĩa được nội tâm của con người đầy lửa ấy ? Thưa vì người đã gặp gỡ Chúa
Kitô. Cuộc gặp gỡ đó đã đảo lộn cuộc đời Phaolô, từ một kẻ bắt bớ tín hữu trở nên
một Tông đồ nhiệt thành. Tất cả là ơn của Chúa và Ngài vui mừng vì được trả giá
rất cao để “Ơn Chúa không ra vô ích” : 5 lần bị đánh đòn 39 trượng, 3 lần bị
tra tấn, một lần bị ném đá, 3 lần bị đắm tầu một ngày một đêm chơi vơi trong lòng
biển (2Cr 12,24-25).
4. Ơn gọi của chúng ta.
Chúa vẫn còn kêu gọi mọi người
chúng ta, và ngày nay nhu cầu ấy càng to lớn. Và vẫn còn có những người đáp lại
lời Ngài. Một số người (như các Tông đồ) được kêu gọi để tận hiến mình, đi theo
Đức Kitô bằng một phương thế “chuyên nghiệp”. Nhưng không phải mọi Kitô hữu đều
được kêu gọi theo Đức Kitô bằng cách ấy.
Bằng phép Rửa tội, chúng ta
cũng được kêu gọi đi theo Đức Kitô. Nhưng đối với một người bình thường, đi
theo Đức Kitô có nghĩa là gì ? Là sống xứng danh một Kitô hữu trong ngành nghề
của mình ở bất cứ nơi nào mình có mặt. Còn có nhiều cách phục vụ Đức Kitô và
Tin mừng của Ngài hơn nữa.
Một số người Kitô hữu khi ý
thức về tội lỗi mình thì tự ý miễn trừ cho mình những việc hoạt tông đồ hay những việc phục vụ dân Chúa. Họ
nghĩ rằng Chúa không gọi họ làm việc tông đồ. Họ cho rằng việc tông đồ là thuộc
phạm vi linh mục và tu sĩ nam nữ. Đọc lịch
sử Giáo hội, ta thấy khi Chúa muốn để lại một ấn tượng sâu xa về quyền năng của
Ngài, Chúa không ngừng dùng những phương thế khác thường, nghĩa là dùng quyền năng
Chúa biến đổi họ tức thời, như Chúa đã biến đổi Phaolô, người bách hại Đạo trở
thành người hăng say rao giảng Tin mừng, như Augustinô, một thanh niên trụy lạc
trác táng, thành một giám mục thánh.
II. SỐNG THEO ƠN GỌI.
1. Ơn gọi là hồng ân của Thiên Chúa
Mọi người đều có ơn gọi. Ơn gọi phải
phát xuất từ Thiên Chúa, con người chỉ biết đón nhận với lòng thành thực và biết
ơn. Con người không chọn Chúa, mà chính Chúa chọn con người : Isaia tin có Chúa
đang hiện diện trong Đền thờ, nhưng ông không dám nghĩ tới việc được “thấy” Chúa
và được Ngài “gọi” (bài đọc 1). Phaolô đang trên đường lùng bắt các môn đệ Đức
Kitô thì được ơn gọi (bài đọc 2). Còn Phêrô và các bạn chài thì đang lo đánh lưới
bắt cá nhưng lại được gọi làm những kẻ
quăng lưới bắt người (bài Tin mừng). Đúng như lời Đức Giêsu nói:”Không phải các con chọn Thầy, nhưng chính Thầy
đã chọn các con”.
Chúa có thể gọi ta trong những hoàn cảnh
đặc biệt, nhưng ngày nay, Chúa thường gọi con người trong những hoàn cảnh rất
thông thường và qua trung gian. Dù được gọi trong hoàn cảnh đặc biệt hoặc trong
cuộc sống bình thường thì tất cả là hồng ân Thiên Chúa. Con người phải đáp lại
tình thương yêu của Chúa.
2. Con người bất xứng trước ơn gọi.
Thiên Chúa đã kêu gọi mỗi người và mỗi
người đều cảm thấy mình bất xứng, tội lỗi. Chúng ta có 3 ví dụ về ơn gọi :
- Isaia thốt lên :”Khốn thân tôi, tôi
chết mất, vì tôi là một người môi miệng ô uế, tôi ở giữa một dân môi miệng ô uế”(bài
đọc 1).
- Phaolô tự nhận “Tôi là người hèn mọn
nhất trong số các Tông đồ, tôi không đáng được gọi là tông đô, vì đã ngược đãi
Hội thánh của Thiên Chúa”.
- Phêrô, sau mẻ cá lạ lùng, sấp mình dưới
chân Đức Giêsu mà thưa :”Lạy Chúa, xin tránh xa con vì con là kẻ tội lỗi”.
Tuy thấy mình bất xứng nhưng vẫn được
Thiên Chúa tín nhiệm. Đáp lại hồng ân của Chúa, các ông cố gắng chu toàn nhiệm
vụ Chúa trao :
- Isaia mạnh dạn thưa lại với Chúa:”Dạ, có con đây, xin sai con đi”.
- Phaolô dám khoe:”Tôi đã làm việc hơn tất cả các vị khác, nhưng
không phải tôi, mà là Thiên Chúa ở cùng tôi”.
- Còn Phêrô thì “đưa thuyền vào bờ và đi theo Ngài”
3. Cần có ơn Chúa trợ lực.
Ôâng Simon thưa với Đức Giêsu:”Thưa Thầy, chúng con đã vất vả suốt đêm mà
không bắt được gì cả”. Đúng vậy, ông
đã mất công toi cả một đêm với kinh nghiệm đánh cá. Nhưng Đức Giêsu thuyết phục
ông thử thêm một lần nữa mà ông đã thành công rực rỡ giữa thất bại. Câu chuyện
này nhắc cho các ông và cho chúng ta một bài học : Khi Đức Giêsu bắt đầu tham dự
vào sự việc, thì lập tức sự việc ấy sẽ đổi
thay. Những lần buông lưới trước đó – có lẽ từ 20 đến 30 lần suốt đêm ấy – các
môn đệ làm một mình. Nhưng lần cuối cùng, Đức Giêsu bắt đầu can dự vào, thì sự
tình quay hẳn 180 độ. Việc diệu kỳ xẩy ra đã vượt quá ước mơ của họ.
Trên mảnh đất chuyên môn của mình,
Simon tưởng mình có khả năng, nhưng Đức Giêsu đã đánh trúng ông, đã chỉ cho ông
thấy những giới hạn của mình : ông không là gì cả nếu không có Ngài. Chúng ta cũng
thế, trong chiếc thuyền của chúng ta, chúng ta thường phải nhường chỗ cho một Đấng Khác, để thả lưới
ở nơi mà chúng ta không tự mình làm được.
“Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấéc bổng
trái đất lên”. Nếu Archimède
dám khẳng định như vậy thì tại sao ta lại không dám xác tín rằng : Dựa vào Đức
Giêsu, Đấng đã hiến mạng vì tình yêu, tôi
có thể chinh phục mọi tâm hồn ? Như Simon đã dựa vào Lời Chúa mà thả lưới và bắt
được mẻ cá lớn, thì chúng ta cũng có thể trở thành người chinh phục các tâm hồn
cho Chúa một khi chúng ta biết dựa vào quyền năng của Chúa hơn là vào sức riêng
mình.
Truyện : Thánh Gioan Vianney.
Thánh Gioan Vianney, lúc còn là chủng
sinh, học rất chậm. Ngày kia, một giáo sư thần học, thừa lệnh Đức Giám mục đến
khảo sát Vianney xem có đủ khả năng học vấn để tiến tới chức linh mục chăng ?
Tuy đã cố hết sức học hành, Vianney vẫn không
thể trả lời được câu nào cho trôi chảy.
Nổi nóng, vị giáo sư đập bàn nói:”Vianney,
anh dốt đặc như con lừa ! Với một con lừa như anh, Giáo hội hy vọng làm nên trò
trống gì “?
Vianney khiêm tốn bình tĩnh trả lời:”Thưa
cha, ngày xưa Samson chỉ dùng một cái xương hàm con lừa mà đánh bại 3000 quân
Philitinh. Vậy với cả con lừa này, Thiên Chúa không làm được việc gì sao”?
4. Thực hành ơn gọi tông đồ.
a)
Về phần các Tông đồ.
Sau khi Đức Giêsu về trời, các Tông đồ
chia nhau ra đi truyền giáo. Các ông đã hăng say hoạt động, hy sinh rất nhiều
vì danh Chúa và sau cùng đã nhận lấy cái chết để tỏ lòng trung thành với Chúa..
Trong bài đọc 2, chúng ta được nghe thánh
Phaolô bộc bạch tâm tư của mình. Phaolô là một con người đầy nhiệt huyết, đã vòng
quanh đế quốc La mã 4 lần, đã đưa dân ngoại vào Đạo. Làm sao cắt nghĩa được nội
tâm của con người đầy lửa ấy ? Thưa vì ngài đã gặp gỡ Chúa :”Rồi sau cùng Ngài đã hiện ra với tôi như một đứa con sinh non”(1Cr 15,8). Phải,
cuộc gặp gỡ đã đảo lộn cuộc đời Phaolô, từ một kẻ bắt bớ tín hữu trở nên một Tông
đồ nhiệt thành. Tất cả là ơn của Chúa và ngài được vui mừng trả giá rất cao để
“Ơn Chúa không ra vô ích”: 5 lần bị đánh
đòn 39 trượng, 3 lần bị tra tấn, 1 lần bị ném đá, 3 lần bị đắm tầu, 1 ngày 1 đêm
chơi vơi trong lòng biển (2Cr 12,24-25).
b)
Về phía Giáo hội.
Trước khi về trời, Đức Giêsu trao sứ mạng
truyền giáo cho các Tông đồ:”Các con hãy đi
khắp nơi giảng dạy cho muôn dân”. Các
ngài đã ra đi rao giảng và cũng đã chu toàn sứ mạng Chúa trao phó. Nối tiếp các Tông đồ, Giáo hội tiếp tục sứ
mạng đó như Công đồng Vatican II đã dạy :
“Vốn phát sinh từ ơn gọi làm
Kitô hữu, việc tông đồ giáo dân không bao giờ có thể khiếm khuyết trong Giáo hội.
Trong những buổi đầu Giáo hội, việc tông đồ này thật là hăng say và kết quả biết
bao ! Chính Thánh kinh chứng minh cách phong phú điều đó (Cv 11,19-21; 18,26;
Rm 16,1-16). Càng ngày dân số càng gia tăng, khoa học và kỹ thuật càng tiến triển,
những mối tương quan mật thiết hơn giữa con người không những mở rộng môi trường
hoạt động tông đồ giáo dân đến bao la, môi trường mà phần lớn chỉ dành riêng
cho họ, và còn tạo nên nhiều vấn đề mới đòi hỏi họ phải đặc biệt lưu tâm học hỏi”
(Apostolicam Actuositatem, đoạn 1).
Theo giáo huấn của công đồng, ta thấy
người giáo dân thực hành việc tông đô có hiệu quả hơn các linh mục và tu sĩ. Bởi
vì các Linh mục đâu có đến các gia đình hay gặp gỡ được những người không có đạo, và họ cũng đâu có đến nhà thờ để nghe các
linh mục giảng. Chính các giáo dân là những Tông đồ cụ thể, trực tiếp và hữu hiệu
nhất.
Lời Chúa hôm nay, cùng với lời kêu gọi
của công đồng Vatican II đối với mỗi Kitô hữu trong việc phục vụ Giáo hội, nhắc
nhở cho chúng ta về sứ vụ truyền giáo. Sự thường chúng ta hay tìm đủ mọi lý do để
từ chối hay không tích cực đáp lại lời mời gọi này. Chúng ta thường viện lý do
cho rằng mình không đủ phẩm chất để theo Chúa, thiếu kiến thức, thiếu lòng đạo đức,
không xứng đáng được mời gọi đến phục vụ. Tuy nhiên, Thiên Chúa không mời gọi
chúng ta theo sự xứng đáng, phẩm chất hay kiến thức. Ngài gọi chúng ta theo ân
sủng và tình yêu của Ngài. Khi Thiên Chúa mời gọi, nếu chúng ta đón nhận ơn gọi
của Ngài, Ngài sẽ biến đổi cuộc đời chúng ta, làm cho chúng ta trở nên giống như
Ngài, và ban cho ta những ơn cần thiết để thi hành điều Ngài muốn chúng ta làm
(Lc 1,38).
Thiên Chúa không bao giờ khước từ thiện
chí của chúng ta. Bất kể chúng ta là ai, có khả năng gì, yếu đuối thế nào, Ngài
luôn cần chúng ta trong công việc phục vụ Giáo hội của Ngài. Ngài luôn mời gọi
chúng ta đi theo Ngài và trở thành những Tông đồ đồng hành với Ngài trong công
cuộc cứu rỗi nhân loại .
Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho mọi
người chúng ta biết tin theo Chúa, tham gia vào công việc tông đồ giáo dân một
cách tích cực, quảng đại để đem về cho Chúa nhều linh hồn, theo kinh của thánh Inhaxiôâ
Loyola :
“Lạy Chúa, xin dạy con biết sống
quảng đại,
Biết phụng sự Chúa cho xứng đáng,
Biết cho đi mà không cần tính toán,
Biết chiến đấu mà không sợ thương
tích,
Biết làm việc mà không tìm an
nghỉ,
Biết xả thân mà không tìm một phần
thưởng nào khác
Ngoài việc biết mình đang thi hành
thánh ý Chúa.
Lm Giuse Đinh lập Liễm
Giáo xứ Kim phát
Đà lạt