TUẦN
THÁNH (25 – 31 tháng 3 năm 2018)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Con chiên nhỏ bị lạc mất
Ngôi Lời
của Thiên Chúa đã dựng lều sống giữa chúng ta, những kẻ tội lỗi đang cần được
xót thương. Rồi hết thảy chúng ta đều phải
lãnh nhận ân sủng Người ban cho chúng ta.
Tuy nhiên ngược lại, Tin Mừng thánh Gio-an viết tiếp: “Nhưng người nhà chẳng chịu đón
nhận Người” (1:11). Nhiều lần chính chúng ta cũng chối bỏ Người,
chúng ta thích đóng kín mình trong những lầm lỗi và lo âu của tội lỗi chúng
ta. Nhưng Chúa Giê-su không bỏ cuộc,
không khi nào ngừng hiến thân và ban ân sủng để cứu chúng ta! Chúa Giê-su kiên trì; Người biết cách chờ đợi, nên Người luôn chờ đợi
chúng ta. Đây là một thông điệp của niềm
hy vọng, cứu độ, đã từ xưa và bao giờ cũng mới mẻ. Rồi chúng ta được kêu gọi để làm chứng cho
thông điệp của Tin Mừng ban sự sống, Tin Mừng ban ánh sáng, hy vọng và tình
yêu. Bởi thông điệp của Chúa Giê-su
chính là: sự sống, ánh sáng, hy vọng và
tình yêu.
Chúa Giê-su là tất cả lòng thương
xót. Chúa Giê-su là tất cả tình
yêu: Người là Thiên Chúa làm người
phàm. Mỗi người chúng ta chính là con
chiên nhỏ bị lạc mất, là đồng tiền bị đánh rơi;
mỗi người chúng ta là đứa con hoang đàng đã phung phí sự tự do của mình
để sống cho những ngẫu tượng, những ảo tưởng về hạnh phúc, để rồi mất tất cả. Nhưng Thiên Chúa không quên chúng ta; Chúa Cha không khi nào bỏ rơi chúng ta. Chúa là người Cha kiên nhẫn, luôn chờ đợi
chúng ta! Người tôn trọng sự tự do của
chúng ta, nhưng Người muôn đời luôn trung thành. Rồi khi chúng ta trở về với Người, Người tiếp
đón chúng ta như con cái vào trong nhà Người, bởi vì Người không bao giờ ngừng,
dù là một khoảnh khắc, đợi chờ chúng ta bằng tất cả tình yêu của Người. Trái tim Người reo vui khi từng đứa con trở về. Người ăn mừng vì Người là chính niềm
vui. Thiên Chúa có niềm vui này khi một
người trong chúng ta là kẻ tội lỗi đến với Người và xin Người tha thứ.
- Đức Giáo
Hoàng Phanxicô, The Joy of Discipleship
Sự hiện diện của Chúa
Chúa ở
với tôi, nhưng còn kinh ngạc hơn nữa, đó là Chúa ở trong tôi.
Vậy tôi
hãy ở trong sự hiện diện ban sự sống của Chúa, hiện diện trong thân xác tôi,
trong tâm trí tôi, trong trái tim tôi, đang khi tôi ngồi ở đây và ngay lúc này.
Sự tự do
Lạy
Chúa, xin giúp con đừng khi nào sử dụng sự tự do một cách uổng phí. Chúa đã ban cho con hồng ân lớn lao là sự tự
do của tâm trí con. Xin Chúa cho tâm trí
con được đầy tràn bình an và niềm vui của Chúa.
Ý thức
Tôi nhắc
nhở mình rằng tôi đang ở trong sự hiện diện của Chúa, Đấng là sức mạnh của tôi
trong những khi tôi yếu đuối và là niềm an ủi tôi những lúc tôi đau buồn.
Lời Chúa
Tôi
dành thì giờ đọc chậm chậm lời Chúa vài lần, để giúp tôi dừng lại ở những chỗ
đánh động tôi. (Xin bạn mở Kinh Thánh ở
những trang tiếp theo. Những điểm gợi ý
đã sẵn nếu bạn cần để sử dụng. Khi đã sẵn
sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy
Chúa Giê-su, Chúa luôn đón nhận các trẻ nhỏ khi Chúa sống trên trái đất
này. Xin Chúa dạy con có một lòng tín
thác vào Chúa giống như trẻ nhỏ. Xin dạy
con sống mà biết rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi con.
Kết thúc
Sáng
danh Đức Chúa Cha, và Đức Chúa Con, và Đức Chúa Thánh Thần, như đã có trước vô
cùng, và bây giờ, và hằng có đời đời chẳng cùng. A-men.
_______________
Tuần Thánh
Chúa Nhật Lễ Lá, ngày 25 tháng 3
Mác-cô 15:1-39
Vừa tảng sáng, các thượng tế đã họp bàn với các kỳ mục và kinh
sư, tức là toàn thể Thượng Hội Đồng. Sau đó, họ trói Đức Giê-su lại và giải đi
nộp cho ông Phi-la-tô.2 Ông Phi-la-tô hỏi Người: "Ông là vua
dân Do-thái sao? " Người trả lời: "Đúng như ngài nói đó."3
Các thượng tế tố cáo Người nhiều tội,4 nên ông Phi-la-tô lại hỏi
Người: "Ông không trả lời gì sao? Nghe kìa, họ tố cáo ông biết bao nhiêu
tội! "5 Nhưng Đức Giê-su không trả lời gì nữa, khiến ông Phi-la-tô
phải ngạc nhiên.6 Vào mỗi dịp lễ lớn, ông thường phóng thích cho dân một người
tù, tuỳ ý họ xin.7 Khi ấy có một người tên là Ba-ra-ba, đang bị giam
với những tên phiến loạn đã giết người trong một vụ nổi dậy.8 Đám
đông kéo nhau lên yêu cầu tổng trấn ban ân xá như thường lệ.9 Đáp
lời họ yêu cầu, ông Phi-la-tô hỏi: "Các ông có muốn ta phóng thích cho các
ông vua dân Do-thái không? "10 Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tỵ
mà các thượng tế nộp Người.11 Nhưng các thượng tế sách động đám đông
đòi ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba thì hơn.12 Ông Phi-la-tô
lại hỏi: "Vậy ta phải xử thế nào với người mà các ông gọi là vua dân
Do-thái? "13 Họ la lên: "Đóng đinh nó vào thập giá! "14
Ông Phi-la-tô lại hỏi: "Nhưng ông ấy đã làm điều gì gian ác?" Họ càng
la to: "Đóng đinh nó vào thập giá! "15 Vì muốn chiều lòng
đám đông, ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba, truyền đánh đòn Đức Giê-su,
rồi trao Người cho họ đóng đinh vào thập giá.16 Lính điệu Đức Giê-su
vào bên trong công trường, tức là dinh tổng trấn, và tập trung cả cơ đội lại.17
Chúng khoác cho Người một tấm áo điều, và kết một vòng gai làm vương miện đặt
lên đầu Người.18 Rồi chúng bái chào Người: "Vạn tuế đức vua dân
Do-thái! "19 Chúng lấy cây sậy đập lên đầu Người, khạc nhổ vào
Người, và quỳ gối bái lạy.20 Chế giễu chán, chúng lột áo điều ra, và
cho Người mặc áo lại như trước. Sau đó, chúng dẫn Người đi để đóng đinh vào
thập giá.21 Lúc ấy, có một người từ miền quê lên, đi ngang qua đó,
tên là Si-môn, gốc Ky-rê-nê. Ông là thân phụ hai ông A-lê-xan-đê và Ru-phô. Chúng
bắt ông vác thập giá đỡ Đức Giê-su.22 Chúng đưa Người lên một nơi
gọi là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ.23 Chúng trao rượu pha mộc dược
cho Người, nhưng Người không uống.24 Chúng đóng đinh Người vào thập
giá, rồi đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau, xem ai được cái gì.25
Lúc chúng đóng đinh Người là giờ thứ ba.26 Bản án xử tội Người viết
rằng: "Vua người Do-thái".27 Bên cạnh Người, chúng còn
đóng đinh hai tên cướp, một đứa bên phải, một đứa bên trái. (28 Thế
là ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Người bị liệt vào hạng những tên phạm pháp.)29
Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói: "Ê, mi là kẻ phá
Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được,30 có giỏi thì xuống khỏi
thập giá mà cứu mình đi! "31 Các thượng tế và kinh sư cũng chế
giễu Người như vậy, họ nói với nhau: "Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu
nổi mình.32 Ông Ki-tô vua Ít-ra-en, cứ xuống khỏi thập giá ngay bây
giờ đi, để chúng ta thấy và tin." Cả những tên cùng chịu đóng đinh với
Người cũng nhục mạ Người.33 Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp
mặt đất mãi đến giờ thứ chín.34 Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn
tiếng: "Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma xa-bác-tha-ni! " Nghĩa là: "Lạy
Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con? "35 Nghe
vậy, một vài người đứng đó liền nói: "Kìa hắn kêu cứu ông Ê-li-a."36
Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy,
đưa lên cho Người uống mà nói: "Để xem ông Ê-li-a có đến đem hắn xuống
không."37 Đức Giê-su lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở.38
Bức màn trướng trong Đền Thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới.39
Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Đức Giê-su, thấy Người tắt thở như vậy
liền nói: "Quả thật, người này là Con Thiên Chúa."
* Tôi muốn dừng lại ở đâu trong thảm kịch
này? Với người nào trong đám đông dân
chúng? Tôi sẽ nghĩ gì về tất cả những điều
chứng kiến? Tâm hồn tôi phản ứng như thế
nào?
* Lạy Chúa, xin giúp con cùng bước đi với Chúa
trên hành trình đen tối này. Xin Chúa dạy
con biết chia sẻ sự đau đớn của Chúa, nhưng cũng trong đức tin của Chúa.
_______________
Thứ Hai Tuần Thánh, ngày 26 tháng 3
Gio-an 12:1-11
Sáu ngày trước lễ Vượt
Qua, Đức Giê-su đến làng Bê-ta-ni-a, nơi anh La-da-rô ở. Anh này đã được Người
cho sống lại từ cõi chết.2 Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Đức
Giê-su; cô Mác-ta lo hầu bàn, còn anh La-da-rô là một trong những kẻ cùng dự tiệc
với Người.3 Cô Ma-ri-a lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên chất và
quý giá xức chân Đức Giê-su, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm.4
Một trong các môn đệ của Đức Giê-su là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ sẽ nộp Người, liền
nói:5 "Sao lại không bán dầu thơm đó lấy ba trăm quan tiền mà
cho người nghèo? "6 Y nói thế, không phải vì lo cho người
nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những
gì người ta bỏ vào quỹ chung.7 Đức Giê-su nói: "Hãy để cô ấy
yên. Cô đã giữ dầu thơm này là có ý dành cho ngày mai táng Thầy.8 Thật
vậy, người nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có; còn Thầy, anh em không có
mãi đâu."9 Một đám đông người Do-thái biết Đức Giê-su đang ở
đó. Họ tuôn đến, không phải chỉ vì Đức Giê-su, nhưng còn để nhìn thấy anh
La-da-rô, kẻ đã được Người cho sống lại từ cõi chết.10 Các thượng tế
mới quyết định giết cả anh La-da-rô nữa,11 vì tại anh mà nhiều người
Do-thái đã bỏ họ và tin vào Đức Giê-su.
* Nhà của các cô Mác-ta và Ma-ri-a tại
Bê-ta-ni-a luôn là nơi đón tiếp và ẩn tránh dành cho Chúa Giê-su. Cùng với mối đe dọa mạng sống Chúa mỗi lúc một
tăng, Người chọn cách đến dùng bữa tại đó với các bạn hữu Người. Nhưng hành động của cô Ma-ri-a xức chân Chúa
bằng dầu thơm hảo hạng đã gây ra cuộc đụng chạm. Giu-đa khi ấy cũng có mặt, không tán thành việc
phí phạm như vậy. Chúa Giê-su bênh vực
cô Ma-ri-a và liên kết hành vi của cô với cái chết và an táng sắp tới của Người.
* Bạn đứng về phía nào? Có lẽ bạn có thể thấy một số điều trong những
lời Giu-đa nói là hữu lý. Tuy nhiên cô
Ma-ri-a vẫn là người tiếp tục được ngưỡng mộ về cử chỉ yêu thương và tự nguyện
của cô.
_______________
Thứ Ba Tuần Thánh, ngày 27 tháng 3
Gio-an 13:21-33, 36-38
Nói xong, Đức Giê-su cảm thấy tâm thần xao xuyến. Người tuyên bố:
"Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy."22
Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người nói về ai.23 Trong
số các môn đệ, có một người được Đức Giê-su thương mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa
vào lòng Đức Giê-su.24 Ông Si-môn Phê-rô làm hiệu cho ông ấy và bảo:
"Hỏi xem Thầy muốn nói về ai? "25 Ông này liền nghiêng
mình vào ngực Đức Giê-su và hỏi: "Thưa Thầy, ai vậy? "26
Đức Giê-su trả lời: "Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy."
Rồi Người chấm một miếng bánh, trao cho Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt.27
Y vừa ăn xong miếng bánh, Xa-tan liền nhập vào y. Đức Giê-su bảo y: "Anh
làm gì thì làm mau đi! "28 Nhưng trong số các người đang dùng
bữa, không ai hiểu tại sao Người nói với y như thế.29 Vì Giu-đa giữ
túi tiền, nên có vài người tưởng rằng Đức Giê-su nói với y: "Hãy mua những
món cần dùng trong dịp lễ", hoặc bảo y bố thí cho người nghèo.30
Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối.31 Khi
Giu-đa đi rồi, Đức Giê-su nói: "Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên
Chúa cũng được tôn vinh nơi Người.32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh
nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa
sắp tôn vinh Người.33 Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy,
Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy; nhưng như
Thầy đã nói với người Do-thái: "Nơi tôi đi, các người không thể đến
được", bây giờ, Thầy cũng nói với anh em như vậy.36 Ông Si-môn
Phê-rô nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, Thầy đi đâu vậy? " Đức Giê-su
trả lời: "Nơi Thầy đi, bây giờ anh không thể theo đến được; nhưng sau này
anh sẽ đi theo."37 Ông Phê-rô thưa: "Thưa Thầy, sao con
lại không thể đi theo Thầy ngay bây giờ được? Con sẽ thí mạng con vì Thầy!
"38 Đức Giê-su đáp: "Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy
bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần.
* Bạn hãy tưởng tượng đang ngả mình bên bàn ăn
trong Bữa Tiệc Ly. Bạn có nhận ra sự
căng thẳng giữa những người tham dự không?
Bạn có nhận ra Chúa Giê-su cảm thấy “tâm thần xao xuyến” không? Bạn có cảm nhận được sự buồn phiền nội tâm của
Chúa khi một trong các bạn hữu Người đang âm mưu phản bội Người không? Hãy để cho thảm kịch của khung cảnh này lôi
kéo bạn vào. Đâu là những cảm giác trổi vượt
nhất của bạn? Bạn hãy thoải mái nói với
Chúa Giê-su về toàn bộ tình huống và phản ứng của bạn trước cảnh tượng ấy.
* Tới phần cuối bài đọc, chúng ta thấy ông
Phê-rô đang khoác lác và biến mình thành trò cười. Chúa Giê-su đọc được tâm hồn người ta nên Người
biết rõ ông Phê-rô. Thay vì liều mạng vì
Thầy, Phê-rô sẽ mau lẹ chối (ba lần!) rằng ông không hề biết Chúa. Bạn sẽ nói gì với ông Phê-rô nếu như bạn có mặt
ở đấy?
_______________
Thứ Tư Tuần Thánh, ngày 28 tháng 3
Mát-thêu 26:14-25
Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp
các thượng tế15 mà nói: "Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị
muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc.16
Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.17 Ngày thứ
nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su: "Thầy
muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu? "18 Người
bảo: "Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy:
"Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ
Vượt Qua với các môn đệ của Thầy."19 Các môn đệ làm y như Đức
Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.20 Chiều đến, Đức Giê-su vào
bàn tiệc với mười hai môn đệ.21 Đang bữa ăn, Người nói: "Thầy
bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy."22 Các môn
đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người: "Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?
"23 Người đáp: "Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó
là kẻ nộp Thầy.24 Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về
Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn! "25
Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: "Ráp-bi, chẳng lẽ con sao? " Người trả
lời: "Chính anh nói đó!"
* Tại một số nơi, ngày hôm nay được gọi là ngày
Thứ Tư Gián điệp. Giu-đa là tên gián
điệp, một con người lươn lẹo đã bí mật đến gặp các thượng tế với ý định bán
đứng Chúa Giê-su cho họ. Giống như mọi
tên gián điệp, hắn mong đợi được trọng thưởng và đã bằng lòng nhận ba mươi đồng
bạc. Kể ra rõ rệt cái giá phản bội là để
chúng ta phải giật mình. Có phải tất cả
cuộc đời của Con Người chỉ đáng giá như thế sao?
* Chúa Giê-su chỉ sử dụng lời nói để khuyên bảo
Giu-đa đừng thi hành hợp đồng với các thượng tế. Chúa không làm bất cứ điều gì khác để ngăn
ngừa việc Người bị bắt. Điều này có
khiến bạn ngạc nhiên không? Bạn có hiểu
được không?
_______________
Thứ Năm Tuần Thánh, ngày 29 tháng 3
Gio-an 13:1-15
Trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế
gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế
gian, và Người yêu thương họ đến cùng.2 Ma quỷ đã gieo vào lòng
Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt, ý định nộp Đức Giê-su.3 Đức
Giê-su biết rằng: Chúa Cha đã giao phó mọi sự trong tay Người, Người bởi Thiên
Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên Chúa,4 nên trong một bữa ăn,
Người đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng.5
Rồi Đức Giê-su đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn
thắt lưng mà lau.6 Vậy, Người đến chỗ ông Si-môn Phê-rô, ông liền
thưa với Người: "Thưa Thầy! Thầy mà lại rửa chân cho con sao? "7
Đức Giê-su trả lời: "Việc Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này
anh sẽ hiểu."8 Ông Phê-rô lại thưa: "Thầy mà rửa chân cho
con, không đời nào con chịu đâu! " Đức Giê-su đáp: "Nếu Thầy không
rửa cho anh, anh sẽ chẳng được chung phần với Thầy."9 Ông
Si-môn Phê-rô liền thưa: "Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không những chân, mà
cả tay và đầu con nữa."10 Đức Giê-su bảo ông: "Ai đã tắm
rồi, thì không cần phải rửa nữa; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em, anh
em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu! "11 Thật vậy, Người
biết ai sẽ nộp Người, nên mới nói: "Không phải tất cả anh em đều
sạch."12 Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Đức Giê-su mặc áo
vào, về chỗ và nói: "Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không?13
Anh em gọi Thầy là "Thầy", là "Chúa", điều đó phải lắm, vì
quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa.14 Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy,
mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.15
Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.
* Thánh Gio-an đã trịnh trọng giới thiệu câu
chuyện này. Ngài lo lắng xác định cho
thật đúng thời điểm trong cuộc đời Chúa khi Người quyết định rửa chân cho các
môn đệ. Sau khi rửa chân, Chúa giải
thích ý nghĩa việc Người đã làm. Người
lấy việc ấy làm gương cho các tông đồ noi theo.
Họ phải biểu lộ tình yêu trong cộng đoàn với lòng khiêm nhường và theo
những cách thức thực tiễn. Bạn hãy lưu ý
là việc phục vụ này phải có tính hỗ tương:
“Phải rửa chân cho nhau”. Vậy bạn
được kêu gọi để làm gì trong những hoàn cảnh sống của mình?
* Tin Mừng Gio-an không thuật lại việc Chúa lập
Bí Tích Thánh Thể. Các nhà chú giải coi
hành động Chúa rửa chân các môn đệ thay thế cho việc thiết lập Bí Tích. Vậy bạn có hiểu được những giá trị chung của
cả hai biến cố ấy không?
_______________
Thứ Sáu Tuần Thánh, ngày 30 tháng 3
Gio-an 18:1 – 19:42
Sau khi nói những lời đó, Đức Giê-su đi ra cùng với các môn đệ, sang bên
kia suối Kít-rôn. Ở đó, có một thửa vườn, Người cùng với các môn đệ đi vào.2
Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng biết nơi này, vì Người thường tụ họp ở đó với các
môn đệ.3 Vậy, Giu-đa tới đó, dẫn một toán quân cùng đám thuộc hạ của
các thượng tế và nhóm Pha-ri-sêu; họ mang theo đèn đuốc và khí giới.4
Đức Giê-su biết mọi việc sắp xảy đến cho mình, nên tiến ra và hỏi: "Các
anh tìm ai? "5 Họ đáp: "Tìm Giê-su Na-da-rét." Người
nói: "Chính tôi đây." Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng đứng chung với họ.6
Khi Người vừa nói: "Chính tôi đây", thì họ lùi lại và ngã xuống đất.7
Người lại hỏi một lần nữa: "Các anh tìm ai? " Họ đáp: "Tìm
Giê-su Na-da-rét."8 Đức Giê-su nói: "Tôi đã bảo các anh là
chính tôi đây. Vậy, nếu các anh tìm bắt tôi, thì hãy để cho những người này
đi."9 Thế là ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói: "Những
người Cha đã ban cho con, con không để mất một ai."10 Ông
Si-môn Phê-rô có sẵn một thanh gươm, bèn tuốt ra, nhằm người đầy tớ vị thượng
tế, mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Man-khô.11
Đức Giê-su nói với ông Phê-rô: "Hãy xỏ gươm vào bao. Chén mà Chúa Cha đã
trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống? "12 Bấy giờ toán quân và
viên chỉ huy cùng đám thuộc hạ của người Do-thái bắt Đức Giê-su và trói Người
lại.13 Trước tiên, họ điệu Đức Giê-su đến ông Kha-nan là nhạc phụ
ông Cai-pha. Ông Cai-pha làm thượng tế năm đó.14 Chính ông này đã đề
nghị với người Do-thái là nên để một người chết thay cho dân thì hơn.15
Ông Si-môn Phê-rô và một môn đệ khác đi theo Đức Giê-su. Người môn đệ này quen
biết vị thượng tế, nên cùng với Đức Giê-su vào sân trong của tư dinh vị thượng
tế.16 Còn ông Phê-rô đứng ở phía ngoài, gần cổng. Người môn đệ kia
quen biết vị thượng tế ra nói với chị giữ cổng, rồi dẫn ông Phê-rô vào.17
Người tớ gái giữ cổng nói với ông Phê-rô: "Cả bác nữa, bác không thuộc
nhóm môn đệ của người ấy sao? " Ông liền đáp: "Đâu phải."18
Vì trời lạnh, các đầy tớ và thuộc hạ đốt than và đứng sưởi ở đó; ông Phê-rô
cũng đứng sưởi với họ.19 Vị thượng tế tra hỏi Đức Giê-su về các môn
đệ và giáo huấn của Người.20 Đức Giê-su trả lời: "Tôi đã nói
công khai trước mặt thiên hạ; tôi hằng giảng dạy trong hội đường và tại Đền
Thờ, nơi mọi người Do-thái tụ họp. Tôi không hề nói điều gì lén lút.21
Sao ông lại hỏi tôi? Điều tôi đã nói, xin cứ hỏi những người đã nghe tôi. Chính
họ biết tôi đã nói gì."22 Đức Giê-su vừa dứt lời, thì một tên
trong nhóm thuộc hạ đứng đó vả vào mặt Người mà nói: "Anh trả lời vị
thượng tế như thế ư? "23 Đức Giê-su đáp: "Nếu tôi nói sai,
anh chứng minh xem sai ở chỗ nào; còn nếu tôi nói phải, sao anh lại đánh tôi?
"24 Ông Kha-nan cho giải Người đến thượng tế Cai-pha, Người vẫn
bị trói.25 Còn ông Si-môn Phê-rô thì vẫn đứng sưởi ở đó. Người ta
nói với ông: "Cả bác nữa, bác không thuộc nhóm môn đệ của ông ấy sao?
" Ông liền chối: "Đâu phải."26 Một trong các đầy tớ
của vị thượng tế, có họ với người bị ông Phê-rô chém đứt tai, lên tiếng hỏi:
"Tôi đã chẳng thấy bác ở trong vườn với ông ấy sao? "27
Một lần nữa ông Phê-rô lại chối, và ngay lúc ấy gà liền gáy.28 Vậy,
người Do-thái điệu Đức Giê-su từ nhà ông Cai-pha đến dinh tổng trấn. Lúc đó
trời vừa sáng. Nhưng họ không vào dinh kẻo bị nhiễm uế mà không ăn lễ Vượt Qua
được.29 Vì thế, tổng trấn Phi-la-tô ra ngoài gặp họ và hỏi:
"Các người tố cáo ông này về tội gì? "30 Họ đáp: "Nếu
ông này không làm điều ác, thì chúng tôi đã chẳng đem nộp cho quan."31
Ông Phi-la-tô bảo họ: "Các người cứ đem ông ta đi mà xét xử theo luật của
các người." Người Do-thái đáp: "Chúng tôi không có quyền xử tử ai
cả."32 Thế là ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói, khi ám chỉ
Người sẽ phải chết cách nào.33 Ông Phi-la-tô trở vào dinh, cho gọi
Đức Giê-su và nói với Người: "Ông có phải là vua dân Do-thái không? "34
Đức Giê-su đáp: "Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với
ngài về tôi? "35 Ông Phi-la-tô trả lời: "Tôi là người
Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm
gì? "36 Đức Giê-su trả lời: "Nước tôi không thuộc về thế
gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu
không để tôi bị nộp cho người Do-thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn
này."37 Ông Phi-la-tô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao?
" Đức Giê-su đáp: "Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và
đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự
thật thì nghe tiếng tôi."38 Ông Phi-la-tô nói với Người:
"Sự thật là gì? "
39 Theo tục lệ của các người, vào dịp lễ Vượt Qua, ta thường tha một người
nào đó cho các người. Vậy các người có muốn ta tha vua dân Do-thái cho các
người không? "40 Họ lại la lên rằng: "Đừng tha nó, nhưng
xin tha Ba-ra-ba! " Mà Ba-ra-ba là một tên cướp.
Bấy giờ ông Phi-la-tô truyền đem Đức Giê-su đi và đánh đòn Người.2
Bọn lính kết một vòng gai làm vương miện, đặt lên đầu Người, và khoác cho Người
một áo choàng đỏ.3 Họ đến gần và nói: "Kính chào Vua dân
Do-thái! ", rồi vả vào mặt Người.4 Ông Phi-la-tô lại ra ngoài
và nói với người Do-thái: "Đây ta dẫn ông ấy ra ngoài cho các người, để
các người biết là ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy."5
Vậy, Đức Giê-su bước ra ngoài, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo
choàng đỏ. Ông Phi-la-tô nói với họ: "Đây là người! "6 Khi
vừa thấy Đức Giê-su, các thượng tế cùng các thuộc hạ liền kêu lên rằng:
"Đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá! " Ông Phi-la-tô bảo họ:
"Các người cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì phần ta, ta
không tìm thấy lý do để kết tội ông ấy."7 Người Do-thái đáp
lại: "Chúng tôi có Lề Luật; và chiếu theo Lề Luật, thì nó phải chết, vì nó
đã xưng mình là Con Thiên Chúa."8 Nghe lời đó, ông Phi-la-tô
càng sợ hơn nữa.9 Ông lại trở vào dinh và nói với Đức Giê-su:
"Ông từ đâu mà đến? " Nhưng Đức Giê-su không trả lời.10
Ông Phi-la-tô mới nói với Người: "Ông không trả lời tôi ư? Ông không biết
rằng tôi có quyền tha và cũng có quyền đóng đinh ông vào thập giá sao? "11
Đức Giê-su đáp lại: "Ngài không có quyền gì đối với tôi, nếu Trời chẳng
ban cho ngài. Vì thế, kẻ nộp tôi cho ngài thì mắc tội nặng hơn."12
Từ đó, ông Phi-la-tô tìm cách tha Người. Nhưng dân Do-thái kêu lên rằng:
"Nếu ngài tha nó, ngài không phải là bạn của Xê-da. Ai xưng mình là vua,
thì chống lại Xê-da."13 Khi nghe thấy thế, ông Phi-la-tô truyền
dẫn Đức Giê-su ra ngoài. Ông đặt Người ngồi trên toà, ở nơi gọi là Nền Đá,
tiếng Híp-ri là Gáp-ba-tha.14 Hôm ấy là ngày áp lễ Vượt Qua, vào
khoảng mười hai giờ trưa. Ông Phi-la-tô nói với người Do-thái: "Đây là vua
các người! "15 Họ liền hô lớn: "Đem đi! Đem nó đi! Đóng
đinh nó vào thập giá! " Ông Phi-la-tô nói với họ: "Chẳng lẽ ta lại
đóng đinh vua các người sao? " Các thượng tế đáp: "Chúng tôi không có
vua nào cả, ngoài Xê-da."16 Bấy giờ ông Phi-la-tô trao Đức
Giê-su cho họ đóng đinh vào thập giá.17 Chính Người vác lấy thập giá
đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Híp-ri là Gôn-gô-tha;18 tại đó,
họ đóng đinh Người vào thập giá, đồng thời cũng đóng đinh hai người khác nữa,
mỗi người một bên, còn Đức Giê-su thì ở giữa.19 Ông Phi-la-tô cho
viết một tấm bảng và treo trên thập giá; bảng đó có ghi: "Giê-su
Na-da-rét, Vua dân Do-thái."20 Trong dân Do-thái, có nhiều
người đọc được bảng đó, vì nơi Đức Giê-su bị đóng đinh là một địa điểm ở gần
thành. Tấm bảng này viết bằng các tiếng: Híp-ri, La-tinh và Hy-lạp.21
Các thượng tế của người Do-thái nói với ông Phi-la-tô: "Xin ngài đừng
viết: "Vua dân Do-thái", nhưng viết: "Tên này đã nói: Ta là Vua
dân Do-thái"."22 Ông Phi-la-tô trả lời: "Ta viết sao,
cứ để vậy! "23 Đóng đinh Đức Giê-su vào thập giá xong, lính
tráng lấy áo xống của Người chia làm bốn phần, mỗi người một phần; họ lấy cả
chiếc áo dài nữa. Nhưng chiếc áo dài này không có đường khâu, dệt liền từ trên
xuống dưới.24 Vậy họ nói với nhau: "Đừng xé áo ra, cứ bắt thăm
xem ai được." Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh:
Áo xống tôi, chúng đem chia chác, cả áo dài, cũng bắt thăm luôn.
Đó là những điều lính tráng đã làm.
25 Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà
Ma-ri-a vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Ma-ri-a Mác-đa-la.26 Khi thấy
thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu
rằng: "Thưa Bà, đây là con của Bà."27 Rồi Người nói với
môn đệ: "Đây là mẹ của anh." Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về
nhà mình.28 Sau đó, Đức Giê-su biết là mọi sự đã hoàn tất. Và để ứng
nghiệm lời Kinh Thánh, Người nói: "Tôi khát! "29 Ở đó, có
một bình đầy giấm. Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một
nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng Người.30 Nhắp xong, Đức Giê-su
nói: "Thế là đã hoàn tất! " Rồi Người gục đầu xuống và trao Thần Khí.31
Hôm đó là ngày áp lễ, người Do-thái không muốn để xác chết trên thập giá trong
ngày sa-bát, mà ngày sa-bát đó lại là ngày lễ lớn. Vì thế họ xin ông Phi-la-tô
cho đánh giập ống chân các người bị đóng đinh và lấy xác xuống.32
Quân lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng bị đóng
đinh với Đức Giê-su.33 Khi đến gần Đức Giê-su và thấy Người đã chết,
họ không đánh giập ống chân Người.34 Nhưng một người lính lấy giáo
đâm vào cạnh sườn Người. Tức thì, máu cùng nước chảy ra.35 Người xem
thấy việc này đã làm chứng, và lời chứng của người ấy xác thực; và người ấy
biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin.36 Các việc này
đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Không một khúc xương nào của Người sẽ
bị đánh giập.37 Lại có lời Kinh Thánh khác: Họ sẽ nhìn lên Đấng họ
đã đâm thâu.38 Sau đó, ông Giô-xếp, người A-ri-ma-thê, xin ông
Phi-la-tô cho phép hạ thi hài Đức Giê-su xuống. Ông Giô-xếp này là một môn đệ
theo Đức Giê-su, nhưng cách kín đáo, vì sợ người Do-thái. Ông Phi-la-tô chấp
thuận. Vậy, ông Giô-xếp đến hạ thi hài Người xuống.39 Ông
Ni-cô-đê-mô cũng đến. Ông này trước kia đã tới gặp Đức Giê-su ban đêm. Ông mang
theo chừng một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương.40 Các ông lãnh
thi hài Đức Giê-su, lấy băng vải tẩm thuốc thơm mà quấn, theo tục lệ chôn cất
của người Do-thái.41 Nơi Đức Giê-su bị đóng đinh có một thửa vườn,
và trong vườn, có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất ai.42 Vì hôm ấy
là ngày áp lễ của người Do-thái, mà ngôi mộ lại gần bên, nên các ông mai táng
Đức Giê-su ở đó.
* Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh đặt thánh giá trước
mặt tôi và thách thức tôi đừng quay mặt đi.
Nếu tôi theo bước chân Chúa lên đồi Can-vê thì tôi không phải sợ hãi, vì
cũng giống như Chúa, tôi tin tưởng vào sự hiện diện vững bền của Thiên Chúa.
* Ở đâu có đau khổ hoặc đau đớn, tôi hãy tìm
kiếm khuôn mặt Chúa Giê-su. Tôi xin
Người ban sức mạnh cần thiết cho tôi, để ở đâu có thất vọng, tôi trở thành một
dấu chỉ hy vọng, để ở đâu người ta cần tình yêu nhất, tôi trở thành sự hiện
diện của tình yêu.
_______________
Thứ Bảy Tuần Thánh, ngày 31 tháng 3
Mác-cô 16:1-7
Vừa hết ngày sa-bát, bà
Ma-ri-a Mác-đa-la với bà Ma-ri-a mẹ ông Gia-cô-bê, và bà Sa-lô-mê, mua dầu thơm
để đi ướp xác Đức Giê-su.2 Sáng tinh sương ngày thứ nhất trong tuần,
lúc mặt trời hé mọc, các bà ra mộ.3 Các bà bảo nhau: "Ai sẽ lăn
tảng đá ra khỏi cửa mộ giùm ta đây? "4 Nhưng vừa ngước mắt lên,
các bà đã thấy tảng đá lăn ra một bên rồi, mà tảng đá ấy lớn lắm.5
Vào trong mộ, các bà thấy một người thanh niên ngồi bên phải, mặc áo trắng; các
bà hoảng sợ.6 Nhưng người thanh niên liền nói: "Đừng hoảng sợ!
Các bà tìm Đức Giê-su Na-da-rét, Đấng bị đóng đinh chứ gì! Người đã trỗi dậy
rồi, không còn đây nữa. Chỗ đã đặt Người đây này!7 Xin các bà về nói
với môn đệ Người và ông Phê-rô rằng Người sẽ đến Ga-li-lê trước các ông. Ở đó,
các ông sẽ được thấy Người như Người đã nói với các ông."
* Dĩ nhiên các thiên thần có thể đến gặp các
phụ nữ tại nhà họ chứ, phải không? Nhưng
các vị cứ để cho các bà âu sầu đi bộ tới mộ Chúa. Các bà phải tận mắt nhìn thấy ngôi mộ trống. Các bà phải cảm nghiệm được sự ngạc nhiên,
bất ngờ, rồi báo động khi các thiên thần hiện ra với họ. Thiên Chúa không loại trừ việc chúng ta cần
học hỏi và nhận định theo từng bước một.
* Chẳng bao lâu nữa các bà hiểu được rằng Chúa
Giê-su đã sống lại và họ được trao cho công tác khó khăn là đi báo tin cho các
môn đệ Chúa. Chúng ta nhận biết tình yêu
và lòng can đảm của các phụ nữ này, vì họ không chạy trốn và hoảng sợ, nhưng đã
đứng vững mà lắng nghe sứ điệp của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con biết phát huy một đức tin vào Chúa thật vững vàng.