Chúa Nhật 31 Thường Niên năm B : Mc 12, 28-34
Suy
niệm
Đức Giêsu đã tóm Luật Môsê trong động từ yêu mến.
Trước tiên là yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết
linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực,
vì Ngài là căn cội và cùng đích của đời sống con người. Tình yêu không thể nài
ép mà là nhận ra và đáp trả. Chính sự đáp trả này làm cho con người là người, là
con cái của Thiên Chúa và là anh em với nhau. Vì vậy, điều răn đứng đầu gắn liền
với điều răn thứ hai:“Ngươi phải yêu người
thân cận như chính mình”. Chính trong Chúa, ta nhận ra phẩm giá đích
thực của một con người, dù đó là một thai nhi, một phạm nhân hay người mất trí.
Chỉ trong Chúa, ta mới yêu thương đến cùng, vì
nhận ra mỗi người là hình ảnh của Ðức Kitô đang sống.
Có một người kia sau khi ăn chay 70 tuần, thì xin Chúa
cho mình hiểu ý nghĩa vài câu trong Kinh Thánh, nhưng Chúa không trả lời. Cuối
cùng, người đó phải tìm đến với người anh em để xin giải thích. Khi người đó
lên đường, Chúa gửi một thiên thần xuống nhắn nhủ rằng:“Bảy mươi tuần ăn chay của con cũng không làm cho con đến gần Chúa.
Nhưng bây giờ con có lòng khiêm tốn đến với người anh em, nên ta được Chúa gởi
đến để nói cho con ý nghĩa các lời thánh”.
Nhân danh lòng tin vào Chúa mà không mở lòng mình ra với
tha nhân, phải chăng là một thứ kiêu ngạo thiêng liêng? Đó không phải là tin
vào Chúa mà là tin vào sự thánh thiện của mình. Tiếng nói của Chúa trong ta
không phải là tiếng nói duy nhất của Ngài, mà Ngài còn nói với ta qua sự khôn
ngoan và nhãn quan thiêng liêng của người khác. Ta cần mở lòng ra để đón nhận
những tư duy mới, các khả năng mới như một cách thức của Lời Chúa. Khép kín với bất cứ một cái gì, hay bất cứ
ai, là khép kín khả năng có thể tái sinh chính mình.
Luật thánh Bênêđictô dạy, khi có ai gõ cửa thì phải nói:
“Benedicite”, có nghĩa sâu xa rằng: cảm tạ
Chúa vì có người đến làm phong phú lương tri của con, chỉ dẫn con cách suy
nghĩ, cách sống, và làm cho con vượt ra khỏi thế giới chật hẹp của mình. Mỗi
ngày ta cần mở lòng để đón tiếp một kinh nghiệm mới, một tư duy mới, một cái gì
đó nơi người khác để khai sáng trí não mình.
Cũng có một giai thoại khác kể rằng, đêm nọ xuyên qua cửa
sổ, một tu sĩ già bỗng nhìn thấy thiên thần đang ngồi ghi tên những ai yêu mến
Chúa vào cuốn sách vàng. Ông hỏi thử xem có tên mình không. Thiên thần giở ra
nhưng không thấy. Ông nài nỉ thiên thần:
“Xin Ngài ghi tên tôi là người lúc nào cũng yêu mến tha nhân”. Thiên thần cũng
chiều ý ông, thế là tên ông được ghi vào sổ vàng. Tối hôm
sau, giữa ánh trăng sáng, thiên thần lại hiện ra và mở cuốn sổ vàng cho vị tu
sĩ xem. Lần này, ông thấy tên của mình dẫn đầu trong danh sách những người yêu
mến Chúa. Sau khi vị tu sĩ già qua đời, các anh em trong tu viện xem lại nhật ký
của ông, thấy câu đầu tiên là câu trích dẫn từ thư 1Ga 4, 20: “Ai
không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên
Chúa mà họ không trông thấy”.
Tiếp theo, ông ghi chú như sau: “Tôi đi tìm kiếm linh hồn tôi, nhưng tôi
không thấy. Tôi đi tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa vượt khỏi tầm tay tôi. Tôi
đi tìm người anh em tôi, tôi đã gặp Chúa và linh hồn tôi”.
Ta không thể gặp gỡ và
yêu mến Thiên Chúa trong tâm tưởng hay trong ước muốn, mà là nơi chính tha nhân,
nơi những hành động cụ thể trong những tương quan hằng ngày. Thiên Chúa và tha
nhân hòa hợp làm một trong cõi lòng ta. Ta yêu tha nhân trong Chúa, và yêu Chúa
nơi tha nhân. Cầu nguyện là đặt mình trong Chúa để có thể yêu tha nhân như
chính mình. Tình yêu với Thiên Chúa đưa ta
vào cuộc sống với anh em. Tình yêu thương anh em đòi ta chìm sâu trong Thiên
Chúa, để kín múc nguồn sinh lực hầu tiếp tục hiến trao. Cuối cùng tình yêu ấy lại
quay trở về với Thiên Chúa như cùng đích tối hậu của nó, và như vậy phát sinh sự
“hợp nhất” toàn hảo, mà Đức Kitô đã ao ước thực hiện giữa Thiên Chúa với chính
Ngài và các kẻ tin (Ga 17, 21). Đẹp biết bao vương quốc của Thiên Chúa, nơi chỉ
có tình yêu chiếu rạng ngời, dành cho tất cả những ai đã một đời phấn đấu để hiến
dâng.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Yêu Chúa lúc bình thường thì không khó,
nhưng yêu khi đời sóng gió thì không dễ,
nhất là khi gặp khốn khó ê chề,
khi sa cơ thất thế trở về tay không.
Nhưng con vẫn cứ cậy trông và
hy vọng,
vì tin Chúa hằng khơi sâu mở rộng,
bằng ân ban và sự sống của Ngài.
Yêu mến Chúa xem ra là điều dễ,
vì dù sao Ngài cũng vẫn là tình yêu,
yêu tha nhân như chính mình mới khó,
nhất là khi bị phủ nhận khinh chê,
khi bị xử bất công, loại trừ và thay thế,
đó là những lúc con đau buồn vô kể,
nỗi thù hằn như khống chế tim con.
Nhưng khi bình tâm suy nghĩ lại,
con thấy những tổn thương cũng rất cần,
để con có kinh nghiệm sống tình thân,
vì nhiều lần con cũng xử vô nhân.
Tình yêu luôn mang tính hỗ
tương,
cả trong đau thương và hạnh phúc,
nên yêu thương mà không chịu đau thương,
thì cuộc đời con quả là ảo tưởng.
Chúa đã sống tất cả mọi tình
trường,
muốn cho con nhìn ngắm để noi gương,
trong an vui khiêm nhường mà tiến bước,
vì đời con là nhân chứng của tình thương.
Xin cho con sống con người mới,
bằng tình yêu mà Chúa đã gọi mời,
để bừng lên ánh sáng ở mọi nơi,
là tình yêu hợp nhất đến muôn đời. Amen.
Lm. Thái Nguyên