TUẦN
THÁNH (Ngày 5 – 11 tháng 4 năm 2020)
Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày
trong tuần:
Sự tinh tuyền triển nở khi tự do của con
người theo đuổi những cơ hội được liên kết với niềm tin và lạc quan sâu xa mà
thế giới cống hiến vô số cho họ. Óc tưởng
tượng, năng khiếu sáng tạo, tài thích nghi và nhanh chóng ứng phó đều trở thành
những chìa khóa giúp người ta tìm gặp và mở ra những cơ hội này.
- Chris Lowney,
Heroic Leadership
Sự hiện diện của Chúa
Lạy Chúa, khi con đến với Chúa hôm nay,
xin Chúa cho tâm hồn con và toàn thân con được tràn đầy lòng ngưỡng mộ sự hiện
diện của Chúa. Xin Chúa giúp con luôn
đón nhận Chúa khi con gạt qua một bên những lo lắng của thế gian này. Xin cho tâm trí con đầy tràn bình an của
Chúa.
Sự tự do
Lạy Chúa, xin ban cho con ơn tự do được
thoát khỏi mọi quá khích của cuộc đời này.
Xin để con đừng vướng mắc với ước muốn được giàu sang. Xin giữ tâm trí con được tự do để phụng sự và
yêu mến Chúa.
Ý thức
Tôi đang sống trong mạng lưới những mối
quan hệ: với thiên nhiên, với người khác
và với Thiên Chúa.
Tôi nhìn lại những liên hệ này để cảm tạ
Chúa vì đời tôi đang trào dâng từ những liên hệ ấy. Một số liên hệ đang bị méo mó hoặc đổ vỡ; có thể tôi cảm thấy hối tiếc, giận dữ, thất vọng. Tôi xin ơn biết chấp nhận và tha thứ.
Lời Chúa
Lời Chúa phán dạy mỗi người chúng
ta. Tôi chú ý lắng nghe những điều Chúa
nói với tôi. Bạn hãy đọc đoạn Kinh Thánh
vài lần rồi lắng nghe. (Xin lấy phần
Kinh Thánh ở những trang tiếp theo. Các
điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu muốn.
Khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy Chúa Giê-su, Chúa nói với con qua những
lời Tin Mừng. Xin cho con biết đáp lại lời
Chúa gọi hôm nay. Xin dạy con nhận ra
bàn tay Chúa hành động trong ngày sống của con.
Kết thúc
Tôi cảm tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi
cùng ở với nhau và về những ơn Người soi sáng giúp tôi hiểu đoạn Tin Mừng.
Tuần Thánh
Chúa Nhật Lễ Lá, ngày 5 tháng 4
Mát-thêu 27:45-54
Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ
cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín.46 Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu
lớn tiếng: "Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni", nghĩa là "Lạy
Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con? "47
Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: "Hắn ta gọi ông Ê-li-a! "48
Lập tức, một người trong bọn chạy đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy giấm, buộc
vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống.49 Còn những người khác lại
bảo: "Khoan đã, để xem ông Ê-li-a có đến cứu hắn không! "50
Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn.51 Ngay lúc đó,
bức màn trướng trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung đá vỡ.52
Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh đã an nghỉ được trỗi dậy.53
Sau khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh, và hiện ra với nhiều
người.54 Thấy động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và
những người cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: "Quả
thật ông này là Con Thiên Chúa."
*
Dân chúng mong Đấng Cứu Độ là một nhân vật anh hủng cái thế, người mà
ngôn sứ Ê-li-a sẽ đưa tới vào phút chót một cách lạ lùng. Đúng vậy, giả như Chúa Giê-su đã được giải
thoát khỏi thập giá, thì chắc chắn các nhà lãnh đạo tôn giáo là những kẻ đã cho
đóng đinh Người vào đó sẽ tuyên dương Người là Đấng Mê-si-a. Nhưng Chúa Giê-su không phải là một đấng cứu
độ sẽ tự cứu mình khỏi cái chết, một thực tại nhân loại đều phải đối mặt. Cuộc sống của Người đã biểu lộ bản tính thánh
thiện của nhân loại – được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa. Cho nên Chúa Giê-su Na-da-rét sẽ thực hiện việc
cứu độ bằng cả hành vi của cái chết nữa.
*
Bạn hãy nhìn xem khung cảnh ở đây:
cái chết của một con người tốt lành.
Bạn hãy để cho cái chết ấy đánh động tâm hồn bạn; hãy để Chúa Giê-su chết vì bạn và vì mọi người. Rồi bạn hãy nhìn tên canh gác thập giá, vì hắn
nói rằng Người này chính là Con Thiên Chúa.
Khi cầu nguyện, bạn hãy biểu lộ lòng tin của bạn vào chân lý này.
_______________
Thứ Hai Tuần Thánh, ngày 6 tháng 4
Gio-an 12:1-11
Sáu ngày trước lễ Vượt Qua, Đức
Giê-su đến làng Bê-ta-ni-a, nơi anh La-da-rô ở. Anh này đã được Người cho sống
lại từ cõi chết.2 Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Đức Giê-su;
cô Mác-ta lo hầu bàn, còn anh La-da-rô là một trong những kẻ cùng dự tiệc với
Người.3 Cô Ma-ri-a lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên chất và quý
giá xức chân Đức Giê-su, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm.4 Một
trong các môn đệ của Đức Giê-su là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ sẽ nộp Người, liền
nói:5 "Sao lại không bán dầu thơm đó lấy ba trăm quan tiền mà
cho người nghèo? "6 Y nói thế, không phải vì lo cho người
nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những
gì người ta bỏ vào quỹ chung.7 Đức Giê-su nói: "Hãy để cô ấy
yên. Cô đã giữ dầu thơm này là có ý dành cho ngày mai táng Thầy.8 Thật
vậy, người nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có; còn Thầy, anh em không có
mãi đâu."9 Một đám đông người Do-thái biết Đức Giê-su đang ở
đó. Họ tuôn đến, không phải chỉ vì Đức Giê-su, nhưng còn để nhìn thấy anh
La-da-rô, kẻ đã được Người cho sống lại từ cõi chết.10 Các thượng tế
mới quyết định giết cả anh La-da-rô nữa,11 vì tại anh mà nhiều người
Do-thái đã bỏ họ và tin vào Đức Giê-su.
*
Chúng ta tham dự bữa tiệc và ngạc nhiên về nghĩa cử quảng đại vượt bực của
cô Ma-ri-a, rồi cũng ngạc nhiên về thái độ cay cú của Giu-đa khi hắn giải thích
hành vi của cô. Chúng ta có thể để cho
những phút cầu nguyện của ta trong tuần này thấm sâu vào tận tâm hồn ta, vì nó
cần được bao dung, chữa lành và tha thứ.
*
Lòng quảng đại của cô Ma-ri-a xem ra có vẻ phung phí và không đúng chỗ. Cô Ma-ri-a biết rằng Chúa Giê-su xứng đáng nhận
sự tôn kính và phục vụ của cô, cho dù cô có phải trả giá đắt. Cô không quan tâm đến những xét đoán của người
khác. Lạy Chúa Giê-su, xin cho con biết
tự nguyện hiến dâng Chúa và không ngại ý kiến và phản ứng của người khác.
_______________
Thứ Ba Tuần Thánh, ngày 7 tháng 4
Gio-an 13:21-33, 36-38
Nói xong, Đức Giê-su
cảm thấy tâm thần xao xuyến. Người tuyên bố: "Thật, Thầy bảo thật anh em:
có một người trong anh em sẽ nộp Thầy."22 Các môn đệ nhìn nhau,
phân vân không biết Người nói về ai.23 Trong số các môn đệ, có một
người được Đức Giê-su thương mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức
Giê-su.24 Ông Si-môn Phê-rô làm hiệu cho ông ấy và bảo: "Hỏi
xem Thầy muốn nói về ai? "25 Ông này liền nghiêng mình vào ngực
Đức Giê-su và hỏi: "Thưa Thầy, ai vậy? "26 Đức Giê-su trả
lời: "Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy." Rồi Người chấm
một miếng bánh, trao cho Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt.27 Y vừa
ăn xong miếng bánh, Xa-tan liền nhập vào y. Đức Giê-su bảo y: "Anh làm gì
thì làm mau đi! "28 Nhưng trong số các người đang dùng bữa,
không ai hiểu tại sao Người nói với y như thế.29 Vì Giu-đa giữ túi
tiền, nên có vài người tưởng rằng Đức Giê-su nói với y: "Hãy mua những món
cần dùng trong dịp lễ", hoặc bảo y bố thí cho người nghèo.30
Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối.31 Khi
Giu-đa đi rồi, Đức Giê-su nói: "Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên
Chúa cũng được tôn vinh nơi Người.32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh
nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa
sắp tôn vinh Người.33 Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy,
Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy; nhưng như
Thầy đã nói với người Do-thái: "Nơi tôi đi, các người không thể đến
được", bây giờ, Thầy cũng nói với anh em như vậy…36
Ông Si-môn Phê-rô nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, Thầy đi đâu vậy? "
Đức Giê-su trả lời: "Nơi Thầy đi, bây giờ anh không thể theo đến được;
nhưng sau này anh sẽ đi theo."37 Ông Phê-rô thưa: "Thưa Thầy,
sao con lại không thể đi theo Thầy ngay bây giờ được? Con sẽ thí mạng con vì Thầy!
"38 Đức Giê-su đáp: "Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy
bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần.
* Chúng ta ngần ngại trả lời cương quyết câu
hỏi “Con sẽ thí mạng vì Thầy ư?” thì cũng đúng.
Nhưng nơi Chúa Giê-su không có thái độ nửa vời. Người đã quyết định hiến mạng sống mình vì
chúng ta, trong tình yêu tinh tuyền nhất.
* Bạn hãy tưởng tượng mình đang ngồi tại bàn
Tiệc Ly. Bạn có cảm được sự căng thẳng
nơi những người tham dự không? Bạn có
nhận thấy tinh thần Chúa Giê-su đang giao động không? Hãy để cho bi kịch này lôi cuốn bạn vào. Cảm nghĩ rõ ràng nhất của bạn là gì? Bạn hãy thoải mái nói với Chúa Giê-su về tất
cả tình trạng của bạn và phản ứng của bạn trước tình trạng ấy.
_______________
Thứ Tư Tuần Thánh, ngày 8 tháng 4
Mát-thêu 26:14-25
Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp
các thượng tế15 mà nói: "Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị
muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc.16
Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.17 Ngày thứ
nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su: "Thầy
muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu? "18 Người
bảo: "Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy:
"Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ
Vượt Qua với các môn đệ của Thầy."19 Các môn đệ làm y như Đức
Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.20 Chiều đến, Đức Giê-su vào
bàn tiệc với mười hai môn đệ.21 Đang bữa ăn, Người nói: "Thầy
bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy."22 Các môn
đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người: "Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?
"23 Người đáp: "Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó
là kẻ nộp Thầy.24 Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về
Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn! "25
Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: "Ráp-bi, chẳng lẽ con sao? " Người trả
lời: "Chính anh nói đó! "
* Tại
một số địa phương, hôm nay cũng được gọi là Thứ Tư Dọ Thám. Giu-đa là tên dọ thám hoặc một kẻ quỷ quyệt,
lươn lẹo vì hắn bí mật đến gặp các thượng tế với ý đồ trao nộp Chúa Giê-su cho
các ông ấy. Chúa Giê-su chỉ dùng lời nói
để thuyết phục hắn bỏ đi giao hẹn của hắn với các thượng tế. Chúa không dùng phương thức nào khác để ngăn
ngừa việc Người bị bắt. Vậy phản ứng của
bạn đối với việc này như thế nào?
* Giống
như chúng ta, Giu-đa đã không nhận ra rằng chính chúng ta mới cần thay đổi chứ
không phải Thiên Chúa. Tội lỗi thực sự
của Giu-đa không phải là tội phản bội, nhưng là tội từ chối lãnh nhận ánh
sáng. Giu-đa từ chối không muốn tin vào
khả năng được tha thứ. Vậy chúng ta đừng
bắt chước hắn. Bất kể sai phạm thế nào,
chúng ta vẫn có thể quay về với Chúa Giê-su để được ơn tha thứ và chữa lành.
_______________
Thứ Năm Tuần Thánh, ngày 9 tháng 4
Gio-an 13:1-15
Trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế
gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế
gian, và Người yêu thương họ đến cùng.2 Ma quỷ đã gieo vào lòng
Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt, ý định nộp Đức Giê-su.3 Đức
Giê-su biết rằng: Chúa Cha đã giao phó mọi sự trong tay Người, Người bởi Thiên
Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên Chúa,4 nên trong một bữa ăn,
Người đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng.5
Rồi Đức Giê-su đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn
thắt lưng mà lau.6 Vậy, Người đến chỗ ông Si-môn Phê-rô, ông liền
thưa với Người: "Thưa Thầy! Thầy mà lại rửa chân cho con sao? "7
Đức Giê-su trả lời: "Việc Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này
anh sẽ hiểu."8 Ông Phê-rô lại thưa: "Thầy mà rửa chân cho
con, không đời nào con chịu đâu! " Đức Giê-su đáp: "Nếu Thầy không
rửa cho anh, anh sẽ chẳng được chung phần với Thầy."9 Ông
Si-môn Phê-rô liền thưa: "Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không những chân, mà
cả tay và đầu con nữa."10 Đức Giê-su bảo ông: "Ai đã tắm
rồi, thì không cần phải rửa nữa; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em,
anh em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu! "11 Thật vậy,
Người biết ai sẽ nộp Người, nên mới nói: "Không phải tất cả anh em đều
sạch."12 Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Đức Giê-su mặc áo
vào, về chỗ và nói: "Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không?13
Anh em gọi Thầy là "Thầy", là "Chúa", điều đó phải lắm, vì
quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa.14 Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy,
mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.15
Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.
* Chúa
Giê-su quỳ gối trước chân tôi, giống như Người đã làm cho ông Phê-rô, rồi Người
nói với tôi cũng những lời này: “Nếu
Thầy không rửa cho con, con sẽ chẳng được chung phần với Thầy”. Nhưng liệu tôi có đủ can đảm và quảng đại để
chấp nhận Người tha thứ và yêu thương tôi vô điều kiện không?
* Lạy
Chúa, xin cho câu trả lời của con trước tình yêu của Chúa luôn là tiếng “Vâng!”
thật vững chắc.
_______________
Thứ Sáu Tuần Thánh, ngày 10 tháng 4
Gio-an 18:1 – 19:42
Sau khi nói những lời đó, Đức Giê-su đi ra cùng với các môn đệ, sang bên
kia suối Kít-rôn. Ở đó, có một thửa vườn, Người cùng với các môn đệ đi vào.2
Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng biết nơi này, vì Người thường tụ họp ở đó với các
môn đệ.3 Vậy, Giu-đa tới đó, dẫn một toán quân cùng đám thuộc hạ của
các thượng tế và nhóm Pha-ri-sêu; họ mang theo đèn đuốc và khí giới.4
Đức Giê-su biết mọi việc sắp xảy đến cho mình, nên tiến ra và hỏi: "Các
anh tìm ai? "5 Họ đáp: "Tìm Giê-su Na-da-rét." Người
nói: "Chính tôi đây." Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng đứng chung với họ.6
Khi Người vừa nói: "Chính tôi đây", thì họ lùi lại và ngã xuống đất.7
Người lại hỏi một lần nữa: "Các anh tìm ai? " Họ đáp: "Tìm
Giê-su Na-da-rét."8 Đức Giê-su nói: "Tôi đã bảo các anh là
chính tôi đây. Vậy, nếu các anh tìm bắt tôi, thì hãy để cho những người này
đi."9 Thế là ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói: "Những
người Cha đã ban cho con, con không để mất một ai."10 Ông
Si-môn Phê-rô có sẵn một thanh gươm, bèn tuốt ra, nhằm người đầy tớ vị thượng
tế, mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Man-khô.11
Đức Giê-su nói với ông Phê-rô: "Hãy xỏ gươm vào bao. Chén mà Chúa Cha đã
trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống? "12 Bấy giờ toán quân và
viên chỉ huy cùng đám thuộc hạ của người Do-thái bắt Đức Giê-su và trói Người
lại.13 Trước tiên, họ điệu Đức Giê-su đến ông Kha-nan là nhạc phụ
ông Cai-pha. Ông Cai-pha làm thượng tế năm đó.14 Chính ông này đã đề
nghị với người Do-thái là nên để một người chết thay cho dân thì hơn.15
Ông Si-môn Phê-rô và một môn đệ khác đi theo Đức Giê-su. Người môn đệ này quen
biết vị thượng tế, nên cùng với Đức Giê-su vào sân trong của tư dinh vị thượng
tế.16 Còn ông Phê-rô đứng ở phía ngoài, gần cổng. Người môn đệ kia
quen biết vị thượng tế ra nói với chị giữ cổng, rồi dẫn ông Phê-rô vào.17
Người tớ gái giữ cổng nói với ông Phê-rô: "Cả bác nữa, bác không thuộc
nhóm môn đệ của người ấy sao? " Ông liền đáp: "Đâu phải."18
Vì trời lạnh, các đầy tớ và thuộc hạ đốt than và đứng sưởi ở đó; ông Phê-rô
cũng đứng sưởi với họ.19 Vị thượng tế tra hỏi Đức Giê-su về các môn
đệ và giáo huấn của Người.20 Đức Giê-su trả lời: "Tôi đã nói
công khai trước mặt thiên hạ; tôi hằng giảng dạy trong hội đường và tại Đền
Thờ, nơi mọi người Do-thái tụ họp. Tôi không hề nói điều gì lén lút.21
Sao ông lại hỏi tôi? Điều tôi đã nói, xin cứ hỏi những người đã nghe tôi. Chính
họ biết tôi đã nói gì."22 Đức Giê-su vừa dứt lời, thì một tên
trong nhóm thuộc hạ đứng đó vả vào mặt Người mà nói: "Anh trả lời vị
thượng tế như thế ư? "23 Đức Giê-su đáp: "Nếu tôi nói sai,
anh chứng minh xem sai ở chỗ nào; còn nếu tôi nói phải, sao anh lại đánh tôi?
"24 Ông Kha-nan cho giải Người đến thượng tế Cai-pha, Người vẫn
bị trói.25 Còn ông Si-môn Phê-rô thì vẫn đứng sưởi ở đó. Người ta
nói với ông: "Cả bác nữa, bác không thuộc nhóm môn đệ của ông ấy sao?
" Ông liền chối: "Đâu phải."26 Một trong các đầy tớ
của vị thượng tế, có họ với người bị ông Phê-rô chém đứt tai, lên tiếng hỏi:
"Tôi đã chẳng thấy bác ở trong vườn với ông ấy sao? "27
Một lần nữa ông Phê-rô lại chối, và ngay lúc ấy gà liền gáy28 Vậy,
người Do-thái điệu Đức Giê-su từ nhà ông Cai-pha đến dinh tổng trấn. Lúc đó
trời vừa sáng. Nhưng họ không vào dinh kẻo bị nhiễm uế mà không ăn lễ Vượt Qua
được.29 Vì thế, tổng trấn Phi-la-tô ra ngoài gặp họ và hỏi:
"Các người tố cáo ông này về tội gì? "30 Họ đáp: "Nếu
ông này không làm điều ác, thì chúng tôi đã chẳng đem nộp cho quan."31
Ông Phi-la-tô bảo họ: "Các người cứ đem ông ta đi mà xét xử theo luật của
các người." Người Do-thái đáp: "Chúng tôi không có quyền xử tử ai
cả."32 Thế là ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói, khi ám chỉ
Người sẽ phải chết cách nào.33 Ông Phi-la-tô trở vào dinh, cho gọi
Đức Giê-su và nói với Người: "Ông có phải là vua dân Do-thái không? "34
Đức Giê-su đáp: "Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với
ngài về tôi? "35 Ông Phi-la-tô trả lời: "Tôi là người
Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm
gì? "36 Đức Giê-su trả lời: "Nước tôi không thuộc về thế
gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu
không để tôi bị nộp cho người Do-thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn
này."37 Ông Phi-la-tô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao?
" Đức Giê-su đáp: "Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và
đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự
thật thì nghe tiếng tôi."38 Ông Phi-la-tô nói với Người:
"Sự thật là gì? "39 Theo tục lệ của các người, vào dịp lễ
Vượt Qua, ta thường tha một người nào đó cho các người. Vậy các người có muốn
ta tha vua dân Do-thái cho các người không? "40 Họ lại la lên
rằng: "Đừng tha nó, nhưng xin tha Ba-ra-ba! " Mà Ba-ra-ba là một tên
cướp.
1 Bấy giờ ông Phi-la-tô truyền đem Đức Giê-su đi và đánh đòn Người.2
Bọn lính kết một vòng gai làm vương miện, đặt lên đầu Người, và khoác cho Người
một áo choàng đỏ.3 Họ đến gần và nói: "Kính chào Vua dân
Do-thái! ", rồi vả vào mặt Người.4 Ông Phi-la-tô lại ra ngoài
và nói với người Do-thái: "Đây ta dẫn ông ấy ra ngoài cho các người, để
các người biết là ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy."5
Vậy, Đức Giê-su bước ra ngoài, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo
choàng đỏ. Ông Phi-la-tô nói với họ: "Đây là người! "6 Khi
vừa thấy Đức Giê-su, các thượng tế cùng các thuộc hạ liền kêu lên rằng:
"Đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá! " Ông Phi-la-tô bảo họ:
"Các người cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì phần ta, ta
không tìm thấy lý do để kết tội ông ấy."7 Người Do-thái đáp
lại: "Chúng tôi có Lề Luật; và chiếu theo Lề Luật, thì nó phải chết, vì nó
đã xưng mình là Con Thiên Chúa."8 Nghe lời đó, ông Phi-la-tô
càng sợ hơn nữa.9 Ông lại trở vào dinh và nói với Đức Giê-su:
"Ông từ đâu mà đến? " Nhưng Đức Giê-su không trả lời.10
Ông Phi-la-tô mới nói với Người: "Ông không trả lời tôi ư? Ông không biết
rằng tôi có quyền tha và cũng có quyền đóng đinh ông vào thập giá sao? "11
Đức Giê-su đáp lại: "Ngài không có quyền gì đối với tôi, nếu Trời chẳng
ban cho ngài. Vì thế, kẻ nộp tôi cho ngài thì mắc tội nặng hơn."12
Từ đó, ông Phi-la-tô tìm cách tha Người. Nhưng dân Do-thái kêu lên rằng:
"Nếu ngài tha nó, ngài không phải là bạn của Xê-da. Ai xưng mình là vua,
thì chống lại Xê-da."13 Khi nghe thấy thế, ông Phi-la-tô truyền
dẫn Đức Giê-su ra ngoài. Ông đặt Người ngồi trên toà, ở nơi gọi là Nền Đá,
tiếng Híp-ri là Gáp-ba-tha.14 Hôm ấy là ngày áp lễ Vượt Qua, vào
khoảng mười hai giờ trưa. Ông Phi-la-tô nói với người Do-thái: "Đây là vua
các người! "15 Họ liền hô lớn: "Đem đi! Đem nó đi! Đóng
đinh nó vào thập giá! " Ông Phi-la-tô nói với họ: "Chẳng lẽ ta lại
đóng đinh vua các người sao? " Các thượng tế đáp: "Chúng tôi không có
vua nào cả, ngoài Xê-da."16 Bấy giờ ông Phi-la-tô trao Đức
Giê-su cho họ đóng đinh vào thập giá.17 Chính Người vác lấy thập giá
đi ra, đến nơi gọi là Cái Sọ, tiếng Híp-ri là Gôn-gô-tha;18 tại đó,
họ đóng đinh Người vào thập giá, đồng thời cũng đóng đinh hai người khác nữa,
mỗi người một bên, còn Đức Giê-su thì ở giữa.19 Ông Phi-la-tô cho
viết một tấm bảng và treo trên thập giá; bảng đó có ghi: "Giê-su
Na-da-rét, Vua dân Do-thái."20 Trong dân Do-thái, có nhiều
người đọc được bảng đó, vì nơi Đức Giê-su bị đóng đinh là một địa điểm ở gần
thành. Tấm bảng này viết bằng các tiếng: Híp-ri, La-tinh và Hy-lạp.21
Các thượng tế của người Do-thái nói với ông Phi-la-tô: "Xin ngài đừng
viết: "Vua dân Do-thái", nhưng viết: "Tên này đã nói: Ta là Vua
dân Do-thái"."22 Ông Phi-la-tô trả lời: "Ta viết sao,
cứ để vậy! "23 Đóng đinh Đức Giê-su vào thập giá xong, lính
tráng lấy áo xống của Người chia làm bốn phần, mỗi người một phần; họ lấy cả
chiếc áo dài nữa. Nhưng chiếc áo dài này không có đường khâu, dệt liền từ trên
xuống dưới.24 Vậy họ nói với nhau: "Đừng xé áo ra, cứ bắt thăm
xem ai được." Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Áo xống tôi, chúng đem
chia chác, cả áo dài, cũng bắt thăm luôn. Đó là những điều lính tráng đã làm.25
Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Ma-ri-a
vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Ma-ri-a Mác-đa-la.26 Khi thấy thân mẫu
và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng:
"Thưa Bà, đây là con của Bà."27 Rồi Người nói với môn đệ:
"Đây là mẹ của anh." Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.28
Sau đó, Đức Giê-su biết là mọi sự đã hoàn tất. Và để ứng nghiệm lời Kinh Thánh,
Người nói: "Tôi khát! "29 Ở đó, có một bình đầy giấm.
Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một nhành hương thảo,
rồi đưa lên miệng Người.30 Nhắp xong, Đức Giê-su nói: "Thế là
đã hoàn tất! " Rồi Người gục đầu xuống và trao Thần Khí.31 Hôm
đó là ngày áp lễ, người Do-thái không muốn để xác chết trên thập giá trong ngày
sa-bát, mà ngày sa-bát đó lại là ngày lễ lớn. Vì thế họ xin ông Phi-la-tô cho
đánh giập ống chân các người bị đóng đinh và lấy xác xuống.32 Quân
lính đến, đánh giập ống chân người thứ nhất và người thứ hai cùng bị đóng đinh
với Đức Giê-su.33 Khi đến gần Đức Giê-su và thấy Người đã chết, họ
không đánh giập ống chân Người.34 Nhưng một người lính lấy giáo đâm
vào cạnh sườn Người. Tức thì, máu cùng nước chảy ra.35 Người xem
thấy việc này đã làm chứng, và lời chứng của người ấy xác thực; và người ấy
biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin.36 Các việc này
đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Không một khúc xương nào của Người sẽ
bị đánh giập.37 Lại có lời Kinh Thánh khác: Họ sẽ nhìn lên Đấng họ
đã đâm thâu.38 Sau đó, ông Giô-xếp, người A-ri-ma-thê, xin ông
Phi-la-tô cho phép hạ thi hài Đức Giê-su xuống. Ông Giô-xếp này là một môn đệ
theo Đức Giê-su, nhưng cách kín đáo, vì sợ người Do-thái. Ông Phi-la-tô chấp
thuận. Vậy, ông Giô-xếp đến hạ thi hài Người xuống.39 Ông
Ni-cô-đê-mô cũng đến. Ông này trước kia đã tới gặp Đức Giê-su ban đêm. Ông mang
theo chừng một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương.40 Các ông lãnh
thi hài Đức Giê-su, lấy băng vải tẩm thuốc thơm mà quấn, theo tục lệ chôn cất
của người Do-thái.41 Nơi Đức Giê-su bị đóng đinh có một thửa vườn,
và trong vườn, có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất ai.42 Vì hôm ấy
là ngày áp lễ của người Do-thái, mà ngôi mộ lại gần bên, nên các ông mai táng
Đức Giê-su ở đó.
* Ngày
Thứ Sáu Tuần Thánh đặt thập giá trước mặt tôi và muốn tôi đừng nhìn đi chỗ
khác. Nếu tôi đã theo bước chân Chúa tiến
lên Canvariô, thì tôi không cần phải sợ hãi, bởi vì cũng giống như Chúa, tôi
tin tưởng vào sự hiện diện hằng có của Thiên Chúa. Bất cứ nơi nào có đau khổ và đớn đau, tôi đều
tìm gặp khuôn mặt Chúa Giê-su. Tôi xin
Người ban cho tôi sức mạnh như một dấu chỉ hy vọng ở bất cứ nơi nào có thất
vọng, như một sự hiện diện của tình yêu tại bất cứ nơi nào người ta cần tình
yêu.
* Tất cả
chúng ta sẽ có ngày lìa đời. Khi cầu
nguyện, chúng ta có thể dâng cho Chúa cái chết của chúng ta; chúng ta cũng có thể làm như thế với Mẹ
Ma-ri-a: “Thánh Ma-ri-a, Đức Mẹ Chúa
Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay và trong giờ lâm tử”.
_______________
Thứ Bảy Tuần Thánh, ngày 11 tháng 4
Mát-thêu 28:1-10
Sau ngày sa-bát, khi ngày thứ nhất trong tuần vừa ló rạng, bà Ma-ri-a
Mác-đa-la và một bà khác cũng tên là Ma-ri-a, đi viếng mộ.2 Thình
lình, đất rung chuyển dữ dội: thiên thần Chúa từ trời xuống, đến lăn tảng đá
ra, rồi ngồi lên trên;3 diện mạo người như ánh chớp, và y phục trắng
như tuyết.4 Thấy người, lính canh khiếp sợ, run rẩy chết ngất đi.5
Thiên thần lên tiếng bảo các phụ nữ: "Này các bà, các bà đừng sợ! Tôi biết
các bà tìm Đức Giê-su, Đấng bị đóng đinh.6 Người không có ở đây, vì
Người đã trỗi dậy như Người đã nói. Các bà đến mà xem chỗ Người đã nằm,7
rồi mau về nói với môn đệ Người như thế này: Người đã trỗi dậy từ cõi chết, và
Người đi Ga-li-lê trước các ông. Ở đó, các ông sẽ được thấy Người. Đấy, tôi xin
nói cho các bà hay."8 Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi
nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giê-su hay.9
Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói: "Chào chị em! " Các bà tiến
lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người.10 Bấy giờ, Đức Giê-su
nói với các bà: "Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến
Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó."
* Thiên
thần và Chúa Giê-su đều nói với các phụ nữ:
“Đừng sợ”. Sự thay đổi, mặc khải
và soi sáng đều khiến chúng ta cảm thấy lo lắng vì chúng ta phải đối diện với
điều ngoài tầm hiểu biết của ta. Lạy
Chúa Giê-su, xin giúp con nhớ lời Chúa nói “Đừng sợ” khi con cảm nhận một sự
biến đổi bắt đầu trong đời sống con.
* Một
điểm khác tương tự giữa Chúa Giê-su và thiên thần, đó là Chúa và thiên thần bảo
các bà hãy đi nói cho những môn đệ khác biết.
Cuộc sống chúng ta với Chúa Giê-su tuy mang tính cách cá nhân, nhưng
không phải là riêng tư; Tin Mừng phải
được chia sẻ. Vậy tôi có muốn đem kho
tàng này trong đời tôi chia sẻ với người khác không?