BẾN GA

***

 

I. TRÊN BẾN GA.

 

          Trên chuyến xe lửa đi từ Sài gòn đến Hà nội, tôi suy nghĩ lan man : mình từ sân ga Sàigòn đến Hà nội, rồi mấy ngày nữa sẽ từ sân ga Hà nội trở về Sàigòn.

 

          Bến ga là nơi có chuyến tầu đến, có chuyến tầu đi. Có chuyến tầu đến với những cánh tay vẫy chào mong đợi trong vòng tay âu yếm của người thân. Cũng có những chuyến tầu đi với cánh tay vẫy chào từ biệt trong niềm thương nhớ tiếc nuối. Đã là sân ga thì phải có tầu đến tầu đi, như thế sân ga mới náo nhiệt. Sân ga nào không có tầu đến tầu đi thì sẽ trở nên hoang vắng, mọc rêu xanh, không có sức sống.

 

II. BẾN GA CUỘC ĐỜI.

 

          Phải chăng tầu đến tầu đi là hình ảnh đời sống con người !

 

          Ngày tôi ra chào đời là ngày người ta chào đón với những tiếng cười vui vẻ, và ngày tôi chết là rời khỏi bến ga cuộc đời với sự nuối tiếc của nhiều người ?  Muốn có chuyến tầu đến, chuyến tầu đi thì cũng phải có sinh ra, phải chết đi. Đó là lẽ bình thường.

 

          Vì thế, ông Quinet nói :”Chúng ta sinh ra để chết nhưng chúng ta chết để sống”.

 

          Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu trước khi chết cũng nói như thế :”Tôi không chết, nhưng đi vào cõi sống”.

 

III. CON TẦU RỜI BẾN GA.

 

          1. Ngày rời bến ga.

 

          Con tầu rời bến ga đến một bến ga khác rồi lại trở về bến ga cũ. Cũng thế, chúng ta được sinh ra trong trần gian này thì cũng sẽ trở lại nơi chúng ta phát xuất : nghĩa là chúng ta phát xuất  từ quê hương trên trời chúng ta sẽ lại trở về đó. Như vậy ra đi là trở về , đúng như Hoài nam Tử đã nói : Sinh ký tử qui.

 

          2. Bến ga phải tới.

 

          Chúng ta sung sướng được nghe Chúa nói với chúng ta trong bài Tin mừng vừa nghe :”Lòng các con đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở... Thầy đi dọn chỗ cho các con... để Thầy ở đâu, các con cũng ở đó”(Ga 14,1-4).

 

          Chúng ta sẽ trở về quê hương của chúng ta, nơi Chúa đã dọn sẵn cho ta, để Chúa ở đâu, ta cũng ở đó với Ngài. Như vậy, cuộc đời ở trần gian này chỉ là một cuộc hành trình đi về quê trời. Cuộc lữ hành này có nhiều đau khổ, nhiều gian nan thử thách nhưng rồi sẽ chấm dứt.

          Thánh Phaolô nói :”Chúng ta biết rằng ; nếu ngôi nhà của chúng ta ở dưới đất, là chiếc lều này, bị phá hủy đi, thì chúng ta có một nơi ở do Thiên Chúa dựng lên, một ngôi nhà vĩnh cửu ở trên trời, không do tay người thế làm ra”(2Cr 5,1).

 

IV. HÀNH TRANG MANG THEO.

 

          Cuộc hành trình nào cũng phải có hành trang. Ai đi tay không là một sự liều lĩnh, ngớ ngẩn, không biết lo xa. Trong cuộc lữ hành về quê Trời, ta cũng phải có hành trang mang theo là các công phúc ta đã làm để trình diện Chúa.

 

          Trong dụ ngôn ông chủ giao cho đầy tớ : đứa 10 nén, đứa 5 nén, đứa một nén tùy theo khả năng, nhưng ông chủ đòi phải làm lợi ra : ai làm lợi ra sẽ được thưởng, ai không sinh lợi hay làm hụt đi sẽ bị phạt.  Ta đã dùng những ơn Chúa ban như thế nào, có làm lợi ra không ?(x. Mt 15, 14-30). Mỗi người hãy tự hỏi mình và phải trả lời lấy.

 

                                      Truyện : hoàng đế Alexandre.

          Người ta kể rằng : trước khi chết hoàng đế Alexandre truyền cho người ta phải để hai bàn tay của ông ra khỏi quan tài để cho mọi người thấy rằng nhà vua ra đi với hai bàn tay trắng.

 

          Đúng vậy, chúng ta vào đời với hai bàn tay trắng, lại còn trần truồng nữa, không mang vào đời được cái gì.  Suốt cuộc đời lam lũ vất vả, con người đã làm nên sự nghiệp, có người làm nên sự nghiệp lớn trong xã hội, có người chẳng có sự nghiệp gì. Nhưng rốt cuộc, khi ra đi khỏi trần gian này, con người cũng chỉ ra đi với hai bàn tay trắng, chẳng mang được gì. Những gì đã làm nên đếu bỏ lại cho người khác, kể cả chức quyền danh vọng...

 

          Ca dao Việt nam đã nói lên chân lý đó :

 

                             Vua Ngô băm sáu tàn vàng,

                             Thác xuống âm phủ chẳng mang được gì.

 

          KẾT LUẬN

 

          Thánh Phaolô nói :”Không ai trong chúng ta sống cho chính mình, cũng như không ai chết cho chính mình. Chúng ta có sống là sống cho Chúa mà có chết là chết cho Chúa... Vì thế, tất cả chúng ta sẽ phải ra trước tòa Thiên Chúa... Mỗi người trong chúng ta sẽ phải trả lời về chính mình trước mặt Thiên Chúa”(Rm 14,10b-12).

 

          Trong cuộc lữ thứ trần gian này không ai dám nói là mình đã chu toàn mọi nhiệm vụ Chúa trao, còn nhiều thiếu sót vì “Nếu Chúa chấp tội nào ai rỗi được”. Nhưng lòng lành Chúa sẽ tha thứ cho ta nếu biết cầu xin Chúa cho người mới qua đời.

 

Lm Giuse Đinh lập Liễm

Giáo xứ Kim phát

Đà lạt


Mục Lục