TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN (Ngày
14 – 20 tháng 11 năm 2021)
Điều
suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Các cố gắng của chúng ta dường như nhỏ bé và vô ích,
nhưng nhiều đoạn Tin Mừng lại cho chúng ta thấy chủ đề lập lại, đó là Thiên
Chúa để mắt nhìn đến những kẻ yếu hèn và những điều nhỏ bé. Bạn hãy suy nghĩ về đồng tiền kẽm của bà góa
và việc Chúa hóa bánh và cá ra nhiều (Mác-cô 12:41-44; 8:1-9).
Tại Ca-na, nước lã biến thành rượu ngon (Gio-an 2:1-12); trong Bữa Tiệc Ly bánh và rượu trở nên Mình
và Máu Chúa (Lu-ca 22:19-20). Cuộc sống
của mỗi người dù là ẩn dấu thế nào chăng nữa vẫn gây ảnh hưỡng trên những người
khác (Rô-ma 14:7). Bất cứ việc tốt nào
dù nhỏ mấy được thực hiện trong tình yêu thương cũng có một phẩm chất vĩnh cửu,
vì tình yêu không bao giờ mất được (1 Cô-rin-tô 13:8) và chúng ta sẽ gặt hái được
phần thưởng trong mùa gặt (Ga-lát 6:9).
Điều này đặt nền tảng cho niềm hy vọng của chúng ta là những đóng góp nhỏ
nhặt của ta nhân danh trái đất bệnh hoạn này sẽ có những giá trị biểu trưng của
chúng. Julian Norwich diễn tả niềm hy vọng
này như sau:
Thiên
Chúa đã cho tôi thấy một vật nhỏ bằng cỡ hạt dẻ đang nằm trong bàn tay
tôi. Tôi nhìn nó và nghĩ: “Cái này là gì đây?” Rồi tôi nghe câu trả lời: “Đó là tất cả những gì nó được dựng nên”. Tôi lấy làm lạ sao nó có thể tồn tại mãi được,
vì tôi nghĩ bỗng chốc nó có thể rơi vào hư vô vì sự nhỏ bé của nó. Rồi tôi nghe câu trả lời: “Nó tồn tại và sẽ tồn tại mãi, vì Thiên Chúa
yêu thương nó”. Và mọi sự cũng sẽ khởi đầu
như thế nhờ tình yêu của Thiên Chúa”. Vậy
trong vật nhỏ bé này, tôi đã nhận ra ba chân lý: thứ nhất là Thiên Chúa đã làm nên nó; thứ hai là Thiên Chúa yêu thương nó; và thứ ba là Thiên Chúa giữ gìn nó được an
toàn.
- Brian Grogan,
SJ, Creation Walk: The Amazing Story
of a Small Blue
Planet
Sự hiện diện của Chúa
“Hãy thinh lặng và biết rằng Ta là Thiên Chúa”. Lạy Chúa, Lời Chúa đưa con tới vẻ trầm lặng
và cao cả của việc Chúa hiện diện.
Sự tự do
Con được tự do.
Thoạt nhìn hai chữ tự do, con thấy dường như chúng tạo ra trong con một
cảm nghĩ run sợ. Vâng, đó là một cảm
nghĩ tuyệt vời về tự do. Lạy Chúa, con
cám ơn Chúa.
Ý thức
Lạy Chúa, vào lúc này con hướng mọi tư tưởng con về
Chúa. Con sẽ dẹp qua một bên mọi bận rộn
của con. Lạy Chúa, con sẽ nghỉ ngơi và
được bồi dưỡng trong sự hiện diện của Chúa.
Lời Chúa
Lời Chúa đến với chúng con qua Kinh Thánh. Xin Chúa Thánh Thần soi sáng tâm trí con để
con biết đáp lại những giáo huấn của Tin Mừng.
(Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những
trang kế tiếp. Các điểm gợi ý đã có sẵn
để bạn sử dụng nếu muốn. Sau khi đã sẵn
sàng, bạn hãy trở lại đây để tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Bạn hãy bắt đầu nói với Chúa Giê-su về đoạn Tin Mừng vừa
đọc. Phần nào đã đánh động tâm hồn bạn? Có lẽ những lời của một người bạn hoặc câu
chuyện bạn vừa đọc sẽ từ từ hiện lên trong tâm thức bạn. Nếu có, câu chuyện ấy có soi sáng cho những
gì đoạn Kinh Thánh cố gắng nói với bạn không?
Kết thúc
Sáng danh Đức Chúa Cha, và Đức Chúa Con, và Đức Chúa
Thánh Thần,
Như đã có trước vô cùng và bây giờ và hằng có, và đời
đời chẳng cùng. A-men.
Tuần
33 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 14
tháng 11
Mác-cô 13:24-32
"Nhưng trong những ngày đó, sau cơn gian
nan ấy, thì mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng không còn chiếu sáng,25
các ngôi sao từ trời sa xuống, và các quyền lực trên trời bị lay chuyển.26
Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám
mây mà đến.27 Lúc đó, Người sẽ sai các thiên sứ đi, và Người sẽ tập
họp những kẻ được Người tuyển chọn từ bốn phương về, từ đầu mặt đất cho đến
cuối chân trời.
28 "Anh em cứ lấy thí dụ cây vả mà học hỏi. Khi cành nó xanh
tươi và đâm chồi nảy lộc, thì anh em biết là mùa hè đã đến gần.29
Cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, anh em hãy biết là Con Người đã đến
gần, ở ngay ngoài cửa rồi.30 Thầy bảo thật anh em: thế hệ này sẽ
chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra.31 Trời đất sẽ qua đi,
nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.32 "Còn về ngày hay
giờ đó thì không ai biết được, ngay cả các thiên sứ trên trời hay người Con cũng
không, chỉ có Chúa Cha biết mà thôi.
* Thật
là tốt khi người
ta tìm được trong cuộc sống điều gì đó không thể qua đi. Chúng ta muốn rằng mình muốn điều ấy trong
tình yêu, tình bạn và trong niềm tín thác của chúng ta vào tương lai. Lời Chúa được phán trong tình yêu, luôn luôn
là ánh sáng trong cuộc sống, sẽ không khi nào qua đi. Nhờ cầu nguyện, chúng ta đem mình vào trong
thực tại của Lời Chúa và tình yêu của Người.
_______________
Thứ Hai, ngày 15 tháng 11
Lu-ca 18:35-43
Khi
Đức Giê-su gần đến Giê-ri-khô, có một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường.36
Nghe thấy đám đông đi qua, anh ta hỏi xem có chuyện gì.37 Họ báo cho
anh biết là Đức Giê-su Na-da-rét đang đi qua đó.38 Anh liền kêu lên
rằng: "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! "39
Những người đi đầu quát nạt, bảo anh ta im đi; nhưng anh càng kêu lớn tiếng:
"Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! "40 Đức
Giê-su dừng lại, truyền dẫn anh ta đến. Khi anh đã đến gần, Người hỏi:41
"Anh muốn tôi làm gì cho anh? " Anh ta đáp: "Lạy Ngài, xin cho
tôi nhìn thấy được."42 Đức Giê-su nói: "Anh nhìn thấy đi!
Lòng tin của anh đã cứu chữa anh."43 Lập tức, anh ta nhìn thấy
được và theo Người, vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa. Thấy vậy, toàn dân cất tiếng
ngợi khen Thiên Chúa.
* “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng
thương tôi!” Thật là một lời cầu nguyện
hay, vì tôi có thể dễ dàng lấy đó làm lời cầu nguyện của riêng tôi hôm nay và
mỗi ngày. Tôi đứng trước sự hiện diện
của Chúa Giê-su và tha thiết cầu xin Người dủ lòng thương tôi trong mọi sự
thiếu thốn và mỏng giòn của tôi.
* Tôi cũng có thể nghe Chúa Giê-su hỏi
tôi: “Con muốn Ta làm gì cho con?” Tôi có mau mắn như anh mù đã mau mắn trả lời
Chúa không? Tôi có biết mình muốn xin
điều gì giống như anh muốn nơi Chúa Giê-su không? Tôi cũng có thể xin Chúa cho tôi được nhìn
thấy, biết nhận ra sự hiện diện của Chúa trong đời mình và trong thế giới, nhận
ra điều Chúa muốn tôi làm. Tôi cảm tạ
Chúa Giê-su về sự hiện diện đầy thương xót và bảo đảm của Chúa trong đời tôi.
_______________
Thứ Ba, ngày 16 tháng 11
Lu-ca 19:1-10
Sau
khi vào Giê-ri-khô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố ấy.2 Ở đó có một
người tên là Da-kêu; ông đứng đầu những người thu thuế, và là người giàu có.3
Ông ta tìm cách để xem cho biết Đức Giê-su là ai, nhưng không được, vì dân
chúng thì đông, mà ông ta lại lùn.4 Ông liền chạy tới phía trước,
leo lên một cây sung để xem Đức Giê-su, vì Người sắp đi qua đó.5 Khi
Đức Giê-su tới chỗ ấy, thì Người nhìn lên và nói với ông: "Này ông Da-kêu,
xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông! "6 Ông vội
vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người.7 Thấy vậy, mọi người xầm
xì với nhau: "Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ! "8
Ông Da-kêu đứng đó thưa với Chúa rằng: "Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của
tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp
bốn."9 Đức Giê-su mới nói về ông ta rằng: "Hôm nay, ơn cứu
độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham.10
Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất."
* Tất cả chúng ta đều giống như ông Da-kêu, một
con người rụt rè không muốn lôi kéo sự chú ý của người khác, nhưng cuối cùng
lại có được những gì ngoài sự mong muốn của ông. Chúa Giê-su đã nhìn thấy điều ông thực sự ước
ao từ thâm tâm ông và Người đã tự ý muốn đến nhà ông Da-kêu. Tất cả những ai chứng kiến việc này đã bắt
đầu lẩm bẩm chê trách, nhưng Chúa Giê-su đối mặt với việc chỉ trích này bằng
cách tuyên bố rằng ơn cứu độ đã đến với nhà ông Da-kêu. Tôi cố tưởng tượng mình đang có mặt trong
khung cảnh này: vậy tôi giống như ông
Da-kêu đang lúng túng, hoặc giống như đám dân chúng đang phàn nàn về Chúa, hoặc
giống như Chúa Giê-su đầy lòng thương xót và mạnh mẽ?
* Sau khi gặp Chúa Giê-su, ông Da-kêu đã hứa
sửa đổi lối sống. Tôi xin Chúa Giê-su
giúp đỡ, vì Người đến để tìm kiếm và cứu độ những gì đã mất.
_______________
Thứ Tư, ngày 17 tháng 11
Lu-ca 19:11-28
Khi dân chúng đang nghe những điều ấy, thì Đức Giê-su lại kể
thêm một dụ ngôn, vì Người đang ở gần Giê-ru-sa-lem và vì họ tưởng là Triều Đại
Thiên Chúa sắp xuất hiện đến nơi rồi.12 Vậy Người nói: "Có một
người quý tộc kia trẩy đi phương xa lãnh nhận vương quyền, rồi trở về.13
Ông gọi mười người trong các tôi tớ của ông đến, phát cho họ mười nén bạc và
nói với họ: "Hãy lo làm ăn sinh lợi cho tới khi tôi đến."14
Nhưng đồng bào ông ghét ông, nên họ cử một phái đoàn đến sau ông để nói rằng:
"Chúng tôi không muốn ông này làm vua chúng tôi.
15 "Sau khi lãnh nhận vương quyền,
ông trở về. Bấy giờ ông truyền gọi những đầy tớ ông đã giao bạc cho, để xem mỗi
người làm ăn sinh lợi được bao nhiêu.16 Người thứ nhất đến trình:
"Thưa ngài, nén bạc của ngài đã sinh lợi được mười nén.17 Ông
bảo người ấy: "Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi! Vì anh đã trung thành trong
việc rất nhỏ, thì hãy cầm quyền cai trị mười thành.18 Người thứ hai
đến trình: "Thưa ngài, nén bạc của ngài đã làm lợi được năm nén.19
Ông cũng bảo người ấy: "Anh cũng vậy, anh hãy cai trị năm thành.
20 Rồi người thứ ba đến trình: "Thưa
ngài, nén bạc của ngài đây, tôi đã bọc khăn giữ kỹ.21 Tôi sợ ngài,
vì ngài là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo.22
Ông nói: "Hỡi đầy tớ tồi tệ! Tôi cứ lời miệng anh mà xử anh. Anh đã biết
tôi là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo.23
Thế sao anh không gửi bạc của tôi vào ngân hàng? Có vậy, khi tôi đến, tôi mới
rút ra được cả vốn lẫn lời chứ!24 Rồi ông bảo những người đứng đó:
"Lấy lại nén bạc nó giữ mà đưa cho người đã có mười nén.25 Họ
thưa ông: "Thưa ngài, anh ấy có mười nén rồi!26 -"Tôi nói
cho các anh hay: phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay
cái nó đang có cũng sẽ bị lấy đi.
27 "Còn bọn thù địch của tôi kia,
những người không muốn tôi làm vua cai trị chúng, thì hãy dẫn chúng lại đây và
giết chết trước mặt tôi."
28 Nói những lời ấy xong, Đức Giê-su đi
đầu, tiến lên Giê-ru-sa-lem.
* Chúa Giê-su đi tìm những người Chúa có thể tin là họ sẵn sàng chấp nhận liều
lĩnh, đôi khi bất chấp hậu quả. Những kẻ
gian manh sẽ không khi nào xây dựng vương quốc Chúa. Trong cuộc chuyện trò cuối cùng với các tông
đồ, Chúa bảo họ hãy đem Tin Mừng đến cho toàn thế giới, một sứ mệnh không thể
thực hiện chưa từng có. Tuy nhiên Người
biết kẻ Người đã tuyển chọn, vì họ chỉ làm công việc rất liều lĩnh là truyền bá
Tin Mừng. Tôi xin ơn biết quảng đại khi
đáp lại lòng quảng đại Chúa đối với tôi.
* "Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi! Vì anh đã trung thành trong việc rất
nhỏ, thì hãy cầm quyền cai trị mười thành”. Tôi xin ơn đừng coi thường giá trị của việc
trung thành trong những điều nhỏ nhặt, trong những mối tương quan của tôi,
trong việc thi hành những bổn phận của tôi và trong đời sống đức tin cũng như
phục vụ của tôi.
_______________
Thứ Năm, ngày 18 tháng 11
Mát-thêu 14:22-33
Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia
trước, trong lúc Người giải tán dân chúng.23 Giải tán họ xong, Người
lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình.24
Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió.25
Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ.26
Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: "Ma đấy! ",
và sợ hãi la lên.27 Đức Giê-su liền bảo các ông: "Cứ yên tâm,
chính Thầy đây, đừng sợ! "28 Ông Phê-rô liền thưa với Người:
"Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà
đến với Ngài."29 Đức Giê-su bảo ông: "Cứ đến! " Ông
Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su.30
Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: "Thưa
Ngài, xin cứu con với! "31 Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông
và nói: "Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? "32
Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay.33 Những kẻ ở trong
thuyền bái lạy Người và nói: "Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa! "
* Chúa Giê-su đã dành thời giờ riêng biệt ra
khỏi các thời giờ khác để cầu nguyện.
Thời giờ của Người để ở với Thiên Chúa không tách Người ra khỏi thế
giới, nhưng lại soi sáng cho Người để đi giúp đỡ các môn đệ đang gặp khó khăn. Vậy thời giờ tôi dùng để cầu nguyện giúp tôi
xây dựng mối tương quan với Chúa và củng cố tôi hành động nhân danh Người.
* Ông Phê-rô đã can đảm khi nhìn vào Chúa
Giê-su, nhưng ông đã chìm khi chỉ chú ý vào bản thân ông và hoàn cảnh của
ông. Tôi xin Chúa giúp tôi giữ Chúa
Giê-su ở trước mặt tôi.
_______________
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 11
Lu-ca 19:45-48
Đức Giê-su vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang buôn
bán46 và nói với họ: "Đã có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ là nhà cầu
nguyện thế mà các ngươi đã biến thành sào huyệt của bọn cướp! "
47 Hằng ngày, Người giảng dạy trong Đền
Thờ. Các thượng tế và kinh sư tìm cách giết Người, cả các thân hào trong dân
cũng vậy.48 Nhưng họ không biết phải làm sao, vì toàn dân say mê
nghe Người.
* Chúng ta có thể cảm
thấy căng thẳng mỗi lúc một tăng, khi Chúa Giê-su
mạnh mẽ chống lại việc buôn bán đã xảy ra tại nơi thánh thiện nhất của đạo
Do-thái. Người ta thực dễ dàng không
nhận ra giá trị đích thực của những hành động và nghi lễ tôn giáo, đôi khi
chung cuộc biến thành những việc đồng lõa đáng xấu hổ.
* Các sách Tin Mừng thường đưa ra hình ảnh hoàn
toàn đối nghịch giữa thái độ của các thượng tế, kinh sư và các nhà lãnh đạo với
thái độ của thường dân. Dân chúng thì
luôn được coi là cởi mở hơn đối với sự hiện diện của Thiên Chúa nơi Chúa
Giê-su, trong khi các nhà lãnh đạo tôn giáo lại cố gắng loại trừ Người. Tôi xin có được một tâm hồn giản dị, cởi mở
để đón nhận sự mới mẻ và có khả năng biết khâm phục.
_______________
Thứ Bảy, ngày 20 tháng 11
Lu-ca 20:27-40
Có mấy người thuộc nhóm Xa-đốc đến gặp Đức Giê-su. Nhóm này chủ
trương không có sự sống lại.28 Mấy người ấy hỏi Đức Giê-su:
"Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta điều luật này: Nếu anh hay em
của người nào chết đi, đã có vợ mà không có con, thì người ấy phải lấy nàng, để
sinh con nối dòng cho anh hay em mình.29 Vậy nhà kia có bảy anh em
trai. Người anh cả lấy vợ, nhưng chưa có con thì đã chết.30 Người
thứ hai,31 rồi người thứ ba đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như vậy, bảy
anh em đều chết đi mà không để lại đứa con nào.32 Cuối cùng, người
đàn bà ấy cũng chết.33 Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ
là vợ ai, vì cả bảy đều đã lấy nàng làm vợ? "
34 Đức Giê-su đáp: "Con cái đời này
cưới vợ lấy chồng,35 chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời
sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng.36
Quả thật, họ không thể chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là
con cái Thiên Chúa, vì là con cái sự sống lại.37 Còn về vấn đề kẻ
chết trỗi dậy, thì chính ông Mô-sê cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi
gai, khi ông gọi Đức Chúa là Thiên Chúa của tổ phụ Áp-ra-ham,Thiên Chúa của tổ
phụ I-xa-ác, và Thiên Chúa của tổ phụ Gia-cóp.38 Mà Người không phải
là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người,
tất cả đều đang sống."
39 Bấy giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư
lên tiếng nói: "Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm."40 Thế là, họ
không dám chất vấn Người điều gì nữa.
* Câu hỏi của nhóm Xa-đốc khá lắt léo, với chủ
ý không phải để làm sáng tỏ, nhưng để đưa ra một cái bẫy khéo léo. Đôi khi những người chúng ta gặp gỡ cũng đưa
ra cho chúng ta những vấn đề khó mà phân biệt, chắc chắn câu trả lời cũng vuột
khỏi tầm tay chúng ta. Tôi xin ơn khôn
ngoan để đừng rơi vào những cái bẫy của kiêu căng hoặc thông minh và xin ơn can
đảm để sống trong sự giản dị như Chúa Giê-su kêu gọi tôi.
* Chúa Giê-su thường cho thấy người nghèo khổ
và đơn sơ như là gương mẫu của Triều Đại Thiên Chúa. Tôi xin có được sự hiểu biết như Chúa Giê-su
đánh giá, cẩn thận đừng vướng mắc vào những điều khéo léo làm tôi bị phân tâm.