TUẦN 4 THƯỜNG
NIÊN (Ngày 30 tháng 1 – 5 tháng 2 năm 2022)
Điều suy nghĩ và cầu nguyện mỗi ngày trong tuần:
Giống như ông Áp-ra-ham, người đã tỏ ra
tự nguyện hiến tế đứa con của ông là I-xa-ác, Mẹ Ma-ri-a cũng dâng hiến cuộc đời
Chúa Giê-su cho Chúa Cha. Sự khác biệt
là ông Áp-ra-ham đã không hoàn tất được việc hiến tế của ông, còn Mẹ Ma-ri-a
thì đã hoàn tất. Việc Mẹ Ma-ri-a dâng hiến
đã được thực hiện ngày Dâng Chúa vào Đền Thờ và sẽ dần dần được kết thúc trên đồi
Canvariô. Trong thinh lặng tâm hồn Mẹ
Ma-ri-a, một điều sâu xa, tuyệt đẹp và anh hùng đã khai mở. Đó là vì Mẹ Ma-ri-a đã sống tình yêu và trái
tim yêu thương của Mẹ trao cho chúng ta.
Mẹ đã hoàn toàn hiến thân trước rồi, như vậy Mẹ bắt chước tình yêu hy
sinh của Chúa Giê-su. Tất cả chúng ta có
thể học nơi người phụ nữ dịu dàng này mà quảng đại hiến thân cho Chúa mỗi ngày
một hơn.
Dù
Mẹ đã cảm nhận nỗi đau đớn lúc này, nhưng người ta cũng không thể cho rằng Mẹ
là mẫu người sầu khổ, hoặc Mẹ đã có một ảnh hưởng không mấy khích lệ trên người
con của Mẹ. Cảm nghiệm sầu khổ không đè
nặng trên vai Mẹ với bộ mặt bi quan, rồi cảm nghiệm ấy cũng không làm cho Mẹ mất
thăng bằng đối với những thách đố Mẹ phải đương đầu trong cuộc sống. Mẹ Ma-ri-a là một phụ nữ của hy vọng. Như Chúa Giê-su sau này sẽ hóa nước thành rượu
theo lời yêu cầu của Mẹ thế nào, thì dường như Thiên Chúa cũng đã ban cho người
phụ nữ được chúc phúc trên hết mọi phụ nữ ơn hóa giải để biến sầu khổ thành niềm
vui. Mẹ cần có khả năng phục hồi, vì Mẹ
sắp sửa được hoàn toàn đem ra khỏi quê hương, văn hóa và đồng bào của Mẹ.
Thomas Casey, SJ
Smile of Joy:
Mary of Nazareth
Sự hiện diện của Chúa
Tôi ngừng lại một chút để nghĩ đến tình
yêu và ân sủng Chúa đổ xuống trên tôi. Tôi
được tạo dựng theo hình ảnh Chúa và giống như Chúa; tôi là nơi Chúa ngự.
Sự tự do
Tôi được tự do. Khi tôi nhìn hai chữ tự do, dường như chúng tạo
cho tôi một cảm giác kinh ngạc. Phải, cảm
nghĩ tự do thật là tuyệt vời. Lạy Chúa,
con cảm tạ Chúa.
Ý thức
Trong sự hiện diện của Đấng Tạo Dựng đầy
yêu thương, tôi thành thực nhìn lại cảm nghĩ về ngày hôm qua: những thăng trầm và bình thường. Tôi có nhận ra Chúa hiện diện ở lãnh vực nào
không?
Lời Chúa
Tôi chậm chậm đọc Lời Chúa vài lần và lắng
nghe điều Chúa nói với tôi.
(Xin bạn lấy phần Kinh Thánh ở những trang kế tiếp. Các điểm gợi ý đã có sẵn để bạn sử dụng nếu cần. Sau khi đã sẵn sàng, bạn hãy trở lại đây để
tiếp tục phần Tâm sự với Chúa).
Tâm sự với Chúa
Nhớ mình đang ở trong sự hiện diện của
Chúa, tôi tưởng tượng Chúa Giê-su đang ngồi hoặc đứng bên cạnh, rồi tôi nói với
Chúa bất cứ điều gì trong tâm trí tôi, nói như nói với một người bạn.
Kết thúc
Vinh danh Chúa Cha và Chúa Con, cùng
vinh danh Thánh Thần Thiên Chúa,
Tự muôn đời và chính hiện nay, luôn mãi
đến thiên thu vạn đại. A-men.
Tuần 4 Thường niên
Chúa Nhật, ngày 30 tháng 1
Lu-ca 4:21-30
Người bắt đầu nói với họ: "Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh
Thánh quý vị vừa nghe."22 Mọi người đều tán thành và thán phục
những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.
23
Người nói với họ: "Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang
ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại
Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào! "24
Người nói tiếp: "Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận
tại quê hương mình.
25
"Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán
suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước
Ít-ra-en;26 thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng
chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn.27 Cũng vậy,
vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng
không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi."
28
Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ.29 Họ đứng dậy, lôi
Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh
núi, để xô Người xuống vực.30 Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
*
Tại sao mọi người trong hội đường lại phẫn nộ với Chúa Giê-su? Chỉ vì những điều Người đã nói về ngôn sứ
Ê-li-a và Ê-li-sa ngầm hiểu rằng việc Thiên Chúa ban ơn cứu độ không còn dành
riêng cho dân Do-thái, mà cho cả dân ngoại nữa.
Ngầm hiểu đó chính là một lời nguyền rủa đối với những kẻ cho mình là
‘dân tuyển chọn’ của Thiên Chúa.
*
Đức tin Ki-tô của tôi có bị hạn chế đến nỗi tôi không nhận ra rằng việc
tuyển chọn của Thiên Chúa còn lớn lao hơn cả sự lựa chọn của tôi nữa không?
_______________
Thứ Hai, ngày 31 tháng 1
Mác-cô 5:1-20
Đức Giê-su và các môn đệ sang tới bờ bên kia Biển Hồ, vùng đất của
dân Ghê-ra-sa.2 Người vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ
bị thần ô uế ám liền ra đón Người.3 Anh này thường sống trong đám mồ
mả và không ai có thể trói anh ta lại được, dầu phải dùng đến cả xiềng xích.4
Thật vậy, nhiều lần anh bị gông cùm và bị xiềng xích, nhưng anh đã bẻ gãy xiềng
xích, và đập tan gông cùm. Và không ai có thể kiềm chế anh được.5 Suốt
đêm ngày, anh ta cứ ở trong đám mồ mả và trên núi đồi, tru tréo và lấy đá đập
vào mình.6 Thấy Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người7
và kêu lớn tiếng rằng: "Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi
can gì đến ông? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van ông đừng hành hạ tôi! "8
Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó: "Thần ô uế kia, xuất khỏi người này!
"9 Người hỏi nó: "Tên ngươi là gì? " Nó thưa:
"Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông lắm."10 Nó khẩn
khoản nài xin Người đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy.11 Ở đó có một bầy
heo rất đông đang ăn bên sườn núi.12 Đám thần ô uế nài xin Người rằng:
"Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia."13 Người
cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai
ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó.14
Các kẻ chăn heo bỏ chạy, loan tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc
gì đã xảy ra.15 Họ đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó,
ăn mặc hẳn hoi và trí khôn tỉnh táo -chính người này đã bị đạo binh quỷ nhập
vào. Họ phát sợ.16 Những người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc
đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ ám và chuyện bầy heo.17 Bấy giờ họ
lên tiếng nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ.
18
Khi Người xuống thuyền, thì kẻ trước kia đã bị quỷ ám nài xin cho được ở với
Người.19 Nhưng Người không cho phép, Người bảo: "Anh cứ về nhà
với thân nhân, và thuật lại cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người
đã thương anh như thế nào."20 Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền
trong miền Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh
ngạc.
*
Làm sao chúng ta cầu nguyện bằng đoạn Tin Mừng này? Bạn nhớ hãy tiếp tục chú ý đến Chúa
Giê-su. Khi sử dụng quyền năng Người
trên các thần dữ, Người cho ta thấy Người thực sự là Đấng nào. Đó là điểm chính của câu chuyện. Rồi nếu bạn thấy mình không hiểu hoặc không
thoải mái do một số chi tiết thì hãy nói với Chúa Giê-su những phản ứng của bạn
và xin Người soi sáng cho bạn. Người là
suối nguồn, chứ không chỉ là quyền lực, nhưng rất cảm thông.
_______________
Thứ Ba, ngày 1 tháng 2
Mác-cô 5:21-43
Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất
đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ.22 Có
một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp
xuống dưới chân Người,23 và khẩn khoản nài xin: "Con bé nhà tôi
gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống."24
Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25
Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm,26 bao phen khổ sở vì chạy
thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn
thêm nặng là khác.27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám
đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người.28 Vì bà tự nhủ:
"Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu."29 Tức
khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.30
Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền
quay lại giữa đám đông mà hỏi: "Ai đã sờ vào áo tôi? "31
Các môn đệ thưa: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi:
" Ai đã sờ vào tôi? "32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người
phụ nữ đã làm điều đó.33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy
đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.34
Người nói với bà ta: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về
bình an và khỏi hẳn bệnh."
35
Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo:
"Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? "36 Nhưng Đức
Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: "Ông đừng sợ,
chỉ cần tin thôi."37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ
ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.38 Các ngài đến
nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ.39
Người bước vào nhà và bảo họ: "Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa
bé có chết đâu, nó ngủ đấy! "40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người
bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào
nơi nó đang nằm.41 Người cầm lấy tay nó và nói: "Ta-li-tha
kum", nghĩa là: "Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! "42
Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người
ta kinh ngạc sững sờ.43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một
ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
*
Điều làm chúng ta ngạc nhiên về Chúa Giê-su trong đoạn Tin Mừng này là
Người tự mình muốn giúp đỡ những ai cần sự giúp đỡ của Người. Người luôn nhạy cảm trước hoàn cảnh của người
ta và những gì người ta cần, rồi Người rất thực tế trong mối quan tâm đến chúng
ta.
*
Nếu bạn muốn ở lại với Chúa Giê-su như hiện lúc này, bạn có thể để Người
bước vào hoàn cảnh của bạn một cách tế nhị.
Cũng vậy, bạn có thể để mình ở với Chúa Giê-su là Đấng hiểu rõ nhu cầu của
bạn chứ không bắt bạn phải theo ý muốn của Người.
_______________
Thứ Tư, ngày 2 tháng 2
Lễ Đức Mẹ dâng Con vào Đền Thờ
Lu-ca 2:22-40
Khi đã đến ngày lễ
thanh tẩy của các ngài theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên
Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa,23 như đã chép trong Luật Chúa
rằng: "Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là của thánh, dành cho
Chúa",24 và cũng để dâng của lễ theo Luật Chúa truyền, là một
đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non.25 Hồi ấy ở Giê-ru-sa-lem, có
một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong
chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hằng ngự trên ông.26 Ông
đã được Thánh Thần linh báo cho biết là ông sẽ không thấy cái chết trước khi
được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa.27 Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên
Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giê-su đem con tới để chu toàn tập tục Luật đã
truyền liên quan đến Người,28 thì ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và
chúc tụng Thiên Chúa rằng:
29 "Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
30 Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
31 Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
32 Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài."
33 Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông
Si-mê-ôn vừa nói về Người.34 Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà,
và nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi: "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm
duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu
cho người đời chống báng;35 và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm
nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà."
36 Lại cũng có một nữ ngôn sứ tên là An-na, con ông Pơ-nu-ên,
thuộc chi tộc A-se. Bà đã nhiều tuổi lắm. Từ khi xuất giá, bà đã sống với chồng
được bảy năm,37 rồi ở goá, đến nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời
bỏ Đền Thờ, những ăn chay cầu nguyện, sớm hôm thờ phượng Thiên Chúa.38
Cũng vào lúc ấy, bà tiến lại gần bên, cảm tạ Thiên Chúa, và nói về Hài Nhi cho
hết những ai đang mong chờ ngày Thiên Chúa cứu chuộc Giê-ru-sa-lem.
39 Khi hai ông bà đã làm xong mọi việc như Luật Chúa truyền, thì
trở về nơi cư ngụ là thành Na-da-rét, miền Ga-li-lê.40 Còn Hài Nhi
ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng
Thiên Chúa.
* Sự pha trộn giữa già với trẻ: Mẹ Ma-ri-a và thánh Giu-se đã rời Đền Thờ,
nhưng vẫn nghĩ thật nhiều về con của các ngài rồi sẽ ra sao. Chúa Giê-su sẽ là ánh sáng soi đường cho dân
ngoại và vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài.
Ánh sáng sẽ đến từ bóng tối sự chết và vinh quang từ sự mới mẻ của sự
sống lại. Các ngài trở về nhà, mang theo
những lời hy vọng này về hài nhi, nhưng cũng với đau khổ tương lai nữa. Gần ba mươi năm trời cuộc đời của Chúa được
mô tả bằng một dòng Kinh Thánh ở đây.
_______________
Thứ Năm, ngày 3 tháng
2
Mác-cô
6:7-13
Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một.
Người ban cho các ông quyền trừ quỷ.8 Người chỉ thị cho các ông
không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị,
tiền đồng để giắt lưng;9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.10
Người bảo các ông: "Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại
đó cho đến lúc ra đi.11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe
lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ."12
Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối.13 Các ông trừ
được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
* Giáo lý về tình yêu Thiên Chúa luôn hiện diện
trong việc đón nhận người lạ và tha nhân đã từng là một niềm tin mạnh mẽ trong
nhiều văn hóa khác nhau. Văn hào Ấn-độ
Rabindranath Tagore bảo chúng ta rằng khi dân chúng rời khỏi túp lều của ông,
thì ông đã tìm thấy ‘những dấu chân của Thiên Chúa trên sàn nhà’. Thiên Chúa sống trong mỗi người chúng ta, và
khi đón nhận nhau là chúng ta đón nhận Thiên Chúa cùng Chúa Giê-su là Con Thiên
Chúa. Đây cũng là cách Giáo Hội tiếp đón
mọi người. Giáo Hội quá thường xuyên đã
chọn lựa ai là kẻ được đón nhận và ai là kẻ không được đón nhận nơi bàn tiệc
Chúa hoặc thậm chí nơi cộng đồng Giáo Hội nữa.
Đất nước chúng ta có thể quá đặc biệt trong việc tiếp đón những người lạ
đang thiếu thốn. Lời kêu gọi đến với
Giáo Hội ngày nay là hãy tiếp đón mọi người và hãy để cho mình được phong phú
do tính đa dạng của việc cầu nguyện, tình bạn và phụng tự đem lại.
_______________
Thứ Sáu, ngày 4 tháng
2
Mác-cô
6:14-29
Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì
Người đã nổi danh. Có kẻ nói: "Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi
dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ."15 Kẻ khác nói:
"Đó là ông Ê-li-a." Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ như
một trong các ngôn sứ."16 Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói:
"Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy! "
17 Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt
ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ
của người anh là Phi-líp-phê,18 mà ông Gio-an lại bảo: "Ngài
không được phép lấy vợ của anh ngài! "19 Bà Hê-rô-đi-a căm thù
ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được.20 Thật vậy, vua
Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn
che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.
21 Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng
sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân
hào miền Ga-li-lê.22 Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ,
làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: "Con
muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con."23 Vua lại còn thề:
"Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được."24
Cô gái đi ra hỏi mẹ: "Con nên xin gì đây? " Mẹ cô nói: "Đầu
Gio-an Tẩy Giả."25 Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và
xin rằng: "Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt
trên mâm."26 Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề
trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô.27 Lập tức, vua
sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở
trong ngục,28 bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô
gái trao cho mẹ.29 Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt
trong một ngôi mộ.
*
Phản ứng duy nhất của chúng ta trước câu chuyện này là hãi
hùng. Chúng ta nghĩ Chúa Giê-su sẽ cảm
thấy thế nào – ông Gio-an bị chém đầu chỉ vì ông nổi tiếng. Sự hãi hùng này nhắc nhở chúng ta về việc
bách hại nhiều người ngày nay đang phải chịu vì danh Chúa Giê-su. Xin cho tâm hồn chúng ta biết cảm thông với
tất cả những ai đang bị cầm tù hoặc hành hạ hay chia ly gia đình vì làm chứng
cho điều phải và tốt.
_______________
Thứ Bảy, ngày 5 tháng 2
Mác-cô 6:30-34
Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức
Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông
đã dạy.31 Người bảo các ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra
đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút." Quả thế, kẻ lui người tới
quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.32 Vậy, thầy
trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng.33 Thấy các
ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường
bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài.34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su
thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không
người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
* Chúa chạnh lòng
thương họ. Đây là một từ vĩ đại trong
Triều Đại Thiên Chúa. Lòng thương xót đã
nhận và cho bằng tất cả sự hiểu biết của con người mình. Lòng thương xót bước vào thế giới buồn cũng
như vui của người khác để chúng ta đồng cảm với họ. Có thể chúng ta không biết đích xác người
khác cảm thấy thế nào, nhưng chúng ta vẫn có thể đồng hành với họ.