TUẦN 20 THƯỜNG
NIÊN (Ngày 18 – 24 tháng 8 năm 2019)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Đức
khiêm nhường cho ta hồng ân thánh thiện là có thể học hỏi từ người khác. Nó cho ta khả năng đón nhận lời khuyên của
người khác, không chỉ những người thông thái, thánh thiện hoặc vĩ đại, mà còn của
người đơn sơ dốt nát, cả những người rất kém chúng ta về địa vị hay chức vụ. Nó cho ta sức mạnh để bắt chước chính Chúa
Ki-tô, Đấng đã học ông Phê-rô cách lưới cá, học thánh Giu-se làm bàn ghế và Mẹ
Ma-ri-a cách ăn uống. Nó cho ta sức mạnh
để học hỏi, ngay cả nơi những người không thích chúng ta chút nào và những người
chúng ta không mấy ưa thích họ. Người
khiêm nhượng biết là mình không hiểu được mọi sự, biết rằng lời khuyên tốt bất
kể từ đâu đến đều là một hồng ân quý hiếm, một hồng ân giúp phát huy tầm hiểu
biết về bản thân họ. Rất thường tình bởi
chính những người chúng ta không mấy ưa thích hoặc những người hơi bẳn gắt và
khó tính mà chúng ta biết được tính kiêu căng của mình thực sự lớn như thế nào
và chúng ta còn xa mới đạt tới mức độ khiêm nhường đích thực. Bởi vì những người như thế sẽ nói cho chúng
ta biết các điều họ nghĩ về chúng ta, sẽ cho chúng ta lời khuyên mà chẳng ngại
ngùng, sẽ thực khéo léo và dễ thương khi cho chúng ta thấy chúng ta thật đáng
hãnh diện. Đức khiêm nhường chân thực sẽ
cho chúng ta sức mạnh để chấp nhận những lời nói ấy, dù những lời ấy có thể làm
ta đau vì ta vẫn là con người, nhưng chúng ta lại có thể đón nhận và nhờ chúng
nên ta được gần Chúa Ki-tô hơn.
- Walter Ciszek, With
God in America
Sự hiện diện của Chúa
Tôi dừng
lại một chút để suy nghĩ về tình yêu và ân sủng Chúa ban xuống cho tôi. Tôi được
dựng nên theo hình ảnh và giống như Thiên Chúa;
tôi là nơi Thiên Chúa cư ngụ.
Sự tự do
Lạy
Chúa, Chúa ban cho con ơn trọng đại là sự tự do. Lạy Chúa, trong những lúc này, xin Chúa cho
con tránh khỏi mọi hình thức kỳ thị chủng tộc hoặc thái độ không dung thứ. Xin Chúa nhắc nhở con rằng tất cả chúng con đều
bình đẳng trước mặt Chúa.
Ý thức
Biết
Chúa yêu thương tôi vô điều kiện, tôi có thể thành thực về con người mình. Ngày hôm qua của tôi thế nào và hiện giờ tôi
cảm thấy ra sao? Tôi cởi mở chia sẻ với
Chúa những cảm nghĩ của tôi.
Lời Chúa
Tôi
dành thời giờ đọc chậm chậm lời Chúa một ít lần, để cho mình ở lại trong bất cứ
điều gì đánh động tôi. (Xin bạn lấy phần
Kinh Thánh ở những trang tiếp theo. Các
điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần.
Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với
Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy
Chúa, đôi khi con thắc mắc không biết phải nói gì nếu con gặp riêng Chúa. Con nghĩ con có thể nói lời “Tạ ơn Chúa” vì
Chúa luôn ở đó với con.
Kết thúc
Tôi cảm
tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi cùng ở với nhau và về những ơn soi sáng giúp
tôi hiểu đoạn Tin Mừng.
Tuần 20 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 18 tháng 8
Lu-ca 12:49-53
"Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong
phải chi lửa ấy đã bùng lên!50 Thầy còn một phép rửa phải chịu, và
lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!51
"Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hoà bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho
anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ.52 Vì từ
nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống
lại ba.53 Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống lại con trai, con trai chống
lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng
dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng."
*
Tin Mừng là một lời kêu gọi sám hối để trở nên tạo vật mới (2 Côrintô
5:17). Điều ấy có nghĩa là rũ bỏ đi lối
sống cũ. Đức tin Ki-tô của tôi có thực
sự biến tôi thành con người và lối sống hiện tại của tôi không?
*
Chúa Giê-su hoàn toàn dấn thân cho sứ mệnh để cứu độ chúng ta. Lửa là hình ảnh Chúa sử dụng để nói về ước
muốn lớn lao trong tâm hồn Người. Không
phải ai ai cũng đón nhận sứ điệp của Người, vì thế sứ điệp ấy đem lại sự chia
rẽ sâu xa trong các mối tương quan. Tôi
nhận ra ảnh hưởng của Chúa Giê-su đối với đời sống tôi đã gây nên mâu thuẫn
theo những cách nào?
_______________
Thứ
Hai, ngày 19 tháng 8
Mát-thêu 19:16-22
Bấy giờ có một người đến
thưa Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm điều gì tốt để được hưởng sự
sống đời đời? "17 Đức Giê-su đáp: "Sao anh hỏi tôi về điều
tốt? Chỉ có một Đấng tốt lành mà thôi. Nếu anh muốn vào cõi sống, thì hãy giữ
các điều răn."18 Người ấy hỏi: "Điều răn nào? " Đức
Giê-su đáp: "Ngươi không được giết người. Ngươi không được ngoại tình.
Ngươi không được trộm cắp. Ngươi không được làm chứng gian.19 Ngươi
phải thờ cha kính mẹ", và "Ngươi phải yêu đồng loại như yêu chính
mình."20 Người thanh niên ấy nói: "Tất cả những điều đó,
tôi đã tuân giữ, tôi còn thiếu điều gì nữa không? "21 Đức
Giê-su đáp: "Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh
và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi."22
Nghe lời đó, người thanh niên buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
* Câu chuyện Tin Mừng hôm nay thường được người
ta thảo luận và nó có chút khác biệt nhau trong các sách Tin Mừng Nhất lãm
(Mát-thêu, Mác-cô và Lu-ca). Người ta có
thể giải thích phản ứng của người thanh niên là đã đánh giá mình quá cao đến độ
anh không thể đáp lại lời Chúa Ki-tô mời gọi, rồi anh đã phải buồn rầu bỏ
đi. Tuy nhiên điều không thể nghi ngờ là
anh ta có nhiều của cải nên quyến luyến mà không muốn theo Chúa Giê-su.
* Tôi xin ơn nhận ra được rõ ràng những điều
ngăn cản tôi hoàn toàn dấn thân phụng sự Chúa Ki-tô.
_______________
Thứ Ba, ngày 20 tháng 8
Mát-thêu 19:23-30
Bấy giờ Đức Giê-su nói với các môn đệ của Người: "Thầy bảo thật anh
em, người giàu có khó vào Nước Trời.24 Thầy còn nói cho anh em biết:
con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa."25
Nghe nói vậy, các môn đệ vô cùng sửng sốt và nói: "Thế thì ai có thể được
cứu? "26 Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói: "Đối
với loài người thì điều đó không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa, thì mọi sự
đều có thể được."27 Bấy giờ ông Phê-rô lên tiếng thưa Người:
"Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng
con sẽ được gì? "28 Đức Giê-su đáp: "Thầy bảo thật anh em:
anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự
toà vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi
tộc Ít-ra-en.29 Và phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con
cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh
cửu làm gia nghiệp.30 "Nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng
chót, và nhiều kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu."
* Chúa Giê-su đã không thể tách biệt chàng
thanh niên ra khỏi sự giàu có của anh. Khó
khăn do của cải gây ra là chúng cũng có thể chiếm hữu chúng ta nữa. Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta triệt để thay
đổi cuộc sống, một sự thay đổi dường như không thể đạt tới được. Tuy nhiên Người nhắc nhở chúng ta rằng điều
có thể là bất khả đối với loài người, thì “đối với Thiên Chúa không gì là không
thể làm được”.
* Tôi có tin là Chúa sẽ chỉ đòi tôi làm điều
tôi có thể làm nhờ sự giúp đỡ của Người không?
_______________
Thứ Tư ngày 21 tháng 8
Mát-thêu 20:1-16
"Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ
vào làm việc trong vườn nho của mình.2 Sau khi đã thoả thuận với thợ
là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc.3 Khoảng
giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài
chợ.4 Ông cũng bảo họ: "Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho,
tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng."5 Họ liền đi. Khoảng
giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy.6
Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông
nói với họ: "Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết? "7
Họ đáp: "Vì không ai mướn chúng tôi." Ông bảo họ: "Cả các anh
nữa, hãy đi vào vườn nho! "8 Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo
người quản lý: "Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người
vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất."9 Vậy
những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một
quan tiền.10 Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng
sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền.11
Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ:12 "Mấy người sau chót này chỉ
làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người
đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt."13
Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: "Này bạn, tôi đâu có xử bất
công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao?14
Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này
cũng được bằng bạn đó.15 Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định
đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen
tức? "16 Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn
những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót. (Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người
được chọn thì ít.)
* Tất cả chúng ta đều nhận thấy điều gì không
ổn trong câu chuyện dụ ngôn này. Có lẽ
chúng ta cần nhìn câu chuyện từ cái nhìn về công việc làm vườn nho. Chúa Giê-su khích lệ chúng ta hãy cầu xin để
thêm nhiều thợ làm vườn nho được sai đến làm việc, vì mùa màng thì phong phú mà
thợ lại thiếu. Được kêu gọi đi làm việc
trong vườn nho của Chúa Cha là một ưu huệ, một ơn sủng chúng ta phải cầu xin.
* “Hay vì thấy tôi tốt bụng mà bạn đâm ra ghen
tức?” Tôi để cho câu hỏi này lẩn quẩn
trong tâm hồn, rồi tôi xin ơn được tự do nội tâm khi nhìn vào những tài năng và
những giới hạn của mình, vào tài năng và giới hạn của những người chung
quanh. Tình yêu đích thực luôn vui với
những tài năng người khác có.
_______________
Thứ Năm, ngày 22 tháng 8
Mát-thêu 22:1-14
Đức Giê-su lại dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng:2 "Nước
Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình.3
Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự
tiệc, nhưng họ không chịu đến.4 Nhà vua lại sai những đầy tớ khác
đi, và dặn họ: "Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta
đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc
cưới! "5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi: kẻ
thì đi thăm trại, người thì đi buôn,6 còn những kẻ khác lại bắt các
đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết chết.7 Nhà vua liền nổi cơn thịnh
nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng.8
Rồi nhà vua bảo đầy tớ: "Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được
mời lại không xứng đáng.9 Vậy các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai
cũng mời hết vào tiệc cưới."10 Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường,
gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực
khách.11 "Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy
ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới,12 mới hỏi người ấy:
"Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới? " Người
ấy câm miệng không nói được gì.13 Nhà vua liền bảo những người phục
dịch: "Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người
ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng!14 Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà
người được chọn thì ít."
* Dụ ngôn tiệc cưới trong bài Tin Mừng hôm nay
được Chúa Giê-su kể khi Người thấy dân Người đang tiến dần tới việc chối bỏ
Người. Câu chuyện mang tính cách biểu
trưng. Nhưng lời mời gọi chúng ta thì là
thực. Mục đích lời mời gọi ấy nhắm tới
sự sống tốt đẹp. Lời mời gọi vào Nước
Trời được phổ biến rộng rãi, tuy nhiên chúng ta được tự do đón nhận hay từ
chối. Bất kể tình trạng cuộc sống của
tôi thế nào, tôi vẫn được đón tiếp. Tôi
sẽ rũ bỏ những rách rưới của tình trạng bất chính, con người chưa hoàn hảo của
mình để mặc vào y phục của con người mới và đáng yêu hơn.
* Tôi xin Chúa giúp tôi đáp lại hết sức có thể
trước lời mời gọi chân thực này.
_______________
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 8
Mát-thêu 22:34-40
Khi nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những
người Pha-ri-sêu họp nhau lại. -35 Rồi một người thông luật trong
nhóm hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng:36 "Thưa Thầy, trong sách
Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất? "37 Đức Giê-su
đáp: "Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết
linh hồn và hết trí khôn ngươi.38 Đó là điều răn quan trọng nhất và
điều răn thứ nhất.39 Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy,
là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.40 Tất cả Luật
Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy."
* Điều răn thứ nhất và quan trọng nhất thật là
đầy thách đố. Tôi có thực sự tin vào
Thiên Chúa và yêu mến Người không? Tình
yêu Thiên Chúa chiếu tỏa trên tôi như mặt trời chiếu tỏa trên mặt đất. Tôi không thể làm điều gì đòi Chúa phải yêu
thương tôi hơn. Trong mối tương quan
liên tục với mầu nhiệm tình yêu Thiên Chúa, tôi biết mình có những nghi
ngờ. Cho nên tôi chỉ có thể thưa: “Lạy Chúa, con tin, nhưng xin Chúa giúp đỡ
đức tin yếu kém của con”.
* Điều răn thứ hai dễ hiểu hơn nhưng khó theo
hơn: suy nghĩ về tình yêu thương anh chị em, những người gần gũi tôi. Rồi tôi suy nghĩ về thái độ của mình đối với
những người xa lạ trên thế giới là anh chị em tôi. Tôi cầu nguyện cho họ. Vậy hôm nay, đâu là những hành động của tôi
nhân danh người anh chị em tôi?
_______________
Thứ Bảy, ngày 24 tháng 8
Gio-an 1:45-51
Ông Phi-líp-phê gặp ông Na-tha-na-en và nói: "Đấng mà sách Luật Mô-sê
và các ngôn sứ nói tới, chúng tôi đã gặp: đó là ông Giê-su, con ông Giu-se,
người Na-da-rét."46 Ông Na-tha-na-en liền bảo: "Từ
Na-da-rét, làm sao có cái gì hay được? " Ông Phi-líp-phê trả lời: "Cứ
đến mà xem! "47 Đức Giê-su thấy ông Na-tha-na-en tiến về phía
mình, liền nói về ông rằng: "Đây đích thật là một người Ít-ra-en, lòng dạ
không có gì gian dối."48 Ông Na-tha-na-en hỏi Người: "Làm
sao Ngài lại biết tôi? " Đức Giê-su trả lời: "Trước khi Phi-líp-phê
gọi anh, lúc anh đang ở dưới cây vả, tôi đã thấy anh rồi."49
Ông Na-tha-na-en nói: "Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy
là Vua Ít-ra-en! "50 Đức Giê-su đáp: "Vì tôi nói với anh
là tôi đã thấy anh ở dưới cây vả, nên anh tin! Anh sẽ còn được thấy những điều
lớn lao hơn thế nữa."51 Người lại nói: "Thật, tôi bảo thật
các anh, các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên
xuống xuống trên Con Người."
* Ông Phi-líp-phê không mất thì giờ tranh luận
với ông Na-tha-na-en. Ông này chỉ
nói: “Cứ đến mà xem!” Lạy Chúa, con cầu xin cho con biết đem người
khác đến với Chúa qua lối sống của con.
* Chúa Giê-su đã nhận ra nơi Na-tha-na-en một
phẩm chất khiến Người ngạc nhiên và có cảm tình với ông. Vậy đức tính nào nơi tôi có thể làm cho Chúa
Giê-su vui?