TUẦN 5 THƯỜNG NIÊN (Ngày
9 – 15 tháng 2 năm 2020)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Trong một
bài nói về việc hoàn toàn mất đi một tình bạn, tiểu thuyết gia Jacqualyn
Mitchard đã viết một đoạn rất hay. Để mô
tả bà đã lơ là mọi mối quan hệ khác trong thời gian xảy ra tình bạn chết tức tưởi
này, Mitchard viết rằng bà đã cho đi “những trái dâu tây ngon ngọt nhất” của đời
mình chỉ dành riêng cho người bạn đặc biệt kia.
Tôi lựa một cuốn báo tại phòng đợi của
nha sĩ chỉnh răng cho các con tôi khi tôi chợt đọc thấy những lời này: những trái dâu tây ngon ngọt nhất. Những lời ấy cứ lẩn quẩn trong tôi như một luồng
gió lạnh; tôi không muốn quên chúng
đi. Chúng khiến tôi phải xét lại những mối
quan hệ của mình. Tôi có đeo đuổi những
tình bạn khập khiễng hoặc không lành mạnh, như Mitchard sau này đã nhận định về
một tình bạn của bà không? Có những người
bạn nào tôi đã có được mà chẳng chịu trân quý họ không? “Những trái dâu tây ngon ngọt nhất” của tôi
là gì? Là chú ý lắng nghe? Là gây bất ngờ cho một người bạn khi mời họ một
bữa ăn? Là gửi cho họ một cái thiệp
khích lệ? Là dành chút thời giờ cho họ?
Sau khi đọc bài viết ấy, tôi đã quyết
định sẽ phát huy những tình bạn lành mạnh của tôi.
- Jennifer
Grant, Wholehearted Living
Sự hiện diện của Chúa
"Tất cả những ai
đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11:28). Lạy
Chúa, này con đây. Con đến tìm kiếm sự
hiện diện của Chúa. Con khao khát quyền
năng chữa lành của Chúa.
Sự tự do
Chúa
không lạ gì sự tự do của tôi. Thánh Thần
thở sự sống vào những ước ao sâu thẳm nhất của tôi, nhẹ nhàng thúc giục tôi hướng
đến tất cả những gì là tốt lành. Tôi xin
ơn biết để cho Chúa Thánh Thần mở tâm hồn tôi ra mà đón nhận.
Ý thức
Tôi nhắc
nhở mình đang ở trong sự hiện diện của Chúa.
Tôi sẽ nương náu trong trái tim yêu thương của Người. Người là sức mạnh trong những lần tôi yếu đuối. Người là Đấng ủi an những khi tôi sầu khổ.
Lời Chúa
Tôi
dành thời giờ để chậm chậm đọc Lời Chúa, để mình ở lại trong bất cứ điều gì
đánh động tôi. (Xin bạn lấy phần Kinh
Thánh ở những trang tiếp theo. Các điểm
gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần.
Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với
Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy
Chúa Giê-su, khi sống trên trần gian này Chúa đã luôn đón nhận các em nhỏ. Xin Chúa dạy con hãy có lòng tín thác Chúa giống
như trẻ em. Xin dạy con sống mà biết rằng
Chúa sẽ không khi nào bỏ rơi con.
Kết thúc
Vinh
danh Chúa Cha và Chúa Con, cùng vinh danh Thánh Thần Thiên Chúa.
Tự muôn
đời và chính hiện nay, luôn mãi đến thiên thu vạn đại. A-men.
Tuần 5 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 9 tháng 2
Mát-thêu 5:13-16
"Chính anh em là muối
cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì muối nó cho mặn lại? Nó đã thành vô
dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi.14
"Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một thành xây trên núi không tài
nào che giấu được.15 Cũng chẳng có ai thắp đèn rồi lại để dưới cái
thùng, nhưng đặt trên đế, và đèn soi chiếu cho mọi người trong nhà.16
Cũng vậy, ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những
công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.
* Muối dùng để thanh tẩy, ướp và bảo trì thức
ăn. Chúa Giê-su muốn chúng ta lấy đời sống
thấm nhuần Tin Mừng để làm thứ gia vị ướp đặc biệt giữa cộng đồng chúng ta.
* Tôi phải để cho sứ điệp của Chúa Giê-su tỏa
sáng qua lời nói và hành động của mình.
Sự tốt lành thắp sáng cả người cho lẫn người nhận. Tôi đứng lên bênh vực quyền lợi chính đáng
cho “những người bé mọn” của Chúa. Tôi
hành động cho một thế giới nhân ái, hòa bình và yêu thương.
_______________
Thứ Hai, ngày 10 tháng 2
Lễ
thánh Scholastica, trinh nữ
Mác-cô 6:53-56
Khi qua biển rồi, Đức
Giê-su và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ.54
Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giê-su.55
Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó.56
Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ
ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo
choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.
* Nhất định dân chúng Ghen-nê-xa-rét phải vui mừng
khi Chúa Giê-su ghé thăm họ. Quả thực đó
là thời gian tuyệt vời khi Người chữa lành.
Họ đã tiếp đón Người như đón tiếp một Đấng chữa lành. Còn tôi thì đón tiếp Chúa Giê-su thế
nào? Tôi coi Người như Đấng chữa lành, người
bạn, hay Đấng bầu chữa?
* Tôi tưởng tượng Chúa Giê-su đang đóng vai
chèo thuyền rồi thả neo. Tôi quan sát
khi nghe người ta nói với nhau là Người đã đến.
Dân chúng ùa đến chung quanh Người;
họ nắm bắt cơ hội này để giúp cho bạn bè họ được chữa lành. Tôi đang ở đâu trong khung cảnh ấy? Tôi có giúp những người khác đến với Chúa,
hay là tôi đợi người nào đó đem tôi đến với Chúa Giê-su? Tôi có để cho Chúa chạm đến tôi không?
_______________
Thứ Ba, ngày 11 tháng 2
Mác-cô 7:1-13
Có những người
Pha-ri-sêu và một số kinh sư tụ họp quanh Đức Giê-su. Họ là những người từ
Giê-ru-sa-lem đến.2 Họ thấy vài môn đệ của Người dùng bữa mà tay còn
ô uế, nghĩa là chưa rửa.3 Thật vậy, người Pha-ri-sêu cũng như mọi
người Do-thái đều nắm giữ truyền thống của tiền nhân: họ không ăn gì, khi chưa
rửa tay cẩn thận;4 thức gì mua ngoài chợ về, cũng phải rảy nước đã rồi
mới ăn; họ còn giữ nhiều tập tục khác nữa như rửa chén bát, bình lọ và các đồ đồng.5
Vậy, người Pha-ri-sêu và kinh sư hỏi Đức Giê-su: "Sao các môn đệ của ông
không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa? "6
Người trả lời họ: "Ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về các
ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng:
Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta.7
Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích,
vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân.8
Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người
phàm."9 Người còn nói: "Các ông thật khéo coi thường điều
răn của Thiên Chúa để nắm giữ truyền thống của các ông.10 Quả thế,
ông Mô-sê đã dạy rằng: Ngươi hãy thờ cha kính mẹ và kẻ nào nguyền rủa cha mẹ,
thì phải bị xử tử!11 Còn các ông, các ông lại bảo: "Người nào
nói với cha với mẹ rằng: những gì con có để giúp cha mẹ đều là
"co-ban" nghĩa là lễ phẩm đã dâng cho Chúa" rồi,12 và
các ông không để cho người ấy làm gì để giúp cha mẹ nữa.13 Thế là
các ông lấy truyền thống các ông đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời Thiên
Chúa. Các ông còn làm nhiều điều khác giống như vậy nữa!"
* Những người Pha-ri-sêu đã chất thêm nhiều luật
lệ và nghi thức tôn giáo đến độ người ta không biết hết được, nói chi đến việc
tuân giữ chúng. Chúa Giê-su tố cáo họ đã
đặt những luật thanh tẩy nhỏ nhặt lên trên cả luật Chúa là luật đức ái và nhân
từ.
* Giống như đám Pha-ri-sêu, tôi có khuynh hướng
nhiều lần xét đoán và lên mặt dạy đời không?
Đối với một đứa con mở miệng xác định điều gì là “co-ban”, tức là của
dâng cho Chúa, trong khi không giúp đỡ cha mẹ thiếu thốn, thì đó là nghịch lại
với điều răn thảo kính cha mẹ rồi.
_______________
Thứ Tư, ngày 12 tháng 2
Mác-cô 7:14-23
Sau đó, Đức Giê-su lại gọi
đám đông tới mà bảo: "Xin mọi người nghe tôi nói đây, và hiểu cho rõ:15
Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người
ra ô uế được; nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra
ô uế.16 Ai có tai nghe thì nghe! "17 Khi Đức Giê-su
đã rời đám đông mà vào nhà, các môn đệ hỏi Người về dụ ngôn ấy.18
Người nói với các ông: "Cả anh em nữa, anh em cũng ngu tối như thế sao?
Anh em không hiểu sao? Bất cứ cái gì từ bên ngoài vào trong con người, thì
không thể làm cho con người ra ô uế,19 bởi vì nó không đi vào lòng,
nhưng vào bụng người ta, rồi bị thải ra ngoài? " Như vậy là Người tuyên bố
mọi thức ăn đều thanh sạch.20 Người nói: "Cái gì từ trong con
người xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.21 Vì từ bên
trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người,22
ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo,
ngông cuồng.23 Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất
ra, và làm cho con người ra ô uế."
* Đối với Chúa Giê-su, nơi diễn ra cuộc chiến
giữa thiện và ác chính là trong tâm hồn con người, kể cả tâm hồn tôi nữa! Vậy tâm hồn tôi trong sạch như thế nào?
* Chúng ta có thể lấy đi hoặc làm hư hại đồ vật
của người khác và bôi bẩn lên chúng.
Chúng ta có thể gây khó dễ cho người khác, hạ nhục họ hoặc làm cho họ phải
khóc lóc. Lạy Chúa, Chúa nêu lên mười
hai “ý đồ xấu xa” làm cho một người ra ô uế.
Xin Chúa cho con thấy một ý xấu con cần phải sửa đổi ngay lúc này!
_______________
Thứ Năm, ngày 13 tháng 2
Mác-cô 7:24-30
Đức Giê-su đứng dậy, rời
nơi đó, đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng
không thể giấu được.25 Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ
bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người.26
Bà là người Hy-lạp, gốc Phê-ni-xi thuộc xứ Xy-ri. Bà xin Người trừ quỷ cho con
gái bà.27 Người nói với bà: "Phải để cho con cái ăn no trước
đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con."28
Bà ấy đáp: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn
những mảnh vụn của đám trẻ con."29 Người nói với bà: "Vì
bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi."30
Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã xuất.
* Lời cầu xin của người phụ nữ không được chấp
nhận ngay lập tức. Lòng kiên trì của bà
cho Chúa Giê-su thấy bà thật là nghiêm túc.
Lạy Chúa Giê-su, xin Chúa tha thứ cho con về những lời cầu xin không
đáng kể. Xin Chúa giúp con lắng nghe
chính những lời cầu nguyện của con để con học biết được điều thực sự sâu xa nhất
đối với tâm hồn con.
* Đây là một người đàn bà can đảm và cương quyết! Bà bỏ đi lòng tự ái và phẩm cách của bà để cứu
vớt đứa con gái của bà đang bị quỷ ám.
Bà là người đàn bà duy nhất trong sách Tin Mừng đã thắng trong cuộc
tranh luận với Chúa Giê-su. Bà làm cho
Chúa phải đổi ý về mục tiêu sứ vụ của Người.
Lạy Chúa, xin cho con được can đảm để làm điều con có thể làm, để những
những ân huệ các phụ nữ đem đến cho Giáo Hội được hoàn toàn trân quý.
_______________
Thứ Sáu, ngày 14 tháng 2
Lễ
thánh Xyrillô, tu sĩ, và thánh Mêthôđiô, giám mục
Mác-cô 7:31-37
Đức Giê-su lại bỏ vùng
Tia, đi qua ngả Xi-đôn, đến biển hồ Ga-li-lê vào miền Thập Tỉnh.32
Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giê-su, và xin Người đặt
tay trên anh.33 Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón
tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh.34 Rồi Người
ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Ép-pha-tha", nghĩa là: hãy
mở ra!35 Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta
nói được rõ ràng.36 Đức Giê-su truyền bảo họ không được kể chuyện đó
với ai cả. Nhưng Người càng truyền bảo họ, họ lại càng đồn ra.37 Họ
hết sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm
cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được."
* Tôi có chia sẻ với thái độ kinh ngạc của những
kẻ chứng kiến phép lạ không? Dân chúng nhận
thấy trong phép lạ này đã thể hiện niềm mong đợi của dân Do-thái là Đấng
Mê-si-a sẽ làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được.
* Chúa Giê-su không coi quyền năng chữa lành của
Người như chứng cớ nói lên thần tính của Người, trái lại, đó là những dấu hiệu
biểu lộ Thiên Chúa đầy lòng thương xót và nhân lành đang ở gần chúng ta. Người chữa lành vì Người chạnh lòng
thương. Khi chúng ta cảm thông với người
khác là chúng ta đem lòng thương xót của Chúa đến với họ.
_______________
Thứ Bảy, ngày 15 tháng 12
Mác-cô 8:1-10
Trong những ngày ấy, lại
có một đám rất đông, và họ không có gì ăn, nên Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà
nói:2 "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy
đã ba ngày rồi mà không có gì ăn!3 Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói
mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến."4
Các môn đệ thưa Người: "Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh
cho họ ăn no? "5 Người hỏi các ông: "Anh em có mấy chiếc
bánh? " Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc."6 Người truyền
cho họ ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ
ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã dọn ra cho đám đông.7
Các ông cũng có mấy con cá nhỏ. Người đọc lời chúc tụng, rồi bảo các ông dọn cả
cá ra.8 Đám đông đã ăn và được no nê. Người ta nhặt lấy những mẩu
bánh còn thừa: bảy giỏ!9 Mà đám đông có khoảng bốn ngàn người. Người
giải tán họ.10 Lập tức, Đức Giê-su xuống thuyền với các môn đệ và đến
miền Đan-ma-nu-tha.
* Chúa Giê-su đã nuôi dưỡng năm ngàn người. Họ đã đi theo Người khi thấy Người lánh riêng
ra một nơi vắng vẻ bên kia bờ hồ (Mác-cô 6:32-44). Bạn tưởng tượng ra điều gì về đám dân chúng
đang vây quanh Chúa lúc này? Họ đã nghe
nói về phép lạ nuôi dưỡng chưa? Nhiều
người trong họ có đau yếu và đói khát không?
Bạn có tưởng tượng được những sắc thái đức tin được biểu lộ trong đám
dân chúng thế nào không?
* Chúa Giê-su thích chia sẻ bữa ăn với mọi người. Tôi có nhận ra nghi thức quen thuộc của Chúa
– “Người cầm lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho” – đậm nét nghi thức Thánh Thể không?