BÀI 1: HÃY LÀ MỘT NGƯỜI MẸ XỨNG ĐÁNG
Trước khi bước vào tuần tĩnh tâm các bà mẹ,
chúng ta thử nhìn lại dung nhan các bà mẹ qua văn chương Việt Nam để thưởng
ngoạn những câu ca dao của người xưa diễn tả thân phận làm vợ, phận làm dâu
cũng như vai trò làm mẹ của người phụ nữ Việt Nam, để thấu hiểu, để thương mến,
để cảm phục, để chia sẻ ngọt bùi, đắng cay hạnh phúc, khổ sở của những người
vợ, nàng dâu, người mẹ Việt Nam cao quý hằng miệt mài cần cù hy sinh tất cả vì
chồng, vì con và cho chồng, cho con.
Thân làm vợ:
Sẵn lòng gánh vác việc nhà chồng:
“Có con phải khổ vì con
Có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng”
Đôi khi vì chồng mà cam chịu mọi đắng cay
“Có chồng phải luỵ theo chồng
Đắng cay phải chịu, mặn nồng phải theo
Lên non thiếp cũng lên theo
Tay vịn, chân trèo hái trái nuôi nhau”
Sẵn lòng chịu thiệt thòi, nhịn nhục vì chồng:
“Chồng giận thì vợ làm lành
Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?
Thưa anh thưa giận em chi?
Muốn cưới vợ bé em thì cưới cho”
Nét son của người con gái Việt Nam chính là sự
thuỷ chung:
“Theo nhau cho trọn đạo đời
Dẫu rằng không chiếu, trải tơi mà nằm”.
Phận làm dâu thì
Nhẫn nhục với mẹ chồng trong mọi trường hợp:
“Từ khi nàng về làm dâu
Anh thì dặn trước bảo sau mọi lời
Mẹ già dữ lắm em ơi!
Nhịn ăn nhịn mặc nhịn lời mẹ cha
Nhịn cho nên cửa nên nhà
Nên kèo nên cột nên xà tầm vông
Sằn sàng lo cho mẹ chồng
Anh ơi phải lính thì đi
Mẹ cha đơn chiếc đã thì có em
Về Tình mẫu tử của người mẹ Việt Nam
Suốt đời không ngừng thương nghĩ về con:
“Miệng ru mắt nhỏ đôi hàng
Nuôi con càng lớn, mẹ càng thêm lo”
Người mẹ sẵn sàng thức suốt năm canh để ru con
ngủ
“Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài thức trọn năm canh”
Người mẹ còn chấp nhận hao gầy vì con
“Mẹ là chiếc nón vành tre
Nghiêng nghiêng con đội
mẹ che trên đầu
Sớm khuya mưa nằng dãi
dầu
Thương con tóc mẹ điểm màu
gió sương”
Chính vì thế mà công ơn
của mẹ còn cao hơn núi:
“Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công
lao mẫu từ”.
Tình mẹ cuồn cuộn như
nước nguồn và lai láng như đại dương mênh mông;
“Công cha như núi ngất
trời
Nghĩa mẹ như nước ở ngoài
biển đông”
Thế nên, nếu những ai mất
mẹ là mất một bầu trời. Bởi vì:
“Mất cha con đã u ơ
Mất mẹ con cũng bơ vơ một
mình”
Lâm vào hoàn cảnh bi đát
như vậy, người con mới cám cảnh mà than:
“Gió đưa cây cửu lý hương
Từ xa cha mẹ thất thường
bữa ăn
Quê người nương tựa tháng
năm
Thương cha, nhớ mẹ trong
lòng không nguôi.”
Đó là những nét đẹp của
người phụ nữ Việt Nam. Nhưng liệu rằng những nét đẹp đó còn rạng rỡ trong bầu
trời hôm nay? Những người phụ nữ có còn nhịn nhục, hy sinh? Có còn chung thuỷ
sắt son tận tuỵ với chồng với con nữa hay không?
Nhìn vào những gì đang
diễn ra chung quanh, chúng ta thấy chữ hy sinh đang thiếu dần nơi người phụ nữ,
lòng chung thuỷ đang chao đảo, sự từ tâm tận tuỵ với bổn phận đang mờ nhạt.
Nỗi đau của xã hội hôm
nay chính là tình mẫu tử xem ra cũng không còn. Nhiều bà mẹ đã không chỉ thiếu
trách nhiệm với con cái mà còn sẵn sàng vì một chút danh dự của riêng mình, vì
hạnh phúc của mình, họ sẵn sàng giết hại các thai nhi trong cung lòng của mình.
Người ta nói rằng mỗi phút qua đi là một thai nhi bị sát hại bởi những người mẹ
của mình. Ở cao nguyên người ta đã làm một nghĩa trang dành cho các thai nhi.
Ngay cổng nghĩa trang có tấm bảng: “Chúng con tha thứ cho mẹ”. Người ta nói
rằng hằng ngày có rất nhiều cô gái còn rất trẻ đứng thẩn thơ nơi nghĩa trang
như đang tìm kiếm điều gì đã mất. Có lẽ họ đã mất tính người khi giết con của
mình. Họ đã đánh mất thiên chức làm mẹ mà trời đã ban cho họ. Họ muốn tìm lại
nhưng bao giờ mới có thể hàn gắn lại vết thương do chính mình gây ra.
Tình mẫu tử từ xưa vẫn
coi là tình linh thiêng nhất. Không bao giờ mất. Không bao giờ suy giảm. Thế
nhưng những gì đang diễn ra cho chúng ta thấy, tình mẫu tử cũng đang rạn nức
bời cả mẹ và lẫn con
Mới đây, Rất nhiều người gần như không tin vào mắt mình
khi chứng kiến trên màn hình VTV1 phát cảnh một người đàn ông đánh ngã mẹ mình,
tối ngày 19-11. Chuyện xảy ra tại quận Gò Vấp, TP.HCM. Người mẹ đã già lắm rồi,
85 tuổi, và chuyện bà bị đứa con trai đánh đập ấy đã là chuyện thường xuyên, do
đó mới được người ở gần nhà canh ghi hình lại dễ dàng.
Đạo đức xã hội đáng được báo động cấp mấy khi
nhan nhản trên đường phố, trước cổng trường và trong từng gia đình là cảnh hành
hung, bạo lực đầy dẫy? Chỉ cần một ánh mắt ngó thấy ghét, một câu nói nghe
không lọt tai, một vụ va quệt nhỏ..., là người ta đã có thể rần rần kéo nhau đi
chém giết, cướp đi sinh mạng của người khác dễ dàng như lấy một món đồ trong
túi. Cha mẹ hành hạ con như kẻ thù; trò đánh thầy; bảo mẫu tra tấn con trẻ, dán
băng keo bịt mồm cho đến chết; đồng môn đồng lớp hở chút là lấy dao đâm...
Dường như con người hôm nay đang đối xử với
nhau quá hung hãn, và tình người, lòng nhân ái đã trở thành một thứ hàng hiếm
giữa thời buổi này? Những bài giáo dục công dân ở đâu hết rồi?
Nghĩ đến chuyện mẹ tra tấn, cắt gân con, rồi
chuyện con đánh mẹ thì thật... quá sức chịu đựng!
Bởi tình mẫu tử vẫn luôn được ngợi ca - và ngợi ca không quá lời -
là thứ tình thiêng liêng nhất của trời đất, thứ tình tự nhiên vô tư vô vụ lợi,
cho đi không cần lấy lại. Không ai thương yêu mình bằng mẹ của mình. Người duy
nhất trên đời có thể gánh chịu tất cả sự thiệt thòi để nhường tất cả những gì
tốt đẹp nhất trong phạm vi có thể - thậm chí cả mạng sống, nếu cần - cho ta,
chỉ có thể là mẹ ta. Đã có không biết bao nhiêu bài văn, bài thơ, tác phẩm nghệ
thuật... được viết ra làm rung động lòng người, đơn giản chỉ về một nhân vật:
“Mẹ”. Ấy vậy mà, giờ đây... Một người mẹ cắt gân con, một người con đánh mẹ...
Sao mà buồn vậy? Xã hội sẽ đi về đâu?
Bởi nếu những tình cảm thiêng liêng trong gia đình mà cũng mất luôn
nữa thì làm sao con người có thể sống được trên đời?
Để có cái nhìn tổng quát về những hình ảnh mù tối của các bà mẹ
trong xã hội hôm nay, chúng ta cùng tìm hiểu qua bài viết: “Ác như hiền mẫu” mà
Đoàn Dự đã đúc kết qua các sự kiện điển hình như:
+ Bán con lấy tiền trang trải nợ nần
+ Ép con bán dâm để lấy tiền
+ Tức chồng ném con xuống sông
+ Bán con 500.000đ để đánh đề
+ Cảnh thương tâm lan tràn khắp nơi: “Ba đứa trẻ: hai đứa sống – 1
đứa chết”.
Nhìn vào những sự kiện này, chúng ta tự hỏi: Lỗi tại ai? Tại mẹ hay
tại con? Lỗi tại ai có lẽ chúng ta để cho lương tâm trả lời. Chính lương tâm là
tiếng nói trung thực nhất là toà án công lý mà mỗi người chúng ta trong mọi
công việc đều bị xét xử.
Năm nay với chủ đề giáo dục gia đình theo giáo huấn của thánh
Phao-lô, chúng ta hãy xét lại đức ái của chúng ta có còn với gia đình chúng ta
hay không? Chúng ta có yêu con, yêu chồng hơn cả bản thân? Hay chúng ta chỉ đòi
hỏi chồng con chiều chuộng, chăm sóc mình?
Thánh Phaolo nói rằng: “Trên hết mọi sự anh em hãy có lòng bác ái
với nhau. Đó là mối dây liên kết tuyệt hảo” (Cl 3,14). Và Ngài còn mời gọi:
“hãy từ bỏ tất cả những cái đó: nào là giận dữ, nóng nảy, độc ác, nào là thoá
mạ, ăn nói thô tục”.
Thực vậy, nếu gia đình không có lòng bác ái với nhau sẽ không có
cảm thông, nâng đỡ, chia sẻ. Cuộc sống gia đình sẽ thật tẻ nhạt, buồn chán. Và
nếu gia đình không có sự tha thứ thì gia đình sẽ biến thành hoả ngục mà mỗi
thành viên gia đình đang tự biến thành quỷ dữ để đầy đoạ lẫn nhau.
Ước mong năm giáo dục gia đình, các bà mẹ hãy hoạ khắc lại chân
dung người mẹ hiền hậu, nhẫn nại và từ bi cho con cái. Hãy sống đoan trang, mực
thước vì hạnh phúc gia đình, đừng sống buông thả theo thói đời “chồng chung vợ
chạ”. Con cái chẳng biết con ai. Hãy sống để đức lại cho con, cho đời, đừng để
lại gương xấu cho con cái đời sau, vì tội lỗi quá khứ của mẹ mà con cái chẳng
dám nhìn đời.
Để kết thúc tôi xin hát tặng mọi người bài “Mỗi mùa xuân sang”.
Jos Tạ Duy Tuyền