VƯỢT BIỂN

+++

I. SUY NIỆM LỜI CHÚA.

 

          Chúng ta đọc : Mt 8,23-27 ; Mc 4,35-41.

 

          Chiều đến, sau khi đã giải tán đám dân chúng xong, Chúa Giêsu bảo các môn đệ sang bên kia biển hồ. Vào chiều tối hay ban đêm, biển hồ này hay có những cơn bão bất thường. Và sự việc đã xẩy ra, một cơn bão lớn nổi lên, sóng to gió lớn, nuớc ùa vào làm cho thuyền sắp chìm. Trong khi đó, Chúa Giêsu ở đàng lái gối đầu mà ngủ như không quan tâm đến sự việc đang xẩy ra. Các ông lo sợ rối rít đến xin Chúa can thiệp. Chỗi dậy, Ngài dùng uy quyền mà truyền cho sóng gió và biển phải yên lặng bằng một lời nói rất vắn tắt :”Hãy im đi, lặng đi”. Mọi sự trở lại bình thường.

 

          Sự việc này đã tăng cường niềm tin cho các ông. Chúa làm chủ tể mọi lòai, ở đâu có Chúa chúng ta đừng sợ. Trong cuộc sống hằng ngày, nhất là trong những lúc gặp gian nan thử thách, chúng ta hãy tin rằng Chúa luôn ở bên cạnh nhưng chúng ta  lại có cảm tưởng rằng Ngài không quan tâm đến chúng ta vì “Ngài đang ngủ”(x. Mt 8,24).

 

          Trong cuộc vượt biển trần gian về quê trời chúng ta cần phải cậy dựa vào Chúa. Biển càng động, sóng gió càng to, gió càng lớn, chúng ta càng cần phải cậy dựa vào Chúa bởi vì Ngài làm chủ biển cả và cầm lái con thuyền đời chúng ta thì chúng ta còn sợ gì ?

 

          Xin Chúa ban thêm niềm tin cho chúng ta để chúng ta vững vàng chèo lái con thuyền đời mình vượt biển trần gian để tiến tới bờ hạnh phúc quê trời.

 

II. TẢN MẠN VỀ BIỂN.

 

          1. Biển là gì ?

 

          Biển hay bể là khỏang rộng có nước mặn. Người ta thường nói :”Năm châu bốn bể”. Bốn bể đây là Thái bình dương, Đại tây dương, Úùc đại dương và Aán độ dương. Thái bình dương là biển lớn nhất, nên nhạc sĩ Y Vân đã ví lòng mẹ rộng rãi bao la “như bển Thái bình dạt dào” (Bài Lòng mẹ).  Nếu so biển và đất liền thì biển lớn gấp 4 lần trái đất, nên người ta mới nói :”Tứ hải nhất phần điền”.

 

          2. Biển vật chất và biển thiêng liêng.

 

+ Biển vật chất :

 

Biển vật chất là khỏang có nhiều nước mặn. Hầu hết chúng ta đã có lần được đi xem biển và đã có nhiều lần được tắm biển. Ngày nay quê hương chúng ta đã có nhiều bãi tắm đẹp, thuận lợi cho việc du lịch. Chúng ta hy vọng sẽ có nhiều dịp đi Nha trang hay Vũng tầu để tắm biển và chiêm ngắm biển bao la, công trình của Thiên Chúa tạo dựng, được ngắm cảnh bình minh hay hòang hôn trên biển để ca tụng bàn tay kỳ diệu của Thiên Chúa.

+ Biển thiêng liêng.

 

          Biểu tượng tôn giáo của biển cũng tìm thấy trong Tin mừng. Theo đó, biển vẫn là chỗ của ma qủi mà cả đàn heo bị quỉ ám đã nhào đầu xuống (Mc 5,13t). Lúc nổi sóng, biển luôn đe dọa con người; nhưng trước biển cả, Chúa Giêsu đã tỏ thần lực chiến thắng mọi yếu tố : Người đi trên biển với các môn đệ (Mc 6,49t; Ga 6,19t) hoặc Người đã khiến biển im lặng bằng một lời trừ quỉ cho nó :”Hãy yên đi”(Mc 4,38).

 

          Sách Khải huyền không những đặt tương quan với biển cả  những uy lực xấu mà Đức Kitô phải đối phó suốt dòng lịch sử (Kh 13,1; 17,1). Và biển sẽ biến mất với tư cách là vực thẳm của Satan và quyền lực hỗn lọan…

 

          3. Biển và đau khổ.

 

          Biển không những là thực thể vật chất mà còn là một thực thể tinh thần, vì thế người ta có chữ :”Biển đời” hay là “biển trần gian”. Biển trần gian được coi như một biển đầy sóng gió có thể làm chìm con thuyền đời người đang lênh đênh trên biển cả. Vì thế người ta phải nỗ lực và khéo léo chèo chống để con thuyền đời khỏi bị chìm.

 

          Phật giáo coi đời là “bể khổ”. Đức Phật đã tìm cách giúp con người thóat khỏi bể khổ đó.Tư tưởng đau khổ này đã được thi sĩ Nguyễn gia Thiều trình bầy trong “Cung óan ngâm khúc” :

                             Thảo nào khi mới chôn nhau,

                             Đã mang tiếng khóc bưng đầu mà ra.

                             Khóc vì nỗi thiết tha sự thế

                             Ai bầy trò bãi bể nương dâu

                             Tử, sinh, kinh, cụ làm nao mấy lần.

 

          Công giáo không coi đời là bể khổ, nhưng theo kinh Lạy Nữ Vương thì cũng coi đời là “thung lũng nước mắt” (lacrimarum valle). Người Công giáo cũng coi trần gian là một cái biển đầy sóng gió. Mọi người phải nỗ lực vượt qua biển trần gian này mà vào bến bờ thiên đàng. Nhạc sĩ Hòai Đức đã diễn ta tư tưởng này trong bài ca kính Đức Mẹ :

 

                             Lạy Mẹ là ngôi sao sáng,

                             Soi lối cho con lúc vượt biển thế gian.

 

          4. Vượt biển.

 

          Khi đi truyền giáo, Chúa Giêsu và các tông đồ đã phải vượt biển hồ Tiberiade mà sang bờ bên kia.  Biển hồ này hay nổi sóng vào ban chiều hay ban đêm. Các tông đồ đã nhiều phen phải chống chọi với sóng to gió lớn để sang bờ bên kia. Đôi khi gặp phải những cơn bão lớn làm cho thuyền sắp chìm như đã được mô tả trong bài Tin mừng hôm nay. Công cuộc vượt biển đưa đến hai hậu quả : một là sang bờ bên kia, hai là thuyền bị chìm trong lòng biển.

 

          Mọi Kitô hữu sống trên trần gian này đều phải nỗ lực chèo chống để vượt qua biển trần gian. Một mặt phải chèo lái con thuyền đời mình, mặt khác phải trông cậy vào Chúa. Các tông đồ đã làm gương cho chúng ta về điểm này : các ngài nỗ lực chèo chống, và khi thấy nguy hiểm  thì đã kêu cầu Chúa giúp đỡ. Bao lâu còn sống trên trần gian này là thời  gian vượt biển và kết thúc vượt biển bằng cái chết. Chết tức là đã tới bến bờ.

 

III. CHẾT LÀ CUỘC VƯỢT QUA.

 

Chúng ta có thể nói được đời sống con người là một cuộc hành trình đi về quê trời. Sống là nỗ lực vượt qua đời này để tiến vào đời sau. Cho nên đời sống con người phải là cả một vấn đề, một vấn đề quan trọng và rất gay go.

 

          Người, vật, cỏ cây đều có sự sống nhưng rất khác nhau. Cây cỏ có sự sống thảo mộc, động vật có sự sống cảm giác; và con người cao hơn, chẳng những có hai sự sống trên, mà còn có sự sống lý trí nữa. Căn cứ vào sự thật  đó, C. Sullerot đã nói một câu rất xác đáng :”Lòai người và lòai vật khác nhau ở chỗ : đối với lòai người đời sống là một vấn đề.  Có thể nói rằng người ta chỉ là người thật một khi người ta đã bắt đầu biết nghĩ đến đời sống” (Sullerot, Problème de la Vie).

 

          Giờ chết sẽ đến với chúng ta nhưng không biết khi nào. Và cái chết đối với mỗi người có một ý nghĩa riêng. Ta có thể ví đời người như một câu văn và cái chết là dấu chấm câu :

 

- Có cái chết như một dấu phẩy (,) : tức tưởi không trọn vẹn.

          - Có cái chết như dấu chấm than (!) : buồn hiu hắt.

- Có cái chết như một dấu chấm hỏi (?) : băn khoăn ray rứt..

- Có cái chết như ba dấu chấm (…) : còn bỏ ngỏ.

- Và có cái chết như dấu chấm tròn (.) : thật đầy đủ, trọn vẹn, tuyệt mỹ.

Cái chết của Đức Mẹ là dấu chấm tròn (.). Còn cái chết của chúng ta sẽ là gì ?

         

          Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta phải luôn nỗ lực làm việc với niềm tin yêu, giống như nhà xuất bản P. Văn Tươi ghi lên logo của mình diễn tả một người đang đào xới với dòng chữ “Nỗ lực rồi cậy trông”. Trong cuộc vượt qua ở trần gian này, chúng ta không bao giờ bị cô đơn vì Chúa đang ngồi ở đàng lái con thuyền đời của chúng ta. Ngài xem ta nỗ lực chiến đấu và sẽ tra tay cứu vớt khi chúng ta kêu cầu trong nguy hiểm.

 

                                        Truyện : Cha em là thuyền trưởng.

          Trên một con tầu vượt đại dương, vị thuyền trưởng đem theo cả cậu con trai 12 tuổi đi nghỉ hè. Nửa đường, tầu bị bão ! Còi báo động nổi lên, các thủy thủ ở trong tư thế sẵn sàng ứng phó theo lệnh của thuyền trưởng, lòng hồi hộp lo sợ… Con tầu tròng trành dữ dội vì sóng lớn ! Thế mà cậu bé kia cứ bình thản ngồi bầy biện những đồi chơi của mình.

          Ôâng đầu bếp già vội kéo cậu vào :

- Bão thế mà cháu không sợ, sao còn ngồi chơi ?

- Cháu không sợ !

- Sao lại không sợ ?

- Vì cha cháu là thuyền trưởng.

 

Câu trả lời đã giải thích thái độ bình thản của cậu bé giữa giông tố : cậu hòan tòan tin tưởng ở cha cậu ! Người Kitô hữu luôn có Cha ở trên trời phù hộ, che chở; và nếu bền đỗ giữ niềm tin tuyệt đối vào Cha cho đến cùng, thì chúng ta cũng như ông (bà)… đây chắc chắn sẽ cập bến bình an và hạnh phúc.

 

Vì Thánh vịnh 26,1 nói :”Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ, tôi còn sợ chi”.

 

Thánh vịnh 24,3 đã diễn tả :

Chẳng ai trông cậy Chúa

          Mà lại phải nhục nhã tủi hổ.

          Chỉ có người nào tự dưng phản phúc

          Mới nhục nhằn tủi hổ mà thôi.

 

          Lòng tin của cô Marta luôn là bài học và kinh nghiệm vô cùng quí giá cho mỗi người chúng ta, bởi vì “Mỗi ngày tôi phải đối diện với cái chết” (1Cr 15,31).

 

 

Lm Giuse Đinh lập Liễm

Giáo xứ Kim phát

Đà lạt

 

                            

 

 

 


Mục Lục