BÓNG CÂU CỬA SỔ

+++

 

I. SUY NIỆM LỜI CHÚA.

 

          Chúng ta đọc : Ga 3,16-21.

 

          Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một”(Ga 3,16). Qua Chúa Giêsu nhập thể và cứu chuộc, tử nạn và phục sinh, Thiên Chúa tỏ bầy tình yêu của Người với thế gian . Nhìn ngắm món quà tặng, nhận ra tâm tình của người cho. Cũng vậy, càng chiêm ngắm Chúa Giêsu : qua lời Người nói, việc Người làm, chúng ta càng cảm nghiệm  tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta lơn lao như thế nào.

 

          Để ai tin vào Con của Người, thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời”(Ga 3,17). Thiên Chúa muốn chúng ta tin vào Con của Người để được sống vì sứ mạng của Người là đến để cứu chuộc muôn người :”Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án, nhưng là để thế gian nhờ Con của Người mà được cứu độ”(Ga 3,17). Vì thế, tin vào Chúa Giêsu là một điều kiện quan trọng và bắt buộc để được cứu độ. Nhưng thế gian cũng phải góp phần của mình vào : ai tin vào Chúa Con thì được cứu, kẻ không tin thì bị hư mất. Sự hư mấy ấy là do chính những người ấy lựa chọn cho mình. Cũng giống như  một nguồn sáng đã đến trong màn đêm tăm tối, ai muốn sáng  thì tới với ánh sáng đó, kẻ không tới thì phải ở mãi trong bóng tối.

 

          Tin vào Chúa Giêsu là phải sống với Ngài và trong Ngài bằng cách noi theo Chúa và vâng phục Chúa để nên giống Chúa hơn. Tin vào Chúa Giêsu  còn là cùng phải chết với Người bằng cách từ bỏ tội lỗi, thói hư tật xấu; đồng thời sống lại với Người bằng cách mặc lấy con người mới thuộc về Thiên Chúa : con cái sự sáng  bằng một đời sống thánh thiện.

 

          Thiên Chúa hứa với chúng ta là không phải chết, chết về phần linh hồn, còn đối với xác đất vật hèn của chúng ta thì dĩ nhiên phải chết, vì chết chỉ là sự chuyển đổi từ cuộc sống đời này sang đời sau. Vì thế, cuộc sống trần gian này chỉ là một cuộc hành trình và cuộc hành trình sẽ chấm dứt khi đã tới nơi đã định. Cuộc hành trình này có thể dài, có thể ngắn, nhưng có một điều chắc chắn là cuộc hành trình này sẽ chấm dứt và mỗi người phải chuẩn bị hành trang cho cuộc hành trình quan trọng này, mà không ai có thể thay thế được.

 

II. ĐỜI NGƯỜI CHÓNG QUA.

 

          Thánh Giacôbê đã viết :”Anh em không biết cuộc đời mình ngày mai ra sao. Thật vậy, anh em chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan đi” (Gc 4,14). Như đám sương mù buổi sáng, rất mong manh bốc thành hơi nước dưới ánh triều dương rồi biến mất giữa ban ngày. Đời người cũng giống như hạt sương mai  hiện ra chốc lát rồi lại tan ngay.

 

          Thật vậy, sự sống chẳng khác gì cái thoi dệt cửi :”Ngày đời tôi thấm thóat hơn cả thoi đưa và chấm dứt, không một tia hy vọng” (G 7,6). Một văn sĩ khác đã viết :”Chỉ khi nào thời gian, với một bàn tay không biết chán, xé hết phân nửa số trang sách của đời mình để nung đốt lò dục vọng, lúc ấy con người mới bắt đầu nhận thấy những trang còn lại của đời sống mình không còn bao nhiêu nữa”.

 

          Tác giả Thánh vịnh cũng đã nói :

Kiếp phù sinh tháng ngày vắn vỏi,

 tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,

 một cơn gió thỏang là xong,

 chốn xưa mình ở cũng không biết mình”

(Tv 103,15-16).

 

          Ngày này nối tiếp ngày khác, trôi qua với một tốc độ tăng dần mãi, dường như theo nhịp tiến của chúng ta tới tuổi già. Những ngày của chúng ta trên mặt đất này giống hệt kiếp hoa :”Người phàm nào cũng đều là cỏ, mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội. Cỏ héo, hoa tàn khi Thần khí Đức Chúa thổi qua”(Is 4,6-7).

 

          Thời giờ cứ bay đi, ngày này sang ngày khác không dừng lại, không tiếc xót, không màng tới ai. Nó lạnh lùng trôi đi trước những con mắt còn tiếc xót, muốn níu thời gian lại.

 

                                      Truyện : Ông thị trưởng Paris.

          Một hôm đang khi đọc thư cho cô thư ký viết, ông Taitinger, thị trưởng thành phố Paris,  nhìn qua cửa sổ phòng giấy và cảm nghĩ cách rộn ràng :

- Kìa ! Đô thị đầy những xe cộ chằng chịt như mắc cửi.

Cô thư ký hỏi :

- Vậy ông nghĩ thế nào ?

- Tôi nghĩ rằng ngày hôm nay rồi cũng sẽ qua đi như các ngày khác.

 

Đời tôi cũng vậy. Sáng nào thức dậy, mặt trời vừa mọc lên sau rặng cây, tôi trở ra rồi trở vào vài ba bận, nói đông nói tây dăm bảy câu, là thấy mặt trời đứng bóng. Rồi tôi lại đi lui đi tới vài ba lần, nói cười dăm bảy tiếng chi nữa, là thấy xế chiều, và màn đêm bắt đầu từ từ phủ xuống…

 

          Ngày qua đi lại tiếp nối ngày khác, thời gian cứ lững lờ trôi, dường như muốn triêu ngươi con người khiến con người đứng nhìn theo ứa lệ :

 

                                      Thời gian rót từng giọt buồn tê tái

                                      Sự sống đi như hương bỏ hoa chiều.

 

III. NHƯNG ĐÃ CHUẨN BỊ CHƯA ?

 

          Tâm lý chung của con người thì ai cũng sợ chết. Chúng ta thấy cái chết diễn ra hằng ngày ở quanh ta, trong mọi nơi mọi lúc, trong mọi hòan cảnh như động đất, bão tố, lũ lụt cuốn trôi, làm thiệt hại bao nhiêu sinh mạng. Chúng ta thấy họ chết đấy nhưng lại không nghĩ đến cái chết của mình, cứ coi như không bao giờ chết.

 

          Đây là kinh nghiệm của Cesar Bergia trong những giờ phút cuối cùng của đời mình, ông nói :”Trong suốt đời sống của tôi, tôi đã tiên liệu mọi sự, trừ sự chết, và bây giờ, ôi, thật khốn nạn cho tôi, tôi phải chết mà không chuẩn bị được gì trước cho sự chết của tôi”.

 

          Một thanh niên mới hai mươi bốn xuân xanh, suốt đời mạnh khỏe, nhưng bất thình lình lâm trọng bệnh. Trước khi sắp từ giã cõi đời, anh đã rên rỉ, than van và quằn quại trên giường bệnh với những lời gào thét sau đây :”Ôâi, tôi đã phung phí những ngày xanh của tôi, tôi đã làm khánh tận đời tôi. Tôi sẽ thưa gì với Đức Chúa, khi tôi phải ứng hầu trước mắt Ngài”.

 

          Người ta dành đủ thì giờ để lo mọi việc, lo cho tương lai một cách cặn kẽ, nhưng đối với việc của Thiên Chúa và số phận đời của mình thì người ta lại bảo là không có thì giờ. Hoặc người ta cho rằng thì giờ còn dài, việc đời đời chưa cần, để đến giờ chết hãy hay, bây giờ phải dùng thì giờ  vào những việc cụ thể cần hơn. Vì thế, một văn sĩ khuyết danh đã viết những câu sau đây trong bài thơ “Sách Sự Sống” :

 

          Tôi qùi cầu nguyện, nhưng chẳng lâu được; tôi có nhiều việc phải làm. Tôi phải cấp tốc đi làm vì hóa đơn đòi tiền chồng chất.

          Vì vậy, tôi qùi gối, đọc vội một kinh và nhảy đứng dậy. Việc bổn phận Kitô hữu của tôi đã làm xong và tâm hồn tôi thanh thản, bình an.

          Suốt ngày tôi không có thì giờ để buông một lời chào hỏi vui vẻ hoặc nói về Chúa Kitô cho bạn bè vì sợ họ cười nhạo tôi.

          Tôi luôn miệng la lớn : Không có thì giờ, không có thì giờ, nhiều chuyện phải làm quá ! Không có thì giờ để lo cho phần rỗi linh hồn, nhưng cuối cùng giờ chết đã đến.

          Tôi trình diện trước mặt Đức Chúa; tôi đứng với đôi mắt cúi xuống, vì Đức Chúa đang cầm trong tay một quyển sách, sách sự sống.

          Đức Chúa nhìn vào trong sách và nói :”Cha không tìm thấy tên con, vì có lần Cha dự tính viết xuống, nhưng Cha chẳng khi nào có thì giờ”.

 

          Do miệng của tiên tri Amos, Thiên Chúa tuyên phán cho mọi người :”Ngươi hãy chuẩn bị đi gặp Thiên Chúa của ngươi” (Am 4,12). Nếu biết chuẩn bị cho đầy đủ thì coi giờ chết là chuyện bình thường và coi giờ chết là giờ cứu độ, giờ tiến vào cõi đời đời.

 

Chính vì thế, John Bunyan, tác giả cuốn “Thiên lộ lịch trình”, đã nói lúc ông gần qua đời :”Các bạn đừng than khóc cho tôi, nhưng hãy than khóc cho chính các bạn. Tôi sẽ về nhà đời đời nơi có Đức Chúa Trời là Cha Đức Giêsu Kitô : Ngài sẽ tiếp rước tôi dù tôi là một tội nhân bởi công lao cứu chuộc của Con Ngài. Tôi tin rằng chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ gặp nhau trên nước sáng láng của Chúa để hát bài ca mới và sống sung sướng trong cõi đời đời”.

 

Lm Giuse Đinh lập Liễm

Giáo xứ Kim phát

Đà lạt


Mục Lục