TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH  (ngày 1 – 7 tháng 4 năm 2018)

 

Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:

 

Những thời điểm ngạc nhiên

Đặc tính dễ bị tổn thương giúp chúng ta mở lòng đón nhận những bất ngờ của Thiên Chúa.  Bà Ma-ri-a Mác-đa-la ngạc nhiên khi Chúa Giê-su gọi tên bà.  Ông Phê-rô và anh bạn cùng làm nghề đánh cá đã ngạc nhiên trước mẻ lưới lạ.  Ông Tô-ma thì ngạc nhiên trước sự chắc chắn của con người đứng trước mặt ông.  Hai người đi trên đường Em-mau ngạc nhiên do người khách tại bàn ăn, sau đó đã nhận ra niềm ước ao trong lòng họ:  “Lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”  Chúng ta cũng nhận ra Chúa Giê-su phục sinh trong những lúc bất ngờ – trong tiếng nói quen thuộc gọi tên chúng ta, trong sự phong phú bất ngờ, trong một cảm nghiệm cụ thể về sự hiện diện của Chúa, trong việc bẻ bánh.  Những ngạc nhên này chính là những thời điểm để nhận biết – khi chúng ta biết Chúa Phục Sinh đang ở giữa chúng ta và Phục Sinh không phải là một biến cố nhất thời.  Cuộc chờ đợi đã qua và bình minh ló rạng.  Niềm vui thật bất ngờ và sự phục sinh đang xảy ra ở khắp mọi nơi.

- Elizabeth Eiland Figueroa trong dotMagis, trang mạng IgnatianSpirituality.com

 

 

Sự hiện diện của Chúa

Lạy Chúa, hôm nay khi con đến với Chúa, xin Chúa cho tâm hồn con, tất cả con người của con được tràn đầy sự ngưỡng mộ sự hiện diện của Chúa.  Xin giúp con biết sẵn sàng tiếp nhận Chúa khi con gạt qua một bên những lo lắng của thế gian này.  Xin cho tâm trí con được đầy tràn bình an của Chúa.

 

Sự tự do

Lạy Chúa, xin Chúa ban ơn cho con được tự do, thoát khỏi những quá độ của cuộc đời này.  Xin đừng để con bị vướng mắc vào ước ao được giàu có.  Xin Chúa giữ tâm hồn và tâm trí con được tự do để yêu mến và phụng sự Chúa.

 

Ý thức

Tôi sống trong một mạng lưới gồm những mối tương quan:  với thiên nhiên, con người và Thiên Chúa.

Xét lại những mối liên hệ này, tôi cảm tạ vì cuộc sống cứ trôi đi qua những liên hệ ấy.

Một số mối liên hệ bị bẻ quặt hoặc đổ vỡ;  có thể tôi cảm thấy hối tiếc, giận dữ, thất vọng.

Tôi cầu xin ơn biết chấp nhận và tha thứ.

 

Lời Chúa

Chúa phán dạy chúng ta với tính cách cá nhân.  Tôi chú ý lắng nghe, nghe những điều Chúa đang nói với tôi.  Bạn hãy đọc đoạn Kinh Thánh vài lần rồi lắng nghe.  (Xin ấy phần Kinh Thánh được in ở những trang tiếp theo.  Những điểm gợi ý đã có sẵn nếu bạn cần).  Khi đã xong, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần tâm sự với Chúa.

 

Tâm sự với Chúa

Lạy Chúa Giê-su, Chúa phán dạy con qua những lời của Tin Mừng.  Xin giúp con đáp lại tiếng Chúa gọi hôm nay.  Xin dạy con nhận ra bàn tay Chúa hoạt động trong cuộc sống hằng ngày của con.

 

Kết thúc

Tôi cảm tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi đã ở với nhau và về những ơn soi sáng Chúa ban cho tôi để hiểu đoạn Kinh Thánh này.

 

 

Lễ Phục Sinh và Tuần Bát nhật

 

Chúa Nhật Phục Sinh, ngày 1 tháng 4

Lu-ca 24:13-35

 

Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay."19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy? " Họ thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá.21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy."

25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.

28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.29 Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.32 Họ mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao? "

33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.34 Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

 

*  Bạn hãy ngồi vào bàn ăn với các môn đệ và với Chúa Giê-su trong quán tại làng Em-mau.  Hãy nhận ra giọng điệu của việc cử hành Bí tích Thánh Thể khi Chúa Giê-su làm phép bánh.  Mỗi lần tham dự Thánh lễ, chúng ta có nhận ra Chúa trong việc bẻ bánh không?

*  Chúng ta có giống như hai môn đệ muốn chia sẻ cảm nghiệm của họ với Chúa Phục Sinh không?  Mặc dù trời đã tối, họ vẫn quay lại Giê-ru-sa-lem để chia sẻ tin vui.  Lạy Chúa, con thú nhận rằng con không cảm nhận được sự cấp bách ấy.  Nhưng quả thực con muốn.

_______________

 

 

Thứ Hai trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 2 tháng 4

Mát-thêu 28:8-15

Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giê-su hay.9 Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói: "Chào chị em! " Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người.10 Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà: "Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó."11 Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra.12 Các thượng tế liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn,13 và bảo: "Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác.14 Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự."15 Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do-thái cho đến ngày nay.

*  Trong trình thuật của Mát-thêu, hai trong số các phụ nữ làm môn đệ Chúa là những người nhận được sứ điệp của thiên thần (nói cho họ biết là Chúa Giê-su đã sống lại), là những người đầu tiên được đích thân gặp Người và những người đầu tiên loan báo tin vui này (Tin Mừng) cho các nam môn đệ của Chúa.

*  Phần còn lại của bài Tin Mừng là về việc các thượng tế và kỳ mục muốn che lấp chuyện đã xảy ra.  Họ hối lộ cho đám lính để họ giữ yên lặng, lại còn hứa sẽ hối lộ thêm cho họ để quan tổng trấn khỏi gây rắc rối cho họ.  Chúng ta quen với lối hối lộ như thế rồi phải không?  Nhưng Chúa Giê-su vẫn còn sống lại!  Alleluia!

_______________

 

 

 

Thứ Ba trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 3 tháng 4

Gio-an 20:11-18

 

Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ,12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân.13 Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc? " Bà thưa: "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu! "14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su.15 Đức Giê-su nói với bà: "Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai? " Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: "Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về."16 Đức Giê-su gọi bà: "Ma-ri-a! " Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: "Ráp-bu-ni! " (nghĩa là "Lạy Thầy").17 Đức Giê-su bảo: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em"."18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa", và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.

 

*  Chúng ta biết rất rõ bà Ma-ri-a Mác-đa-la trong khung cảnh Tin Mừng này!  Buồn phiền vì đã mất đi Chúa Giê-su yêu dấu của bà, bà đứng đó trước ngôi mộ trống, không niềm an ủi và không hướng đi.  Bạn hãy xem Chúa Giê-su đã biến đổi nỗi đau lòng của bà thành niềm vui, sự khốn khổ của bà thành hoan hỉ, đơn thuần bằng cách Người gọi tên bà.  Thì ra người bạn yêu dấu của bà đang sống!  Thêm nữa, Chúa còn trao cho bà một sứ mệnh.  Bà phải nói cho các môn đệ khác biết là “Tôi đã thấy Chúa”.  Đây cũng là lời chứng mà chúng ta được kêu gọi để đem đến cho thế giới.

*  Chúa Giê-su Phục Sinh ký thác cho tôi điều gì?  Làm sao tôi nhận ra Người?

_______________

 

 

Thứ Tư trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 4 tháng 4

Lu-ca 24:13-35

 

Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay."19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy? " Họ thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá.21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy."

25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.

28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.29 Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.32 Họ mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao? "

33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.34 Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

 

*  Bạn hãy cùng đi với hai môn đệ trên cuộc hành trình từ Giê-ru-sa-lem tới Em-mau.  Hãy cảm nhận nỗi thất vọng, chán nản và mất hướng đi của họ.  Bạn hãy lắng nghe khi Chúa Giê-su giải thích ý nghĩa Kinh Thánh cho họ.  Bạn hãy ý thức tâm hồn họ bừng cháy lên thế nào trong họ.  Quả là một sự thay đổi thái độ!  Từ buồn phiền sang an ủi!  Chúa Giê-su có đang sưởi ấm tâm hồn bạn không?  Bạn có thấy được điều gì dưới ánh sáng mới không?

*  Bạn hãy ngồi vào bàn ăn với các môn đệ và với Chúa Giê-su trong quán tại làng Em-mau.  Hãy nhận ra giọng điệu của việc cử hành Bí tích Thánh Thể khi Chúa Giê-su làm phép bánh.  Mỗi lần tham dự Thánh lễ, chúng ta có nhận ra Chúa trong việc bẻ bánh không?  Chúng ta có giống như hai môn đệ muốn chia sẻ cảm nghiệm của họ với Chúa Phục Sinh không?

_______________

 

 

Thứ Năm trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 5 tháng 4

Lu-ca 24:35-48

Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.36 Các ông còn đang nói, thì chính Đức Giê-su đứng giữa các ông và bảo: "Bình an cho anh em! "37 Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma.38 Nhưng Người nói: "Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực?39 Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây? "40 Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem.41 Các ông còn chưa tin vì mừng quá, và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: "Ở đây anh em có gì ăn không? "42 Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng.43 Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông.44 Rồi Người bảo: "Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Mô-sê, các Sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm."45 Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh46 và Người nói: "Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại;47 phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội.48 Chính anh em là chứng nhân về những điều này.

*  Thánh Lu-ca muốn quả quyết rằng Chúa Ki-tô Phục Sinh không phải là ma hoặc một thần linh nào.  Vẫn còn tính cách thể lý về Chúa, cho dù thân xác Người giờ đây đã biến đổi.  Cho nên thánh Lu-ca trình bày các môn đệ là những người không những xem thấy mà còn sờ thấy và ngài trình bày Chúa Giê-su là người không chỉ nói thôi mà còn ăn uống nữa.  Tuy nhiên bản chất chính xác của thân xác phục sinh như thế nào thì vẫn còn là một điều bí nhiệm.

*  “Anh em là chứng nhân cho tất cả những điều này”.  Qua tất cả những câu chuyện Phục Sinh, người ta đến với đức tin nhờ gặp gỡ Chúa Giê-su, đồng thời họ trở thành nhân chứng của Chúa đối với những người khác.  Bạn làm chứng thế nào trước những người chung quanh:  gia đình, bạn cùng sở làm, bạn bè?

_______________

 

 

Thứ Sáu trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 6 tháng 4

Gio-an 21:1-14

 

Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này.2 Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả. 4 Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su.5 Người nói với các ông: "Này các chú, không có gì ăn ư? " Các ông trả lời: "Thưa không."6 Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: "Chúa đó! " Vừa nghe nói "Chúa đó! ", ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước. 9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa.10 Đức Giê-su bảo các ông: "Đem ít cá mới bắt được tới đây! "11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách.12 Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn! " Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai? ", vì các ông biết rằng đó là Chúa.13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

 

*  Ông Phê-rô mất mát.  Ông cảm thấy mình thất bại trong những gì ông thường làm thật tốt.  Đôi khi tôi có thấy mình giống như Phê-rô không?  Nhưng Phê-rô lại mở lòng đón nhận một tiếng nói khác khiến cho ông lờ mờ nhận ra, tuy không hoàn toàn rõ ràng.  Ông làm điều Chúa đề nghị và kết quả tuyệt vời đã xảy ra.

*  Điều ấy cũng có thể xảy ra cho tôi như vậy, nếu tôi biết mở lòng đón nhận điều bất ngờ.  Lạy Chúa, hôm nay xin Chúa cho con biết tiếp nhận Chúa như là một Thiên Chúa của những bất ngờ tốt đẹp.

_______________

 

 

Thứ Bảy trong Tuần Bát nhật Phục Sinh, ngày 7 tháng 4

Mác-cô 16:9-15

 

Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày thứ nhất trong tuần, Đức Giê-su hiện ra trước tiên với bà Ma-ri-a Mác-đa-la, là kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ.10 Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc.11 Nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin.12 Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê.13 Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này.14 Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy.15 Người nói với các ông: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo.

 

*  Các môn đệ chậm tin vào sự Phục Sinh của Chúa Giê-su.  Họ cố chấp, chỉ biết than với khóc, gục ngã trong một thế giới ảm đạm. Có lẽ tôi cũng thường cảm thấy giống như vậy?  Nhưng Chúa Giê-su không tuyệt vọng đối với các môn đệ Người.  Người ban cho họ một sứ mệnh đặc biệt là đem Tin Mừng đến cho mọi loài thọ tạo!

*  Đức Giáo Hoàng Phanxicô làm vang lên lời kêu gọi này:  mọi Ki-tô hữu phải là người rao giảng Tin Mừng, để đem tin vui đến với mọi người chung quanh.  Việc này không còn chỗ để người ta phiền muộn, tự mãn hoặc nghi ngờ.  Việc này có nghĩa là tôi có thể làm theo như Chúa Giê-su đòi hỏi.  Người sẽ làm phần việc khó khăn nếu tôi muốn cộng tác với Người. 


Không Gian Thánh Thiện - Sacred Space