TUẦN 5 THƯỜNG NIÊN (Ngày
10 – 16 tháng 2 năm 2019)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Khả
năng phục hồi của thiên nhiên trước những điều kiện khắc nghiệt và những thái
quá của thời tiết quả thực kỳ lạ. Mọi
sinh vật đều thích nghi theo những cách khác nhau. Một số ẩn mình trong những hố sâu để tránh
bão táp mùa đông, trong khi những loài có cánh thì bay về những vùng ấm áp hơn,
cho dù gặp những rủi ro khi di chuyển.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta phản
ứng thế nào khi gặp nghịch cảnh? Có lẽ
cách đối phó của thiên nhiên với mùa đông dạy chúng ta một bài học. Chúng ta sẽ vùi đầu ẩn tránh cho tới khi khó
khăn đã qua đi? Hay chúng ta sẽ bay xa,
hy vọng tránh thoát được những khó khăn?
Có thể sự khôn ngoan mời gọi chúng ta đừng làm theo một cách duy nhất,
nhưng hãy làm theo cả hai. Không ẩn
tránh, nhưng hãy tiến sâu hơn vào tâm hồn mình để tìm gặp ở đấy những nguồn
năng lực mà chúng ta không khi nào nghĩ là mình có. Không trốn chạy, nhưng hãy vượt lên trên tình
huống tức thời và nhìn xuống nó dưới một viễn ảnh cao cả hơn. Những khó khăn hoặc trở ngại nào bạn đang phải
đối phó? Đâu là bản năng của bạn? Vùi đầu xuống? Hay bay xa?
Bạn sẽ làm thế nào để sắp xếp cách phản ứng của bạn?
- Margaret Silf
trong Daily Inspiration for Women
Sự hiện diện của Chúa
Khi tôi
ngồi đây, tiếng đập của trái tim, nhịp thở ra hít vào, những chuyển động của
trí óc, tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy Chúa đang tiếp tục tạo dựng tôi.
Tôi dừng
lại một chút để ý thức sự hiện diện của Chúa trong tôi.
Sự tự do
Thật dễ
dàng bị vướng mắc vào những cạm bẫy của sự giàu có trên đời này.
Lạy
Chúa, xin ban cho con được tự do, thoát khỏi tham lam và ích kỷ.
Xin
Chúa nhắc nhở con biết rằng những điều tốt nhất trong đời đều là tự do: tự do yêu thương, vui cười, chăm sóc và chia
sẻ.
Ý thức
Biết rằng
Chúa yêu thương tôi vô điều kiện, tôi có thể thành thực về chính mình.
Ngày
hôm qua thế nào và hiện giờ tôi cảm thấy ra sao? Tôi cởi mở chia sẻ những cảm nghĩ của mình với
Chúa.
Lời Chúa
Lạy
Chúa Giê-su, Chúa đã làm người phàm để cảm thông với con.
Chúa đã
bước đi và làm việc trên trái đất này.
Chúa đã
chịu nắng đốt và chống chọi với giá lạnh.
Tất cả
thì giờ của Chúa trên đời này là để chăm sóc cho nhân loại.
Chúa đã
chữa lành người đau yếu, đã cho kẻ chết sống lại.
Quan trọng
nhất, đó là Chúa đã cứu con khỏi sự chết.
(Bạn
hãy lấy phần Kinh Thánh ở những trang sau.
Các điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần. Khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp
tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy
Chúa, đôi khi con thắc mắc không biết phải nói gì khi con gặp riêng Chúa. Con nghĩ con sẽ nói “Cảm tạ Chúa”, vì Chúa
luôn luôn ở đó để bênh đỡ con.
Kết thúc
Tôi cảm
tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi cùng ở với nhau và về mọi ơn soi sáng của Người
giúp tôi hiểu đoạn Kinh Thánh.
Tuần 5 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 10 tháng 2
Lu-ca 5:1-11
Một hôm, Đức Giê-su đang
đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời
Thiên Chúa.2 Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những
người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới.3 Đức Giê-su
xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền
ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám
đông.4 Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: "Chèo ra chỗ nước sâu
mà thả lưới bắt cá."5 Ông Si-môn đáp: "Thưa Thầy, chúng
tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả
lưới."6 Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu
như rách cả lưới.7 Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền
kia đến giúp. Những người này tới, và họ đã đổ lên được hai thuyền đầy cá, đến
gần chìm.8 Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su
và nói: "Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! "9
Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó
với ông đều kinh ngạc.10 Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê
và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su
bảo ông Si-môn: "Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta."11
Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.
* Lạy Chúa, Chúa bảo con giống như Chúa đã bảo
ông Si-môn rằng: “Chèo ra chỗ nước sâu
mà thả lưới bắt cá”. Chúa sẵn sàng làm
cho con ngạc nhiên về những chiều sâu con có thể gặp thấy nơi mình, về công việc
Chúa có thể thực hiện qua con. Xin Chúa
cứu thoát con khỏi tính tự mãn, khỏi sống theo một thói quen cố hữu. Xin mở mắt con để con nhận ra bàn tay Chúa
trong những cuộc gặp gỡ hằng ngày của con.
* Ơn sủng Chúa đến với chúng ta luôn thích hợp
cho hoàn cảnh của chúng ta. Tôi có nhớ lại
lúc tôi cố gắng làm việc tốt đã được ân thưởng ngoài tầm mơ ước của tôi
không? Khi ấy tôi có thấy là Chúa bận rộn
làm việc qua tôi không? Hoặc tôi có thường
nói “Việc này không xong được: sẽ chẳng
đi đến đâu!” rồi tôi đã ngăn chặn hành động của Chúa? Tôi hãy để cho Chúa làm một vị Thiên Chúa của
những điều ngạc nhiên đối với tôi.
_______________
Thứ Hai, ngày 11 tháng 2
Mác-cô 6:53-56
Khi qua biển rồi, Đức
Giê-su và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ.54
Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giê-su.55
Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó.56
Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ
ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo
choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.
* Tôi có nắm bắt được sự náo nức của dân chúng
khi Chúa Giê-su, Đấng người ta luôn dễ có thể tiếp xúc, đang từ dưới thuyền bước
lên bờ không? Trong giờ cầu nguyện, tôi
đem đến cho Chúa những người bạn đang thiếu thốn.
* Bạn thử tưởng tượng Chúa Giê-su xuất hiện
trong khu buôn bán nơi bạn sống! Người
ta sẽ phản ứng thế nào? Thánh Mác-cô có
ý cho chúng ta thấy rằng nơi ngoài đường ngoài chợ của thế giới này lại có thể
là một trung tâm để quyền lực và ơn chữa lành của Thiên Chúa hoạt động, nếu người
ta sống Tin Mừng không?
_______________
Thứ Ba, ngày 12 tháng 2
Mác-cô 7:1-13
Có những người
Pha-ri-sêu và một số kinh sư tụ họp quanh Đức Giê-su. Họ là những người từ
Giê-ru-sa-lem đến.2 Họ thấy vài môn đệ của Người dùng bữa mà tay còn
ô uế, nghĩa là chưa rửa.3 Thật vậy, người Pha-ri-sêu cũng như mọi
người Do-thái đều nắm giữ truyền thống của tiền nhân: họ không ăn gì, khi chưa
rửa tay cẩn thận;4 thức gì mua ngoài chợ về, cũng phải rảy nước đã rồi
mới ăn; họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa như rửa chén bát, bình lọ và các đồ đồng.5
Vậy, người Pha-ri-sêu và kinh sư hỏi Đức Giê-su: "Sao các môn đệ của ông
không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa? "6
Người trả lời họ: "Ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về các
ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng:
Dân này tôn kính Ta bằng
môi bằng miệng,
còn lòng chúng thì lại
xa Ta.
7
Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích,
vì giáo lý chúng giảng dạy
chỉ là giới luật phàm nhân.
8
Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người
phàm."9 Người còn nói: "Các ông thật khéo coi thường điều
răn của Thiên Chúa để nắm giữ truyền thống của các ông.10 Quả thế,
ông Mô-sê đã dạy rằng: Ngươi hãy thờ cha kính mẹ và kẻ nào nguyền rủa cha mẹ,
thì phải bị xử tử!11 Còn các ông, các ông lại bảo: "Người nào
nói với cha với mẹ rằng: những gì con có để giúp cha mẹ đều là
"co-ban" nghĩa là lễ phẩm đã dâng cho Chúa" rồi,12 và
các ông không để cho người ấy làm gì để giúp cha mẹ nữa.13 Thế là
các ông lấy truyền thống các ông đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời Thiên
Chúa. Các ông còn làm nhiều điều khác giống như vậy nữa! "
* Những bóng mây bão táp đang tụ lại. Kẻ thù của Chúa Giê-su đến từ Giê-ru-sa-lem
là nơi Người sẽ bị kết án và bị giết chết.
Những người Pha-ri-sêu và kinh sư đang nhìn vào quá khứ chứ không nhìn
vào thế giới được Chúa Giê-su mở ra. Họ
nói: “Đây là điều chúng tôi đã từng
làm”. Giấc mơ của Thiên Chúa làm đảo lộn
lối sống thận trọng tuân thủ lề luật của họ.
Chúa Giê-su vẫn luôn đặt Thiên Chúa lên hàng đầu, trong khi họ lại khăng
khăng nắm giữ vai trò chủ động không chính đáng. Vậy khi nào tôi bị cám dỗ hành động một cách
không chính đáng nhiều nhất? Trong những
tình huống nào tôi sợ sự thay đổi khiến tôi không còn được thoải mái nữa?
* Mệnh lệnh của Chúa là hãy yêu thương như Chúa
yêu. Tôi đừng để cho những thực hành và
thói quen của mình, những cách thức an toàn làm mọi việc của mình ngăn chặn
dòng chảy của tình yêu Thiên Chúa đang tuôn trào qua tôi vào thế giới.
_______________
Thứ Tư, ngày 13 tháng 2
Mác-cô 7:14-23
Sau đó, Đức Giê-su lại gọi
đám đông tới mà bảo: "Xin mọi người nghe tôi nói đây, và hiểu cho rõ:15
Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người
ra ô uế được; nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra
ô uế.16 Ai có tai nghe thì nghe!"17 Khi Đức Giê-su
đã rời đám đông mà vào nhà, các môn đệ hỏi Người về dụ ngôn ấy.18
Người nói với các ông: "Cả anh em nữa, anh em cũng ngu tối như thế sao?
Anh em không hiểu sao? Bất cứ cái gì từ bên ngoài vào trong con người, thì
không thể làm cho con người ra ô uế,19 bởi vì nó không đi vào lòng,
nhưng vào bụng người ta, rồi bị thải ra ngoài? " Như vậy là Người tuyên bố
mọi thức ăn đều thanh sạch.20 Người nói: "Cái gì từ trong con
người xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.21 Vì từ bên
trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người,22
ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo,
ngông cuồng.23 Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất
ra, và làm cho con người ra ô uế."
* Thánh sử Mác-cô cho cộng đồng Ki-tô gốc dân
ngoại của ngài thấy rõ là để làm môn đệ Chúa Giê-su Ki-tô, không đòi hỏi người
ta phải tuân thủ những nghi thức thanh tẩy phức tạp của người Do-thái. Tôi không bị ô uế, tách biệt khỏi Thiên Chúa
do những cái bề ngoài, như các thứ lương thực tôi ăn, nhưng do tội lỗi trong
tâm hồn, những ý định xấu xa và những hành động tội lỗi.
* Lạy Chúa, Chúa kể ra mười hai “ý xấu” làm cho
một người ra ô uế. Xin Chúa cho con thấy
một ý xấu con cần phải đối phó ngay trong lúc này!
_______________
Thứ Năm, ngày 14 tháng 2
Mác-cô 7:24-30
Đức Giê-su đứng dậy, rời
nơi đó, đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng
không thể giấu được.25 Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ
bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người.26
Bà là người Hy-lạp, gốc Phê-ni-xi thuộc xứ Xy-ri. Bà xin Người trừ quỷ cho con
gái bà.27 Người nói với bà: "Phải để cho con cái ăn no trước
đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con."28
Bà ấy đáp: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn
những mảnh vụn của đám trẻ con."29 Người nói với bà: "Vì
bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi."30
Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã xuất.
* Có phải Chúa Giê-su cố ý làm khó với người
đàn bà ngoại giáo (không phải Do-thái) này không? Tuy nhiên việc bà hỏi vặn lại Chúa lại làm
cho Chúa vui, không còn chống lại bà và cho thấy Người hết sức cởi mở trước sự
thuyết phục của người khác. Bà có dạy
cho Chúa một bài học không?
* Khi viết về câu chuyện lý thú này, thánh
Mác-cô cho thấy sứ điệp và sứ mệnh của Chúa Giê-su vượt ra ngoài giới hạn người
Do-thái. Ai là “dân chúng” của tôi? Loại người nào tôi cho là không quan tâm đến
những điều Chúa Giê-su nói? Hôm nay, tôi
cầu nguyện cho mọi người tôi gặp nhưng lại chẳng khác nào người xa lạ.
_______________
Thứ Sáu, ngày 15 tháng 2
Mác-cô 7:31-37
Đức Giê-su lại bỏ vùng
Tia, đi qua ngả Xi-đôn, đến biển hồ Ga-li-lê vào miền Thập Tỉnh.32
Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giê-su, và xin Người đặt
tay trên anh.33 Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón
tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh.34 Rồi Người
ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Ép-pha-tha", nghĩa là: hãy
mở ra!35 Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta
nói được rõ ràng.36 Đức Giê-su truyền bảo họ không được kể chuyện đó
với ai cả. Nhưng Người càng truyền bảo họ, họ lại càng đồn ra.37 Họ
hết sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm
cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được."
* “Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả”. Điều này nhắc chúng ta nhớ lại câu chuyện tạo
dựng, khi Thiên Chúa bằng lòng với công trình của Người và Người phán rằng thật
là tốt. Giờ đây cuộc tạo dựng mới bắt đầu
ló rạng nơi Chúa Giê-su, và tôi là một tạo vật đang được tái tạo. Nếu việc này không đem lại cho tôi niềm vui,
thì sẽ ra sao?
* Tôi tưởng tượng Chúa Giê-su đặt tay trên tôi
và cầu xin rằng một phương diện nào đó trong cuộc sống tôi sẽ được mở ra. Vậy phương diện đó là gì? Lãnh vực nào trong đời sống tôi đã đóng lại
trước hy vọng hoặc thay đổi?
_______________
Thứ Bảy, ngày 16 tháng 2
Mác-cô 8:1-10
Trong những ngày ấy, lại
có một đám rất đông, và họ không có gì ăn, nên Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà
nói:2 "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy
đã ba ngày rồi mà không có gì ăn!3 Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói
mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến."4
Các môn đệ thưa Người: "Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh
cho họ ăn no? "5 Người hỏi các ông: "Anh em có mấy chiếc
bánh? " Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc."6 Người truyền
cho họ ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ
ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã dọn ra cho đám đông.7
Các ông cũng có mấy con cá nhỏ. Người đọc lời chúc tụng, rồi bảo các ông dọn cả
cá ra.8 Đám đông đã ăn và được no nê. Người ta nhặt lấy những mẩu
bánh còn thừa: bảy giỏ!9 Mà đám đông có khoảng bốn ngàn người. Người
giải tán họ.10 Lập tức, Đức Giê-su xuống thuyền với các môn đệ và đến
miền Đan-ma-nu-tha.
* Chúa Giê-su đòi các môn đệ phải tham gia trước
khi bất cứ phép lạ nào xảy ra. Rồi Người
bắt đầu với tình huống trước mắt. Vậy
tình huống nào trong đời sống tôi hoặc đời sống của một người thân cần Chúa
giúp đỡ? Chúa đã cho tôi thấy phải tham
gia thế nào?
* Chúa không hà tiện đâu. Sau khi dân chúng ăn no nê, các mẩu bánh thừa
được thu lại là bảy thúng. Lạy Chúa, trong
cả ngày hôm nay xin cho con nhớ rằng Chúa là Thiên Chúa của phong phú dư dật,
chứ không phải là Thiên Chúa của hiếm hoi.