LỄ
NGƯỜI CAO TUỔI (bài 3)
AN
PHẬN TRONG TUỔI GIÀ
+++
I. MỪNG LỄ QUAN THẦY
Hôm
nay Hội Người Cao Tuổi của giáo xứ chúng ta mừng lễ thánh Gioakim và thánh Anna
là quan thầy cũa Hội hằng năm vào ngày 26/07.
Chúng
ta cảm tạ Chúa đã ban cho chúng ta hai vị thánh gương mẫu đã sinh ra Đức Maria
là Mẹ Đấng Cứu Thế. Chúng ta không có tài liệu nói về cuộc đời của hai thánh,
nhưng chúng ta cứ theo nguyên lý nhân quả mà suy biết : “Xem quả thì biết cây”. Nhìn vào Đức Maria thì chúng ta có thể biết được
hai thánh phải có đời sống thánh thiện như thế nào.
Qua
truyền thống, chúng ta chỉ biết hai thánh là những người kính sợ Chúa nhưng lại
hiếm muộn. Thiên Chúa chỉ ban cho hai thánh một người con trong tuổi già, sau
bao năm tháng cầu nguyện và chờ đợi trong kiên nhẫn. Chúng ta cũng cám ơn hai
thánh đã tặng ban cho chúng ta một người con để trở thành Mẹ Đức Giêsu và mẹ của
chúng ta.
Nhân
dịp mừng lễ quan thầy, chúng ta cùng tìm hiểu về tuổi già để tìm một hướng đi
cho thích hợp, bởi vì tâm lý tuổi già và tuổi trẻ khác biệt nhau, trái ngược
nhau, nhiều khi làm cho người cao tuổi phải đau khổ :
Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục,
Mạnh giỏi
chăng là được tám mươi,
Mà phần
lớn chỉ là gian lao khốn khổ,
Cuộc đời
thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.
(Tv 90,10)
Nếu
hiểu biết số phận của mình, người già sẽ bớt cảm thấy cô đơn và tủi nhục. Trái
lại, còn biết sống tích cực, làm cho tuổi già của mình trờ thành tuổi vàng son
của cuộc đời.
II. BÀN VỀ CHỮ THỌ.
Mỗi
con người sinh ra đều mong có được “ngũ phúc” (5 phúc), đó là Phú, Quí, Thọ, Khang, Ninh. Song điều mà ai cũng mong ước là được trường thọ.
Thời
phong kiến các quan trong triều và nhân dân đều chúc nhà vua “Vạn thọ vô cương” (thọ không biên giới), người người chúc nhau “Sống lâu trăm tuổi” hoặc “Trường sinh bất tử”, hoặc “Bách niên giai lão”.
Chính
vì vậy mà người ta hay tổ chức mừng thọ các cụ.
Sáng hôm nay, giáo xứ chúng ta nói chung và con cháu nói riêng rất vui
mừng được dâng Thánh lễ tạ ơn,cầu nguyện
và mừng thọ các cụ.
Còn
về chữ “THỌ” trong ngũ phúc thì chữ “thọ” đứng vị trí chủ, nghĩa là
chữ thọ phải đứng đầu. Người Á đông
chúng ta từ xưa đã chú ý đến điều này khi nói :
“Tuế hữu tứ thời xuân tại thủ
Nhân sinh
ngũ phúc thọ vi tiên.
(Năm
có bốn mùa thì xuân đứng đầu,
Người
có ngũ phúc thì thọ ưu tiên).
Trong
Hán tự thì chữ “thọ” nằm giữa, một bên là chữ “Phú Quí”, một bên là chữ “Khang
Ninh” phò tá. “Khang” là biểu hiệu thân
xác khỏe mạnh cường tráng. “Quí” là chỉ tâm thanh cao. “Ninh” là môi trường
bình yên. Còn “Phú” chỉ vật chất tinh thần được dồi dào.
Từ
ngàn xưa, chữ “Thọ” được các bậc thánh nhân răn dạy không những chỉ dạy ở nghĩa sống lâu mà phải
sống tốt, sống đẹp, sống tích cực, sống có ý nghĩa.
Nếu
sống lâu mà lòng dạ lại đen tối, ác độc như loài thú thì quả là “đa thọ đa nhục”. Như vậy, chữ Thọ vừa đóng vai trò chủ soái vừa liên kết xâu
chuỗi mang nghĩa thống nhất cả 5 phúc.
Rõ
ràng, sống thọ bằng danh thơm, danh quí hơn nhiều sống lâu bằng thể xác. Trong dân gian còn lưu truyền :”Thọ hình bất nhược thọ danh”, nghĩa
là sống không may đoản thọ mà có tiếng
thơm còn hơn là trường thọ mà sống nhục (Cf Thi Ngọc, báo Người cao tuổi, xuân
2010, trang 35).
III. TÂM LÝ TUỔI GIÀ.
Theo
tâm lý, người cao niên sống với ký ức và hoài niệm của mình. Với tuổi đời chồng chất, trải qua bao thăng
trầm, vinh nhục, cả một khung trời đầy kỷ niệm ấy, tuổi già là thời gian để
người cao niên sống lại với những kỷ niệm ấy trong sinh hoạt thường ngày của
họ. Đây là những gì mà họ cho là rất gần gũi và thực tế đối với
họ. Chính ở điểm này mà sinh một mâu
thuẫn giữa quá khứ và hiện tại. Lý trí
cho họ biết sức đào thải của thời gian, nhưng thực tế nhiều khi không cho phép
họ chấp nhận thực tế này.
Cũng
từ tâm lý nhìn lại quá khứ tạo nên một quan niệm và lối sống nhiều khi không
kịp với hiện tại. Cái mà tuổi trẻ thường
gán cho tuổi già là “cổ hủ”, là “quê mùa”, chính là sự khác biệt về quan niệm và ảnh hưởng của tâm lý này.
Bám
lấy quá khứ, lo sợ tương lai khiến sự thay đổi lối sống và khả năng hội nhập
trở nên khó lòng đối với người già. Điều này đã dẫn đến thái độ tham quyền cố
vị nơi những người có chút quyền lực hay địa vị.
Đối
với người Việt nam, do ảnh hưởng Nho giáo, nhiều cha mẹ còn dành quyền giáo dục
con cháu, tạo nên nhiều khó khăn trong lãnh vực giáo dục, đặc biệt, đối với lớp
người trẻ lớn lên hoặc sinh đẻ ở các quốc gia Âu Mỹ. Sự bất đồng về ngôn ngữ, sự khác biệt về văn
hóa, quãng cách tuổi tác là những chướng ngại đang làm cản trở nhiều cho việc
hội nhập của con cháu vào dòng chính nơi đang sống.
IV. CA TỤNG TUỔI GIÀ
Tuổi
già không phải là một tai họa mà là “ân
huệ của Chúa”, là “Phúc lành của
Chúa” ban cho một số người.
Tuổi
già có thể trở thành một giai đoạn quí nhất của cuộc đời.
Khi
bàn về tuổi già, có người nói :”Chúa đã định cho sức mạnh và vẻ đẹp của tuổi
trẻ là ở thể chất. Nhưng sức mạnh và vẻ đẹp của tuổi già là trong tâm
linh. Dần dần chúng ta mất sức mạnh và
vẻ đẹp tạm thời để ta tập trung vào sức mạnh và vẻ đẹp tồn tại mãi mãi.
Ta
nên sống thế nào để đến khi thân xác ta không còn tươi trẻ nữa, ta có thể nói
rằng những năm già yếu là những năm vàng son của cuộc đời”.
Chính
vì thế, Đức Giám mục Beaunard mới
nói :”Tuổi già đối với kẻ thượng lưu,
không phải là suy vận, nhưng là tiến phát, không phải là bước đi xuống, nhưng
là một sức vươn lên”.
Kinh
thánh cũng ca tụng tuổi già :”Đầu bạc là
một triếu thiên vinh dự” (Cn 16,31).
Các
thi nhân ca tụng rạng đông. Họ cũng say sưa hát mừng buổi hoàng hôn. Vẻ đẹp của
hoàng hôn là vẻ đẹp của một ngày lam lũ mệt mỏi đã qua đi, và một công việc đã
được hoàn thành.
Vẻ
đẹp của tuổi già là vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, được thành đạt, được kết tinh,
như quả cây, dưới ánh nắng mùa xuân ấm,
đã đến ngày đỏ thơm ngon vậy.
Hoàng
hôn đẹp tại chỗ là buổi “nghỉ ngơi”
để ngày mai tiếp tục lên đường. Nếu đêm
không bao giờ hết, rạng đông không bao giờ trở lại, thì hoàng hôn sẽ là một
khối thất vọng không biên giới. Tuổi già đẹp ở chỗ là giờ “chờ đợi” một buổi sáng mới, buổi sáng được gặp gỡ Thiên Chúa.
V. AN
PHẬN TRONG TUỔI GIÀ
Ta
thường được nghe người ta than :”Lão lai
tài tận” (già rồi, cạn sức), nhưng nay chúng ta lại được nghe người ta ca
tụng tuổi già :”Lão lai khả hỉ” (đáng
vui thay khi đã về già). Già là một qui luật tự nhiên của cuộc sống. Ai không
già đi có lẽ là con quái vật hay một bức tượng đài vô tư. Biết mình già và sống
với cảnh già thì sẽ có hạnh phúc. Bất mãn với tuổi già là cuộc đời bất hạnh.
Tuổi
già không phải là một tai họa mà là một giai đoạn kết thúc bình thường. Phải biết rằng mình không thể làm việc được
như thời còn trẻ, đây là thời giờ nghỉ ngơi. Do đó, ít được ai quan tâm đến
mình. Phần lớn người già không hài lòng
với cuộc sống của mình vì tuổi già thường thấy cô đơn, không ai để ý đến, thấy
mình trở nên vô dụng. Nhưng đừng buồn,
đừng đòi hỏi, hãy biết an phận, được đến đâu hay đến đó như người xưa đã khuyên
:
Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn,
đãi nhàn hà thời nhàn.
(Cổ
ngạn)
Biết
đủ coi là đủ, đợi đủ bao giờ mới đủ,
Biết
nhàn coi là nhàn, đợi nhàn bao giờ mới nhàn.
Lão Tử trong Đạo đức kinh cũng nói :”Tri túc giả phú” : biết đủ đã là giầu.
Vậy
bí quyết tìm hạnh phúc ở tuổi già là gì ? Thưa là :
1.
Hài lòng với cuộc sống, hài lòng với mình.
2.
Biết khai thác những niềm vui nhỏ trong mình và quanh mình .
Truyện : Văn hào Chương
Khắc Tiêu.
Văn
hào Chương Khắc Tiêu, sư phụ của nhà văn Kim Dung, lúc 101 tuổi, có cho Kim
Dung biết bí quyết sống lâu và hạnh phúc, đó là :
Ăn
không quá no
Làm
không bao giờ quá sức mình
Sống
lạc quan vô điều kiện.
Chương
Khắc Tiêu cho biết : khi ông 70 tuổi, ông đã quyết định chỉ ăn cháo, không ăn cơm,
thức ăn chính là củ cải muối, đậu phụ kho, lâu lâu ăn cháo cá, tuyệt đối không
ăn thịt, bận đến đâu cũng tập thái cực quyền và không ngày nào mà không cầm cuốc
làm vườn, trong vườn nơi căn hộ ông thuê, ông trồng nhiêu khoai lang và các thứ
rau (Kiến thức gia đình, số 159, tr 28).
Người
ta thường nói :”Nhân lão, tâm bất lão”. Tuổi già mà tâm không già, thế là già mà
không già. Tuổi không già mà tâm già,
thế là không già mà già. Sống phải hoạt
động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ. Quá nhiều
thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó
chịu… Mọi thừ đều nên “vừa phải”.
Sau
cùng, trước khi từ biệt con cháu, người già phải có cái gì để lại cho con cháu ,
không lẽ “Đi không lại về không”
(Nguyễn Công Trứ). Vì thế người ta nói :
Hổ tử lưu bì, nhân tử lưu danh
Cọp
chết để da, người ta chết để tiếng.
Danh
đây chính là đời sống gương mẫu, các gương lành còn truyền lại cho con cháu,
chẳng lẽ ra đi với hai bàn tay trắng !
Người
Ấn độ nói :”Trước khi chết, anh trồng
được một cây để lại cho hậu thế thì cuộc
đời anh kể là có ích” . Cây mà các cụ để lại đây chính là “cây phúc đức”.
Có
lần người ta hỏi mục sư Martin Luter King :”Nếu giả như ngày tận cùng của thế
giới này sắp xẩy đến trong nay mai, ông sẽ làm gì” ? Martin Luther King đáp :”Tôi sẽ lấy cuốc đào
đất để trồng cây”.
Câu
trả lời của ông xem ra vô nghĩa lý, nhưng xét cho cùng lại là triết lý khôn
ngoan. Thật thế, ai có thể biết được khi nào ngày tận thế sẽ đến, khi nào trái
đất sẽ qua đi, nếu không phải chỉ có một mình Thiên Chúa, như lời Chúa Giêsu đã quả quyết với dân Do Thái.
Quá
khư đã qua không thể kéo nó trở lại được; tương lai chưa tới, nó ở trong tay
Chúa, chỉ có giây phút hiện tại là chắc chắn và ở trong tầm tay chúng ta mà
thôi. Thiên Chúa đã tạo dựng con người, tuy yếu hèn, nhưng đã được trao cho sứ
mệnh bá chủ muôn loài.
Chúng
ta có thể tiếp tục trồng cây để thế hệ sau được ăn trái, hoặc có thể chọn sống
ỷ lại, chỉ lười biếng ngồi ăn trái, để rồi thế hệ sau chỉ còn lại những gốc cây
già cỗi, không chút nhựa sống. Thiên
Chúa không đòi chúng ta phải giao nộp hoa trái sẽ trổ sinh ngày mai, nhưng
trong giây phút cuối đời, mỗi người chúng ta sẽ phải tính sổ với Chúa về những
giây phút hiện tại mà Ngài đã ban tặng cho chúng ta hôm nay.
Sinh
lão bệnh tử là quy luật ở đời, không ai chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng
không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đạt cho mình một dấu chấm hết thật
tròn.
Chớ
gì sau một thời gian dài sống trên trần gian, trước ngày ra đi, các cụ có thể
nói một cách dí dỏm và tự hào với con
cháu như thi sĩ Tú Mỡ đã nói :
Rồi vùn vụt đến ngày tuổi tác,
Đến khi ta tóc bạc da mồi,
Vuốt râu ôn lại sự đời,
Đời ta đầy đủ, thảnh thơi tự
hào.
(Tú Mỡ, Giòng nước ngược)
Lm Giuse Đinh lập Liễm
Giáo xứ
Kim phát
Đà lạt