TUẦN
4 THƯỜNG NIÊN (Ngày 2 – 8 tháng 2 năm 2020)
Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày
trong tuần:
Thánh Inhaxiô nói rằng người ta thường
làm cho các quyết định giật lùi. Giờ đây
làm sao tôi có thể làm điều này đồng thời để ngợi khen, tôn kính và phụng sự
Thiên Chúa? Làm sao tôi có thể vận dụng
những phương tiện chung quanh để tiến đến mục đích?” Thánh Inhaxiô bảo rằng ngược lại chúng ta phải
bắt đầu bằng cái mục đích. Mục đích chúng
ta là làm môn đệ Chúa Giê-su: “Đối với
tôi, yêu mến như Chúa Giê-su yêu mến nghĩa là gì?” Câu Kinh Thánh thách đố hơn hết, đó là “Hãy
yêu thương nhau như Thầy yêu thương anh em”.
Còn điều gì thách đố hơn thế nữa?
Điều ấy làm cho Khuôn vàng Thước ngọc trở nên thật dễ dàng. Tình yêu tha nhân và hy sinh là mục tiêu của
chúng ta. Thánh Inhaxiô muốn chúng ta
trước hết hãy suy nghĩ xem tại sao chúng ta đang sống ở đây và mục đích đời ta
là gì. Rồi theo đó, chúng ta chọn phương
tiện tốt nhất để đạt được mục đích.
- Gerald M.
Fagin, SJ, Discovering Your Dream
Sự hiện diện của Chúa
Đang khi tôi ngồi đây, tiếng trái tim đập,
lồng ngực phập phồng hơi thở, những chuyển động của tâm trí, tất cả đều là những
dấu hiệu biểu lộ việc Chúa tiếp tục dựng nên tôi.
Tôi ngừng lại một chút để ý thức sự hiện
diện của Chúa trong tôi.
Sự tự do
Người ta dễ dàng bị vướng mắc vào bẫy của
sự giàu sang trên đời này.
Lạy Chúa, xin Chúa ban cho con được tự
do, thoát khỏi tính tham lam và ích kỷ.
Xin Chúa nhắc nhở con rằng những điều tốt
nhất trên đời đều miễn phí, đó là tình yêu, tiếng cười, sự chăm sóc và chia sẻ.
Ý thức
Biết rằng Chúa yêu thương tôi vô điều kiện,
tôi có thể thành thực về chính con người mình.
Ngày hôm qua ra sao và hiện giờ tôi cảm
thấy thế nào? Tôi cởi mở chia sẻ cảm
nghĩ của tôi với Chúa.
Lời Chúa
Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã làm người để cảm
thông với con. Chúa đã sống và làm việc
trên trái đất này. Chúa đã chịu đựng
nóng bức và vật lộn với giá lạnh. Tất cả
thời giờ của Chúa trên mặt đất này là để chăm sóc nhân loại. Chúa đã chữa lành kẻ yếu đau bệnh tật, Chúa
đã cho kẻ chết sống lại. Nhưng quan trọng
hơn cả, Chúa đã cứu con khỏi sự chết.
(Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những
trang tiếp theo. Các điểm gợi ý đã có sẵn
để bạn sử dụng nếu cần. Sau khi đã sẵn
sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy Chúa, đôi khi con tự hỏi không biết
con sẽ nói gì nếu con gặp mặt Chúa. Con
nghĩ con có thể thưa “Con cám ơn Chúa” bởi Chúa luôn có mặt ở đó vì con.
Kết thúc
Tôi cảm tạ Chúa về những lúc Chúa và tôi
cùng ở với nhau và về mọi ơn soi sáng Người giúp tôi hiểu đoạn Kinh Thánh.
Tuần 4 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 2 tháng 2
Lễ Dâng Chúa Giê-su trong Đền Thánh
Lu-ca 2:22-40
Khi đã đến ngày lễ
thanh tẩy của các ngài theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên
Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa,23 như đã chép trong Luật Chúa
rằng: "Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là của thánh, dành cho
Chúa",24 và cũng để dâng của lễ theo Luật Chúa truyền, là một
đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non.25 Hồi ấy ở Giê-ru-sa-lem, có
một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong
chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hằng ngự trên ông.26 Ông
đã được Thánh Thần linh báo cho biết là ông sẽ không thấy cái chết trước khi
được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa.27 Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên
Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giê-su đem con tới để chu toàn tập tục Luật đã
truyền liên quan đến Người,28 thì ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và
chúc tụng Thiên Chúa rằng.29 "Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi.30 Vì chính mắt
con được thấy ơn cứu độ 31 Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:32 Đó là ánh sáng soi
đường
cho dân ngoại, là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài."33
Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông Si-mê-ôn vừa nói về Người.34
Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi:
"Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã
xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng;35
và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một
lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà."36 Lại cũng có một nữ ngôn sứ
tên là An-na, con ông Pơ-nu-ên, thuộc chi tộc A-se. Bà đã nhiều tuổi lắm. Từ
khi xuất giá, bà đã sống với chồng được bảy năm,37 rồi ở goá, đến
nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời bỏ Đền Thờ, những ăn chay cầu nguyện, sớm
hôm thờ phượng Thiên Chúa.38 Cũng vào lúc ấy, bà tiến lại gần bên,
cảm tạ Thiên Chúa, và nói về Hài Nhi cho hết những ai đang mong chờ ngày Thiên
Chúa cứu chuộc Giê-ru-sa-lem.39 Khi hai ông bà đã làm xong mọi việc
như Luật Chúa truyền, thì trở về nơi cư ngụ là thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê.40
Còn Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân
nghĩa cùng Thiên Chúa.
* Tôi đứng gần khung cảnh để chia sẻ niềm vui
của ông Si-mê-ôn và bà An-na, ngỡ ngàng vì điều các ngài nói về hài nhi vừa
được 40 ngày tuổi thuộc một gia đình Do-thái nghèo và tuân giữ Lề Luật. Vậy tôi cảm thấy thế nào về cha mẹ Hài Nhi
khi nghe nói về tương lai của các ngài?
* Sau những biến cố lạ lùng này, Mẹ Ma-ri-a,
Chúa Giê-su và thánh cả Giu-se trở về nhà.
Cuộc sống tiếp tục. Tôi có chấp
nhận được rằng giữa những biến cố lạ lùng và những biến cố bình thường này là
những năm tháng các ngài sống và làm những công việc thường ngày không? Tôi cảm tạ Chúa về mọi ân sủng hằng ngày Chúa
ban cho tôi.
_______________
Thứ Hai, ngày 3 tháng 2
Mác-cô 5:1-20
Đức Giê-su và các môn đệ sang tới bờ bên kia Biển Hồ, vùng đất của
dân Ghê-ra-sa.2 Người vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ
bị thần ô uế ám liền ra đón Người.3 Anh này thường sống trong đám mồ
mả và không ai có thể trói anh ta lại được, dầu phải dùng đến cả xiềng xích.4
Thật vậy, nhiều lần anh bị gông cùm và bị xiềng xích, nhưng anh đã bẻ gãy xiềng
xích, và đập tan gông cùm. Và không ai có thể kiềm chế anh được.5 Suốt
đêm ngày, anh ta cứ ở trong đám mồ mả và trên núi đồi, tru tréo và lấy đá đập
vào mình.6 Thấy Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người7
và kêu lớn tiếng rằng: "Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi
can gì đến ông? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van ông đừng hành hạ tôi! "8
Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó: "Thần ô uế kia, xuất khỏi người này!
"9 Người hỏi nó: "Tên ngươi là gì? " Nó thưa:
"Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông lắm."10 Nó khẩn
khoản nài xin Người đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy.11 Ở đó có một bầy
heo rất đông đang ăn bên sườn núi.12 Đám thần ô uế nài xin Người rằng:
"Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia."13 Người
cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai
ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó.14
Các kẻ chăn heo bỏ chạy, loan tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc
gì đã xảy ra.15 Họ đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó,
ăn mặc hẳn hoi và trí khôn tỉnh táo -chính người này đã bị đạo binh quỷ nhập
vào. Họ phát sợ.16 Những người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc
đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ ám và chuyện bầy heo.17 Bấy giờ họ
lên tiếng nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ.18 Khi Người xuống
thuyền, thì kẻ trước kia đã bị quỷ ám nài xin cho được ở với Người.19
Nhưng Người không cho phép, Người bảo: "Anh cứ về nhà với thân nhân, và
thuật lại cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương anh như
thế nào."20 Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền Thập
Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh ngạc.
*
Trong giờ cầu nguyện với Chúa Giê-su, bạn hãy chú ý xem Người đang tiếp
nhận và chăm sóc cho kẻ bị quỷ ám trong câu chuyện Tin Mừng hôm nay. Vậy phản ứng của bạn đối với việc ấy thế nào?
*
Kẻ được giải thoát khỏi quỷ ám đã muốn đi theo Chúa Giê-su, nhưng Chúa lại
sai anh về nhà để nói cho bạn bè và nói cho những người khác biết các điều đã xảy
ra cho Người. Chúng ta bắt đầu loan truyền
Tin Mừng ngay tại nơi chúng ta đang sống.
Những lời Chúa chỉ dạy anh ta đem áp dụng vào hoàn cảnh của bạn thế nào?
_______________
Thứ Ba,
ngày 4 tháng 2
Mác-cô
5:21-43
Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất
đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ.22 Có
một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp
xuống dưới chân Người,23 và khẩn khoản nài xin: "Con bé nhà tôi
gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống."24
Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.25
Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm,26 bao phen khổ sở vì chạy
thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn
thêm nặng là khác.27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám
đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người.28 Vì bà tự nhủ:
"Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu."29 Tức
khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.30
Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền
quay lại giữa đám đông mà hỏi: "Ai đã sờ vào áo tôi? "31
Các môn đệ thưa: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi:
" Ai đã sờ vào tôi? "32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người
phụ nữ đã làm điều đó.33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy
đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.34
Người nói với bà ta: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về
bình an và khỏi hẳn bệnh."35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy
người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: "Con gái ông chết rồi, làm phiền
Thầy chi nữa? "36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo
ông trưởng hội đường: "Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi."37 Rồi
Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là
ông Gio-an.38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy
người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ.39 Người bước vào nhà và bảo họ:
"Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!
"40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn
cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm.41
Người cầm lấy tay nó và nói: "Ta-li-tha kum", nghĩa là: "Này bé,
Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! "42 Lập tức con bé đứng dậy
và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ.43
Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con
bé ăn.
*
Bạn có thể đặt mình trong vai ông Gia-ia hoặc vợ ông (hay ngay cả con
gái họ nữa) hoặc người đàn bà bị bệnh băng huyết, đang khi bạn sống trong sự
đau khổ của thế giới nhưng cũng cảm nghiệm được nỗi hy vọng của thế giới. Qua suốt câu chuyện, bạn hãy chú tâm vào Chúa
Giê-su, ý thức được sự cảm thông cũng như quyền năng chữa lành của Người.
*
Chúa Giê-su dịu dàng đối với hai người phụ nữ, gọi một người bằng tiếng
“Này con!” và người kia “Này bé!” (theo nguyên ngữ là “con chiên nhỏ”). Khi cần, tôi cũng có thể hướng về Chúa để tìm
được chữa lành. Rồi đến lượt tôi, tôi
cũng có thể dịu dàng hơn và trở nên sự hiện diện chữa lành cho những người
chung quanh.
_______________
Thứ Tư,
ngày 5 tháng 2
Lễ thánh nữ Agatha, đồng trinh tử đạo
Mác-cô
6:1-6
Đức Giê-su ra khỏi đó và đến nơi quê quán của Người, có các môn
đệ đi theo.2 Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường.
Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: "Bởi đâu ông ta được như thế?
Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ
như thế, nghĩa là gì?3 Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a,
và anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông
không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao? " Và họ vấp ngã vì Người.4
Đức Giê-su bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê
hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà
thôi."5 Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người
chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ.6 Người lấy làm lạ
vì họ không tin. Rồi Người đi các làng chung quanh mà giảng dạy.
*
Ngoài việc rảo quanh các làng mạc và thành thị miền Ga-li-lê để giảng dạy,
Chúa Giê-su viếng thăm Na-da-rét, lần này đặc biệt đi theo có những người đồng
hành. Chúng ta nhớ lại rằng khi Chúa chịu
phép rửa của ông Gio-an tại sông Gio-đan, Thiên Chúa Cha đã tuyên bố Chúa
Giê-su, một người lao động vào tuổi ba mươi, là Con Yêu Dấu của Người: Chúa Giê-su là người thật và Thiên Chúa thật!
*
Tôi đang ngồi trong hội đường với những người dân địa phương khác, cùng
họ xướng Thánh Vịnh, rồi quan sát Chúa Giê-su mở cuộn Sách Thánh ra và đọc, sau
đó Người giải thích Sách Thánh với tất cả uy quyền của Người. Chúa Giê-su để lại ấn tượng nào đối với
tôi? Đối với dân chúng? Tôi có cảm nhận gì về Người?
_______________
Thứ Năm,
ngày 6 tháng 2
Lễ thánh Phaolô Miki và các bạn, tử đạo
Mác-cô
6:7-13
Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một.
Người ban cho các ông quyền trừ quỷ.8 Người chỉ thị cho các ông
không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị,
tiền đồng để giắt lưng;9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.10
Người bảo các ông: "Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại
đó cho đến lúc ra đi.11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe
lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ."12
Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối.13 Các ông trừ
được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
*
Lịch sử cứu độ nhân loại đang diễn tiến.
Nhóm Mười Hai có Chúa Giê-su là tâm điểm, nên họ mang sứ điệp của Người
đến cho một thế giới chưa được chuẩn bị sẵn sàng; họ được sai đi thi hành sứ mệnh. Họ phải bỏ lại những gì là an toàn cho
mình: một nơi định cư, việc làm, của cải
tiền bạc. Họ phải tin rằng Chúa Giê-su
biết rõ việc Người đang thi hành; họ
cũng cần đến thiện chí của những người họ thăm viếng. Đổi lại, Chúa Giê-su chia sẻ với họ uy quyền
của Người đối với ma quỷ và quyền năng chữa lành của Người. Đó có phải là một sự trao đổi công bằng
không?
*
Lòng tin tưởng của Chúa Giê-su quả là phi thường. Cũng thế, tôi được sai đi mỗi ngày để đem Tin
Mừng đến cho những người tôi tiếp xúc. Lạy
Chúa Giê-su, xin Chúa giúp con ý thức rằng Chúa ở với con bất cứ nơi nào con đến.
_______________
Thứ
Sáu, ngày 7 tháng 2
Mác-cô
6:14-29
Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói:
"Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm
phép lạ."15 Kẻ khác nói: "Đó là ông Ê-li-a." Kẻ khác
nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ."16
Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: "Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính
ông đã trỗi dậy! "17 Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông
Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của
người anh là Phi-líp-phê,18 mà ông Gio-an lại bảo: "Ngài không
được phép lấy vợ của anh ngài! "19 Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông
Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được.20 Thật vậy, vua Hê-rô-đê
biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông.
Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.21 Một
ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết
đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê.22 Con gái bà
Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui
thích. Nhà vua nói với cô gái: "Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho
con."23 Vua lại còn thề: "Con xin gì, ta cũng cho, dù một
nửa nước của ta cũng được."24 Cô gái đi ra hỏi mẹ: "Con
nên xin gì đây? " Mẹ cô nói: "Đầu Gio-an Tẩy Giả."25
Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: "Con muốn ngài ban
ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm."26 Nhà
vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn
thất hứa với cô.27 Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông
Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục,28 bưng đầu ông
trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ.29 Nghe tin
ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.
* Một
tiêu chuẩn giúp người ta tránh được sai lầm trong câu chuyện này chính là lập
trường cứng rắn của ông Gio-an về lòng chung thủy trong hôn nhân, một lập
trường thách đố ngay cả Hê-rô-đê An-ti-pa, vua cai trị xứ Ga-li-lê. Ước gì chúng ta cũng có lòng can đảm để được
vững vàng theo đường lối Chúa mà đương đầu với những chống đối.
* Điều
Hê-rô-đê nghe biết về Chúa Giê-su đã làm vua bối rối. Không đầy hai năm sau, vua sẽ thành kẻ đồng
lõa trong cái chết của Chúa Giê-su, khi tổng trấn Phi-la-tô cố tránh né trách
nhiệm hành quyết Chúa Giê-su bằng cách đẩy Người sang cho Hê-rô-đê xét xử. Dựa trên câu chuyện này, bạn sẽ mô tả
Hê-rô-đê thế nào?
_______________
Thứ Bảy, ngày 8 tháng 2
Mác-cô 6:30-34
Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi
việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy.31 Người bảo các
ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi
đôi chút." Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có
thì giờ ăn uống nữa.32 Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra
một nơi hoang vắng.33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên
từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài.34
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương,
vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều
điều.
* “Chính
anh em, hãy lánh riêng ra…” Mỗi khi dành
thời giờ để cầu nguyện, bạn hãy nghe và trân quý lời Chúa Giê-su mời bạn dành
thời giờ thinh lặng để ở với Người. Các
tông đồ đã trở về với Chúa Giê-su sau khi họ được Người sai đi thi hành sứ vụ
rao giảng và chữa lành. Họ hăng say chia
sẻ với Người những câu chuyện của họ.
* Chúa
Giê-su cũng cần thời gian nghỉ ngơi, để lấy lại nghị lực sau cái chết thê thảm
của ông Gio-an Tẩy Giả; từ thời điểm
này, có lẽ Chúa đã biết rằng chính Người cũng sẽ cùng chung số phận như
thế. Tuy nhiên Người vẫn gạt những nhu
cầu của Người qua một bên để chăm sóc cho dân chúng.