TUẦN BÁT NHẬT
PHỤC SINH (Ngày 17 – 23 tháng 4 năm 2022)
Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Mùa Phục Sinh chính là mùa tuyệt vời để
gặp gỡ, đối thoại, giống như nhiều người trong Tân Ước đã tin vào Chúa Giê-su sống
lại từ kẻ chết. Một mẫu chào hỏi mùa Phục
Sinh được gặp thấy đặc biệt trong các giáo hội Đông phương ngày xưa là: Đức Ki-tô đã sống lại, Người sống lại thật rồi! Hơn lúc nào hết, chúng ta cần phải nghe lời
tuyên xưng này, vì nó loan báo một điều quan trọng: Tội lỗi, sự chết và tàn phá không phải là
chung cuộc đời sống chúng ta hoặc thế giới chúng ta, bất kể những chứng cớ ngược
lại. Xác tín này đặt căn bản trên lời
tuyên xưng Đức Ki-tô đã sống lại, chiến thắng thần chết, giải phóng chúng ta khỏi
nỗi sợ hãi chính cái chết. Trong viễn tượng
được thăng hoa của linh mục Gerard Manley Hopkins, dòng Tên,
Một
lần thôi, tôi là tất cả những gì thuộc Đức Ki-tô,
vì
Người đã từng là những gì thuộc con người hiện tại của tôi.
Cho
nên tôi, dù là một con người bị bỏ rơi, một trò hề, một đổ vỡ khốn khổ,
một
lối mòn, một que diêm, một hạt kim cương bất diệt,
nhưng
hiện nay LÀ hạt kim cương bất diệt.
Điều
này thật là tốt, thật chính xác là điều chúng ta cần phải nghe giống như ‘những
kẻ nghe Lời’, vì đó phải là chân lý!
Kieran J. O’Mahony, OSA,
Hearers of the Word:
Easter & Pentecost Year A
Sự hiện diện của Chúa
“Tất cả những ai đang vất
vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11:28). Lạy
Chúa, này con đây. Con đến để tìm sự hiện
diện của Chúa. Con trông đợi quyền năng
chữa lành của Chúa.
Sự tự do
Chúa không xa lạ gì đối với sự tự do của
tôi. Thánh Thần thổi sự sống vào những ước
ao sâu xa nhất của tôi, nhẹ nhàng thúc giục tôi tiến tới tất cả những gì là tốt
lành. Tôi xin ơn biết để cho mình được
Thánh Thần ấp ủ.
Ý thức
Tôi nhắc nhở mình đang ở trong sự hiện
diện của Chúa. Tôi sẽ nương náu trong
trái tim yêu thương của Người. Người là
sức mạnh những khi tôi yếu đuối. Người
là Đấng ủi an những lúc tôi buồn phiền.
Lời Chúa
Tôi dành thì giờ để chậm chậm đọc Lời
Chúa vài lần, để cho mình ở lại trong bất cứ điều nào đánh động tâm hồn tôi.
(Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những trang kế tiếp. Các điểm gội ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần. Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để
tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Lạy Chúa Giê-su, Chúa luôn đón tiếp trẻ
em khi Chúa đang sống trên trần gian này.
Xin Chúa dạy con có lòng tín thác vào Chúa giống như các trẻ em. Xin dạy con sống mà biết rằng Chúa sẽ không
bao giờ bỏ rơi con.
Kết thúc
Vinh danh Chúa Cha và Chúa Con, cùng
vinh danh Thánh Thần Thiên Chúa,
Tự muôn đời và chính hiện nay, luôn mãi
đến thiên thu vạn đại. A-men.
Tuần Bát Nhật Phục Sinh
Chúa Nhật, ngày7 tháng 4
LỄ PHỤC SINH
Gio-an 20:1-9
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a
Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ.2 Bà liền chạy
về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói:
"Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở
đâu."
3
Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra mộ.4 Cả hai người cùng chạy.
Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước.5 Ông
cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào.6
Ông Si-môn Phê-rô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những
băng vải để ở đó,7 và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn
với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi.8 Bấy giờ người
môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.9
Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi
dậy từ cõi chết.
*
Những ân huệ lớn lao của Phục Sinh chính là đức cậy và đức tin. Đức cậy là nhân đức giúp chúng ta tin tưởng
vào Chúa, vào chiến thắng sau hết của Người và vào lòng nhân lành cũng như tình
yêu vững bền của Người không có gì lay chuyển được. Đức tin là niềm tin rằng Chúa Ki-tô đã chiến
thắng sự dữ dù cho nó vẫn còn biểu hiện và tin rằng sự sống lại là hành vi tối
hậu trong lịch sử nhân loại.
*
Cho nên chúng ta mới mừng mầu nhiệm Phục Sinh, tuyên xưng đức tin và đức
cậy, cảm tạ Chúa về những ân huệ này.
_______________
Thứ Hai, ngày 18 tháng 4
Mát-thêu 28:8-15
Các bà vội vã rời khỏi
mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức
Giê-su hay.
9 Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói: "Chào chị em!
" Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người.10
Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà: "Chị em đừng sợ! Về báo cho anh em của
Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó."
11 Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính canh mồ vào
thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra.12 Các thượng tế
liền họp với các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn,13
và bảo: "Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các
môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác.14 Nếu sự việc này đến tai quan
tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô
sự."15 Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này
được phổ biến giữa người Do-thái cho đến ngày nay.
* Sự kiện các lính canh và các thượng tế lừa đảo
chỉ gặp thấy trong Tin Mừng Mát-thêu. Tại
sao đội lính cánh lại có mặt ở đấy?
Trong khi các môn đệ Chúa không nhớ là Chúa đã nói rằng Người sẽ bị giết
rồi Người sẽ sống lại, thì kẻ thù của Chúa lại nhớ điều này rất rõ, cho nên họ
đặt lính canh tại ngôi mộ Chúa để ngăn ngừa các môn đệ Chúa lấy trộm xác và
tuyên bố Người đã sống lại rồi.
* Lợi thế của niềm tin Ki-tô giáo không phải là
công việc nghiên cứu tỉ mỉ của các học giả hoặc những luận chứng của các thần học
gia, nhưng chính là sự kiện những người đề xướng niềm tin Ki-tô giáo cũng như
các người đi theo họ đã và vẫn còn đang sẵn sàng chết vì niềm tin ấy. Chứng từ của đời sống Ki-tô hữu đã được sống
trọn vẹn, đó là cách biện minh hùng hồn nhất về sự sống lại.
_______________
Thứ Ba, ngày 19 tháng
4
Gio-an
20:11-18
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa
khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ,12 thì thấy hai thiên thần mặc
áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở
phía chân.13 Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc? " Bà
thưa: "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở
đâu! "14 Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó,
nhưng bà không biết là Đức Giê-su.15 Đức Giê-su nói với bà:
"Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai? " Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn,
liền nói: "Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông
để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về."16 Đức Giê-su gọi bà:
"Ma-ri-a! " Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: "Ráp-bu-ni!
" (nghĩa là "Lạy Thầy").17 Đức Giê-su bảo:
"Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp
anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh
em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em"."18
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa", và bà
kể lại những điều Người đã nói với bà.
* Lạy Chúa, Chúa ban cho con một dụ ngôn về
cách Chúa đối xử với con. Cũng như bà
Ma-ri-a, con đi tìm Chúa, đi theo tiếng gọi tình yêu, nhưng lại không nhận ra
Chúa vì con quá vướng mắc vào những cảm xúc của con. Nhưng lúc nào Chúa cũng nhìn con, rồi chính
lúc Chúa gọi tên con và đến với con trong một cảm nghiệm thật là riêng tư thì
con mới nhận ra Chúa, vui mừng vì Chúa là Ráp-bu-ni của con.
_______________
Thứ Tư, ngày 20 tháng
4
Lu-ca
24:13-35
Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng
kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ
trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15 Đang lúc họ
trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.16
Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.17 Người hỏi họ:
"Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại,
vẻ mặt buồn rầu.
18
Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất
trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành
mấy bữa nay."19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy? " Họ
thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong
việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân.20 Thế mà
các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và
đã đóng đinh Người vào thập giá.21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy
vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy
ra đến nay là ngày thứ ba rồi.22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà
trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23
không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng
Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự
việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy."
25
Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng
trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!26 Nào Đấng Ki-tô lại
chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?27
Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những
gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28
Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.29
Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều,
và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi
đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.31
Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.32 Họ
mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh
cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao? "
33
Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các
bạn hữu đang tụ họp tại đó.34 Những người này bảo hai ông:
"Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."35
Còn hai ông thì kể lại
những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ
bánh.
*
Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn!” Đây là cốt lõi của Tin Mừng, sứ điệp nền tảng
được các tông đồ rao giảng. Mặc dù xem
ra không thể tin được, nhưng điều này đã thuyết phục được nhiều người tin vào
Chúa Giê-su Phục Sinh. Đôi khi chúng ta
giống như trình bày Ki-tô giáo theo cách đưa sự Phục Sinh ra bên ngoài lề đức
tin chúng ta. Tôi cầu xin cho Giáo Hội
không bao giờ ngừng rao giảng chân lý này bất cứ thời gian nào.
_______________
Thứ Năm, ngày 21 tháng 4
Lu-ca 24:35-48
Còn hai ông thì thuật lại những gì đã
xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
36 Các ông còn đang nói, thì chính Đức
Giê-su đứng giữa các ông và bảo: "Bình an cho anh em! "37
Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma.38 Nhưng Người nói:
"Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực?39 Nhìn chân
tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em
thấy Thầy có đây? "40 Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các
ông xem.41 Các ông còn chưa tin vì mừng quá, và còn đang ngỡ ngàng,
thì Người hỏi: "Ở đây anh em có gì ăn không? "42 Các ông
đưa cho Người một khúc cá nướng.43 Người cầm lấy và ăn trước mặt các
ông.
44 Rồi Người bảo: "Khi còn ở với anh
em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Mô-sê, các Sách
Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm."45
Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh46 và Người nói:
"Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ
ba, từ cõi chết sống lại;47 phải nhân danh Người mà rao giảng cho
muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội.48
Chính anh em là chứng nhân về những điều này.
*
Khi tham dự Thánh Lễ, chúng ta gặp
Chúa chịu đóng đinh thập giá và sống lại giống như các môn đệ Chúa đã gặp. Chúng ta được hòa nhập vào sự sống của Phục
Sinh. Nếu ý thức được những gì đang xảy
ra, chúng ta cũng sẽ “mừng quá và còn đang ngỡ ngàng”. Chúng ta có thể xin ơn cho mình biết ngỡ
ngàng về sự nhân lành của Chúa, vì Người không khi nào bỏ rơi chúng ta.
_______________
Thứ Sáu, ngày 22 tháng 4
Gio-an 21:1-14
Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho
các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này.2 Ông
Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền
Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với
nhau.3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: "Tôi đi đánh cá
đây." Các ông đáp: "Chúng tôi cùng đi với anh." Rồi mọi người ra
đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
4
Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra
đó chính là Đức Giê-su.5 Người nói với các ông: "Này các chú,
không có gì ăn ư? " Các ông trả lời: "Thưa không."6
Người bảo các ông: "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt
được cá." Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy
những cá.7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông
Phê-rô: "Chúa đó! " Vừa nghe nói "Chúa đó! ", ông Si-môn
Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.8 Các
môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ
lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.
9
Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả
bánh nữa.10 Đức Giê-su bảo các ông: "Đem ít cá mới bắt được tới
đây! "11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ.
Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà
lưới không bị rách.12 Đức Giê-su nói: "Anh em đến mà ăn! "
Không ai trong các môn đệ dám hỏi "Ông là ai? ", vì các ông biết rằng
đó là Chúa.13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá,
Người cũng làm như vậy.14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho
các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
* Ông Phê-rô mất hướng
và vùng vẫy dưới nước. Ông cảm nhận mình
thất bại ngay trong tài bơi lội của ông.
Đôi khi tôi có giống như ông Phê-rô không? Nhưng Phê-rô thì mở lòng để lắng nghe tiếng
nói ông đã hầu như không còn nghe được nữa, nhưng không phải là hoàn toàn. Ông làm điều Chúa đề nghị với ông và sau đó
là kết quả kỳ diệu.
* Điều ấy cũng có thể
áp dụng cho tôi nếu tôi biết mở lòng đón nhận sự ngạc nhiên. Lạy Chúa, xin cho con biết tiếp nhận Chúa hôm
nay như là một Thiên Chúa của những điều ngạc nhiên.
_______________
Thứ Bảy, ngày 23 tháng 4
Mác-cô 16:9-15
Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày
thứ nhất trong tuần, Đức Giê-su hiện ra trước tiên với bà Ma-ri-a Mác-đa-la, là
kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ.10 Bà đi báo tin cho những kẻ
đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc.11 Nghe bà nói
Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin.
12
Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các
ông, khi họ đang trên đường đi về quê.13 Họ trở về báo tin cho các
ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này.
14
Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa.
Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin
những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy.15 Người nói với
các ông: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi
loài thọ tạo.
* Bà Ma-ri-a Mác-đa-la
là người đầu tiên trên thế giới đã mang đi sứ điệp Chùa Giê-su phục snh. Nhưng các môn đệ đã không tin bà, nên Chúa
mới quả trách các môn đệ vì họ cứng lòng tin.
Hai ngàn năm rồi mà thay đổi vễn ít!
Phụ nữ vẫn còn bị loại ra khỏi những tiến trình làm quyết định của Giáo
Hội. Còn Giáo Hội chẳng khác nào một con
chim bị thương đập một cánh loanh quanh, nhưng sẽ không sao bay được cho đến
khi nào phụ nữ có quyền bình đẳng của họ.
Tuy nhiên, vì Chúa Giê-su không thất vọng về Giáo Hội, nên chúng ta cũng
không được thất vọng, mà phải cầu nguyện cho Giáo Hội.