TUẦN 24 THƯỜNG NIÊN (Ngày
16 – 22 tháng 9 năm 2018)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Cầu nguyện tỉnh thức
Đó là thực
hành việc cầu nguyện trong khoảng thời gian kéo dài, như suy nghĩ, nguyện gẫm,
suy đi nghĩ lại trong lòng, thẩm thấu, hoặc dùng bất cứ từ nào bạn muốn. Nhưng bạn hãy làm điều gì đó đặt trên căn bản thường xuyên là phải đi vào một cuộc đối
thoại có ý thức với chính con người nội tâm của bạn và đối thoại với Chúa. Nếu mỗi giây phút tỉnh thức ấy chỉ đầy ứ những
gợi ý và khích động, thì tiếng nói của linh hồn bạn sẽ bị nhận chìm. Dần dần bạn bắt đầu thấy mình như bị tê bại
thiêng liêng…, một cảm giác nhàm chán.
Không có sự cầu nguyện, bạn sẽ liều mình tránh né những vấn đề có thể
đưa bạn tới những tư tưởng, cảm nghĩ và thái độ tự hủy hoại. Không dành thì giờ để quan tâm tới linh hồn
mình mỗi ngày sẽ chẳng khác nào lái xe chạy lòng vòng và có Chúa ngồi băng ghế
đằng sau trong khi bạn mở nhạc ầm ĩ, khiến cho bạn không tài nào nghe được một
lời nào Chúa đang nói với bạn.
Một trong những cách đơn giản nhất để hằng
ngày tiếp xúc với linh hồn bạn, đó là hãy thực hành việc xét mình mỗi ngày
(Phút Hồi Tâm), một phương pháp cầu nguyện do thánh Inhaxiô Loyola đã dạy. Cầu nguyện theo cách này, bạn sẽ thêm ý thức
Chúa đã hiện diện với bạn trong quá khứ, do đó bạn dễ nhận ra Chúa hiện đang
hành động nơi bạn hơn. Việc ấy cũng giống
như bạn vặn thật nhỏ nhạc trong xe lại và hỏi Chúa: “Con xin lỗi Chúa, Chúa đã nói gì với con vậy?” Thực hành việc này dĩ nhiên không đem lại kết
quả giống như ngất trí hoặc cảm giác sốt sắng cực điểm đâu. Nhưng nó chỉ giúp chúng ta tiếp cận với điều
linh hồn chúng ta đang suy ngắm (thường chúng ta không ý thức được việc
này); như thế, nó làm cho chúng ta có thể
tránh được những thái độ chỉ đem lại sự thoải mái tạm thời khỏi cơn đau gặm nhấm
trong tâm hồn. Vậy kết quả sẽ là linh hồn
chúng ta lớn lên và chúng ta thường xuyên cảm nhận được mình sống động hơn.
- Joe Paprocki,
7 Keys to Spiritual Wellness
Sự hiện diện của Chúa
“Hãy lặng
thinh và biết rằng Ta là Thiên Chúa!” Lạy
Chúa, Lời Chúa dẫn chúng con tới vẻ trầm lặng và cao cả của việc Chúa hiện diện.
Sự tự do
“Trong
những ngày này, Chúa đã dạy tôi giống như một thầy giáo dạy một học trò” (thánh
Inhaxiô). Tôi nhắc nhở mình rằng có nhiều
điều Chúa vẫn còn phải dạy dỗ tôi, rồi tôi xin ơn biết lắng nghe và để cho những
điều dạy dỗ ấy thay đổi tôi.
Ý thức
Tôi thực
sự cảm thấy thế nào? Lòng nhẹ
nhàng? Hay lòng nặng trĩu? Có thể tôi thấy rất bình an, hạnh phúc được ở
đây.
Cũng thế,
có thể tôi thấy chán nản, lo lắng hoặc giận dữ.
Tôi nhận
biết mình thực sự là ai. Chính con người
thực của tôi mới là con người được Chúa yêu thương.
Lời Chúa
Chúa
nói riêng với từng người chúng ta. Tôi
chú ý lắng nghe, nghe điều Chúa đang nói với tôi. Bạn hãy đọc đoạn Kinh Thánh vài lần, rồi hãy
lắng nghe. (Xin lấy phần Kinh Thánh ở những
trang sau. Những điểm gợi ý đã có sẵn để
bạn sử dụng nếu cần. Sau khi đã sẵn
sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Tôi có
nhận ra phản ứng của mình khi cầu nguyện bằng Lời Chúa không? Tôi cảm thấy thách đố, được an ủi, giận dữ? Tưởng tượng Chúa Giê-su đang đứng hoặc ngồi
bên cạnh, tôi nói với Chúa những cảm nghĩ của tôi, giống như người bạn tâm phúc
nói với một người bạn khác.
Kết thúc
Tôi cảm
tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi ở với nhau và về những ơn soi sáng giúp tôi hiểu
đoạn Tin Mừng.
Tuần 24 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 16 tháng 9
Mác-cô 8:27-35
Đức Giê-su và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng
Xê-da-rê Phi-líp-phê. Dọc đường, Người hỏi các môn đệ: "Người ta nói Thầy
là ai? "28 Các ông đáp: "Họ bảo Thầy là ông Gio-an Tẩy
Giả, có kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ nào đó."29
Người lại hỏi các ông: "Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? " Ông
Phê-rô trả lời: "Thầy là Đấng Ki-tô."30 Đức Giê-su liền
cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người.31 Rồi Người bắt đầu
dạy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng
tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại.32
Người nói rõ điều đó, không úp mở. Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt
đầu trách Người.33 Nhưng khi Đức Giê-su quay lại, nhìn thấy các môn
đệ, Người trách ông Phê-rô: "Xa-tan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng
của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người."34
Rồi Đức Giê-su gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng:
"Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.35
Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình
vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.
*
Đây là một khung cảnh đau buồn:
Trước hết ông Phê-rô can ngăn Chúa Giê-su, rồi Chúa Giê-su quở trách ông
Phê-rô. Chúng ta có thể thông cảm cho
Phê-rô, vì chúng ta làm sao chấp nhận được tư tưởng về người bạn thân nhất của
mình bị hành hạ và giết chết? Nhưng Chúa
Giê-su bảo Phê-rô rằng kế hoạch của Thiên Chúa lớn lao hơn là ông nghĩ.
*
Có người đã nói rằng những ước mơ của Thiên Chúa về chúng ta quá vĩ đại
hơn cả mấy lần! Cho nên chúng ta phải
dành thì giờ để phát triển cho kịp. Còn
sự trưởng thành nội tâm của tôi ra sao?
Tôi có ngừng lại ở thời điểm nào đó khiến cho Chúa không thể sáng tạo
thêm về tôi không?
_______________
Thứ
Hai, ngày 17 tháng 9
Lu-ca 7:1-10
Sau khi đã nói hết những
lời ấy cho dân chúng nghe, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um.2 Một
viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người
ấy lắm.3 Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy kỳ mục của người
Do-thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.4 Họ đến gặp Đức
Giê-su và khẩn khoản nài xin Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài
làm ơn cho.5 Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội
đường cho chúng ta."6 Đức Giê-su liền đi với họ. Khi Người còn
cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người:
"Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài
vào nhà tôi.7 Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp
Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh.8
Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền
tôi. Tôi bảo người này: "Đi! là nó đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến;
và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này! là nó làm."9
Nghe vậy, Đức Giê-su thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang
theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi
cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế."10 Về đến
nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.
* Ông đại đội trưởng đã có lòng khiêm nhường để
nhận ra Chúa Giê-su là Đấng thánh thiện, còn ông thì không. Nhưng ông cũng có lòng tin để tin rằng Chúa
Giê-su có thể và sẽ giúp đỡ ông. Lạy
Chúa, xin Chúa giúp cho hai đức tính này là lòng khiêm nhường và lòng tin được
cùng lớn lên trong đời sống con.
* Ông đại đội trưởng đã có lòng tin như thế
nào? Chúng ta hãy mong có được một lòng
tín thác mạnh mẽ nơi Chúa để Người sẽ thực hiện những điều lớn lao. Bạn hãy nói với Chúa về lòng tín thác của bạn,
điều củng cố lòng tín thác ấy và điều làm suy yếu lòng tín thác ấy.
_______________
Thứ Ba, ngày 18 tháng 9
Lu-ca 7:11-17
Sau đó, Đức Giê-su đi đến
thành kia gọi là Na-in, có các môn đệ và một đám rất đông cùng đi với Người.12
Khi Đức Giê-su đến gần cửa thành, thì đang lúc người ta khiêng một người chết
đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có một
đám đông trong thành cùng đi với bà.13 Trông thấy bà, Chúa chạnh
lòng thương và nói: "Bà đừng khóc nữa! "14 Rồi Người lại gần,
sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Đức Giê-su nói: "Này người
thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy! "15 Người chết liền ngồi
lên và bắt đầu nói. Đức Giê-su trao anh ta cho bà mẹ.16 Mọi người đều
kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện
giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người".17 Lời
này về Đức Giê-su được loan truyền khắp cả miền Giu-đê và vùng lân cận.
* Biết bao nhiêu bà mẹ đã hy vọng và cầu xin điều
giống như thế! Tôi cầu xin điều gì khi
thấy một người mẹ trẻ bước theo sau quan tài đứa con trai của bà?
* Tôi xin Chúa giúp tôi quý trọng nhu cầu phải
cầu nguyện cho những điều người ta cần, chứ không phải chỉ những gì người ta
mong muốn. Bà mẹ sầu khổ cần có ơn Chúa
để đối diện với sự buồn sầu, cần có lòng can đảm và tín thác nơi Chúa để đương
đầu với cuộc sống.
_______________
Thứ Tư, ngày 19 tháng 9
Lu-ca 7:31-35
"Vậy tôi phải ví
người thế hệ này với ai? Họ giống ai?32 Họ giống như lũ trẻ ngồi
ngoài chợ gọi nhau mà nói:
"Tụi tôi thổi sáo
cho các anh,mà các anh không nhảy múa;
tụi tôi hát bài đưa đám, mà các anh không khóc than.
33
"Thật vậy, ông Gio-an Tẩy Giả đến, không ăn bánh, không uống rượu, thì các
ông bảo: "Ông ta bị quỷ ám.34 Con Người đến, cũng ăn cũng uống
như ai, thì các ông lại bảo: "Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế
và phường tội lỗi.35 Nhưng Đức Khôn Ngoan đã được tất cả con cái
mình biện minh cho."
* Ở đây Chúa Giê-su đang cố gắng lay tỉnh chúng
ta! Tôi có thể không hề động đậy, bất kể
Chúa làm gì cho tôi. Đôi khi sự đau đớn
của người khác không làm cho chúng ta động lòng. Tôi có thể khó làm vui lòng người khác; các nhà tâm lý học nói về những người sống một
cuộc sống với “hằng ngàn thứ chán ghét nhỏ nhặt”! Thái độ cảm tạ và chúc tụng lòng nhân lành của
Chúa có thể yếu ớt và suy sụp ở trong tôi.
* Lạy Chúa Giê-su, xin kéo con ra khỏi tình trạng
tê bại, để con có thể đáp lại tình yêu của Chúa đến với con dưới bất cứ hình thức
nào.
_______________
Thứ Năm, ngày 20 tháng 9
Lu-ca 7:36-50
Có người thuộc nhóm
Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người
Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn.37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi
trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem
theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm.38 Chị đứng đằng sau, sát chân
Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi
hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.39
Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông
này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ
người nào: một người tội lỗi! "40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông:
"Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông! " Ông ấy thưa: "Dạ,
xin Thầy cứ nói."41 Đức Giê-su nói: "Một chủ nợ kia có hai
con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục.42 Vì họ
không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người
đó, ai mến chủ nợ hơn? "43 Ông Si-môn đáp: "Tôi thiết tưởng
là người đã được tha nhiều hơn." Đức Giê-su bảo: "Ông xét đúng lắm."44
Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: "Ông thấy người
phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn
chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau.45
Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn
chân tôi.46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì
lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi.47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội
của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai
được tha ít thì yêu mến ít."48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ
nữ: "Tội của chị đã được tha rồi."49 Bấy giờ những người đồng
bàn liền nghĩ bụng: "Ông này là ai mà lại tha được tội? "50
Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị
hãy đi bình an."
* Ở đây chúng ta nhận thấy lòng Chúa thương xót
thực sự đang sắp trở thành gương xấu cho người ta vấp phạm; chúng ta cần phải nhìn vào lòng thương xót ấy
thật lâu mới có thể thấu đạt được ý nghĩa thâm sâu của nó.
* Tôi sẽ phản ứng thế nào nếu tôi là ông
Pha-ri-sêu kia hoặc là một trong những khách mời? Liệu tôi có bị vấp phạm vì hành vi của người
phụ nữ và vì phản ứng của Chúa Giê-su không?
Hoặc tôi có tưởng tượng được mình giống như chính người phụ nữ kia,
không sao cầm được lòng biết ơn không?
_______________
Thứ Sáu, ngày 21 tháng 9
Mát-thêu 9:9-13
Bỏ nơi ấy, Đức Giê-su đi ngang qua trạm thu thuế, thì thấy một người tên
là Mát-thêu đang ngồi tại trạm. Người bảo ông: "Anh hãy theo tôi! "
Ông đứng dậy đi theo Người.10 Khi Đức Giê-su đang dùng bữa tại nhà
ông ấy, có nhiều người thu thuế và tội lỗi kéo đến, cùng ăn với Người và các
môn đệ.11 Thấy vậy, những người Pha-ri-sêu nói với các môn đệ Người
rằng: "Sao Thầy các anh lại ăn uống với bọn thu thuế, và quân tội lỗi như
vậy? "12 Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói: "Người khoẻ mạnh
không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần.13 Hãy về học cho biết ý
nghĩa của câu này: "Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế. Vì tôi không đến
để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi."14
Bấy giờ, các môn đệ ông Gio-an tiến lại hỏi Đức Giê-su rằng: "Tại sao
chúng tôi và các người Pha-ri-sêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?
"15 Đức Giê-su trả lời: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại
có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem
đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay.16 Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ,
vì miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo rách lại càng rách thêm.17 Người
ta cũng không đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, bầu sẽ bị nứt: rượu chảy
ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới: thế là giữ được cả
hai."18 Người còn đang nói với họ như thế, thì bỗng một vị thủ
lãnh đến gần bái lạy Người và nói: "Con gái tôi vừa mới chết. Nhưng xin
Ngài đến đặt tay lên cháu, là nó sẽ sống."19 Đức Giê-su đứng
dậy đi theo ông ấy, và các môn đệ cũng đi với Người.
* “Hãy về học cho biết ý nghĩa của câu
này: ‘Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ
tế’”. Chúa Giê-su không để cho những
người Pha-ri-sêu thoát khỏi lưỡi câu.
Nhưng Người trích dẫn lời Cựu Ước mà họ rất quen thuộc. Tuy nhiên họ đã quên lời ấy, hoặc họ đã để
cho những giá trị khác gạt bỏ lời ấy sang một bên rồi.
* Tôi có thể học hỏi và tôi có thể thay
đổi. Chúa Giê-su mong muốn các người
Pha-ri-sêu hãy về nhà mà học điều họ đã bỏ bê. Chúa không đòi người ta làm điều
không thể. Lạy Chúa, xin cho con biết trau
dồi một tấm lòng muốn học hỏi đường lối Chúa.
_______________
Thứ Bảy, ngày 22 tháng 9
Lu-ca 8:4-15
Người ta tụ họp đông đảo. Từ khắp các thành thị, người ta kéo đến cùng Đức
Giê-su. Bấy giờ Người dùng dụ ngôn mà nói rằng:5 "Người gieo
giống đi ra gieo hạt giống của mình. Trong khi người ấy gieo, thì có hạt rơi
xuống vệ đường, người ta giẫm lên và chim trời ăn mất.6 Hạt khác rơi
trên đá, và khi mọc lên, lại héo đi vì thiếu ẩm ướt.7 Có hạt rơi vào
giữa bụi gai, gai cùng mọc lên, làm nó chết nghẹt.8 Có hạt lại rơi
nhằm đất tốt, và khi mọc lên, nó sinh hoa kết quả gấp trăm". Nói xong,
Người hô lên rằng: "Ai có tai nghe thì nghe."9 Các môn đệ
hỏi Người dụ ngôn ấy có ý nghĩa gì.10 Người đáp: "Anh em thì
được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Thiên Chúa; còn với kẻ khác thì phải dùng
dụ ngôn để chúng nhìn mà không nhìn, nghe mà không hiểu.11 "Đây
là ý nghĩa dụ ngôn: Hạt giống là lời Thiên Chúa.12 Những kẻ ở bên vệ
đường là những kẻ đã nghe nhưng rồi quỷ đến cất Lời ra khỏi lòng họ, kẻo họ tin
mà được cứu độ.13 Còn những kẻ ở trên đá là những kẻ khi nghe thì
vui vẻ tiếp nhận Lời, nhưng họ không có rễ. Họ tin nhất thời, và khi gặp thử
thách, họ bỏ cuộc.14 Hạt rơi vào bụi gai: đó là những kẻ nghe, nhưng
dọc đường bị những nỗi lo lắng và vinh hoa phú quý cùng những khoái lạc cuộc
đời làm cho chết ngộp và không đạt tới mức trưởng thành.15 Hạt rơi
vào đất tốt: đó là những kẻ nghe Lời với tấm lòng cao thượng và quảng đại, rồi
nắm giữ và nhờ kiên trì mà sinh hoa kết quả.
* Ở đây chúng ta có một dụ ngôn với lời giải
thích. Lời giải thích có lẽ là do Giáo
Hội sơ khai. Hạt giống đức tin đến với
chúng ta trong những hoàn cảnh khác nhau, và số phận của hạt giống ấy tùy thuộc
vào thái độ tiếp nhận của chúng ta như thế nào.
* Trong một lát suy nghĩ, tôi đang đi theo
những bước nào để nhận ra đức tin của tôi triển nở giống như hạt giống gieo
trên đất tốt? Có bụi gai nào làm chết
nghẹt nó không? Nếu có thì bụi gai ấy là
gì?