Chúa
Nhật truyền giáo : Mc 16, 15-20
Suy niệm
Truyền
giáo là một từ ngữ đã gây nhiều vấp
váp và hiểu lầm trong quá khứ, cũng không phải là từ ngữ dễ nghe đối với thế
giới ngày nay, một thế giới đa nguyên, đa tôn giáo. Chúng ta dùng từ “truyền giáo” dịch từ tiếng Latinh
là “missio”. Đúng hơn đây là một “sứ mạng” của toàn thể Giáo hội phát xuất từ một mệnh
lệnh và là một ước mơ của Đức Kitô
Phục Sinh: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo
Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo…". Không lạ gì mà ngay sau Công Đồng Vatican II năm 1967, Đức Phaolô VI đã quyết định chính thức
đổi Bộ Truyền Giáo thành “Bộ Loan
Báo Tin Mừng Cho Các Dân Tộc”. Tuy nhiên, ở Việt Nam thì từ “truyền giáo” vẫn còn tiếp tục được dùng một cách
rất tự nhiên và nhiều khi ngay cả trong các bản văn chính thức.
Vì thế, truyền giáo mà chúng ta muốn nói
đến ở đây là “sứ mạng” hay “làm chứng”, hoặc hình tượng hơn là “làm muối,” “làm
men,” “làm ánh sáng”… Đó là những hình ảnh chính Chúa Giêsu đã dùng khi trao sứ
mạng cho các môn đệ. Muối, men, ánh sáng thì không ồn ào áp chế – công việc của
nó là âm thầm hiện diện, và chỉ cần hiện diện đúng như bản chất của mình, tự
khắc môi trường xung quanh nó sẽ thấm mặn, sẽ dậy men, và sẽ đầy ánh sáng. Đó phải là bản chất của mỗi Kitô hữu, nói lên sứ mạng mà
chúng ta đã lãnh nhận từ khi chịu phép Rửa tội, nhất là khi chịu phép Thêm sức.
Trong ý nghĩa đó mà thánh Phaolô đã khẳng định: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”.
Truyền giáo hay loan báo Tin Mừng thuộc về bản chất
của Giáo hội. Không truyền giáo, Giáo Hội không còn là Giáo Hội. Giáo xứ mà
không truyền giáo thì không còn là giáo xứ. Gia đình hay bản thân chúng ta cũng
thế, không truyền giáo là không tin Chúa, bởi vì đức tin không có hành động là
đức tin chết. Hành động của đức tin là đức ái, mà đức ái cao cả nhất là ban
tặng chính Chúa cho người khác. Chúng ta được gia nhập vào Giáo hội Chúa là để
được sai đi làm cho Nước Cha trị đến, như chúng ta vẫn cầu nguyện trong kinh
Lạy Cha. Cầu mà không làm là giả dối. Làm mà không nhiệt tình là coi nhẹ Lời Chúa.
Làm việc truyền giáo không phải là chiêu dụ hay mua
chuộc người khác, mà là sự hấp dẫn họ bằng chính đời sống mình, một đời sống
chân thật, hiền lành, khiêm tốn và yêu thương phục vụ; một đời sống cho thấy Thiên
Chúa là Đấng Tạo Thành, và là Cha nhân lành của toàn thể nhân loại. Trên nền
tảng đó, mọi người đều là anh em với nhau.
Sứ vụ truyền giáo của Giáo hội thời nào và ở đâu cũng
bắt đầu từ mẫu gương Chúa Giêsu. Ngài đi đến với mọi người, nhất là những người nghèo hèn, bệnh tật, tội lỗi. Ngài yêu quí họ, sống gần gũi với
họ, cứu giúp
và nâng đỡ họ, đem lại an vui và
sự sống
dồi dào cho họ. Ngài sống nghèo nàn, đơn giản,
khiêm nhu phục vụ, đón nhận mọi đau khổ do chính sự gian ác của con người, và
cuối cùng hy sinh mạng sống mình làm giá cứu chuộc, nói lên tình yêu cực độ của
Thiên Chúa đối với mọi người. Nếu
ta thực sự yêu mến Chúa thì hãy làm như Chúa đã làm, sống như Chúa đã sống,
nghĩa là dám ra khỏi mình để đến với mọi người.
Người
tín hữu Việt Nam có vẻ như đang “nhốt Chúa” trong nhà thờ, trong nhà mình,
trong cộng đoàn giáo xứ mình. Thay vì đi ra (nhất là các linh mục) đến với mọi
người, thì lại thích bám trụ trong môi trường và vị thế của mình để sống an
toàn. Có lẽ vì lý do này mà Đức Thánh Cha Phanxicô phải nhấn mạnh rằng:“Giáo hội phải như Thiên Chúa: luôn đi ra;
và khi Giáo hội không đi ra, Giáo hội bị bệnh. Tại sao trong Giáo hội có nhiều
bệnh? Vì Giáo hội không đi ra ngoài. Đúng là khi một người đi ra ngoài sẽ có
thể gặp nguy hiểm, tai nạn. Nhưng một Giáo hội gặp tai nạn do ra đi loan báo
Tin Mừng thì tốt hơn là một Giáo hội ốm yếu do đóng kín. Thiên Chúa luôn ra đi,
vì Ngài là Cha, vì Ngài yêu thương. Giáo hội phải làm như vậy: luôn đi ra
ngoài”[1].
Đã đến
lúc Chúa tiếp tục mời gọi mỗi người chúng ta, dù ở đâu và làm gì, cũng có thể loan
báo Tin Mừng. Đó là thách đố không nhỏ! Nhưng Giáo hội cho thấy nhiệm vụ
chính của giáo dân, nam cũng như nữ, là làm chứng về Chúa Kitô bằng
cung cách sống, cũng như bằng lời nói, trong gia đình, trong các đoàn
thể xã hội, cũng như trong môi trường nghề nghiệp. Sẽ là tuyệt vời khi
mỗi người có những ân huệ khác nhau, biết đồng tâm chung sức xây dựng Giáo
hội thành nhiệm thể của Đức Giêsu. Đó là bí
tích cứu độ, bí tích của thế giới (Sacramentum mundi), bởi càng
nhiều người dấn thân loan báo Tin Mừng, Giáo hội càng có thêm nhiều người nhận
biết và yêu mến Thiên Chúa.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Loan Tin Mừng là nhiệm vụ cấp thiết,
là sứ vụ cuộc đời Ki-tô hữu,
để Chúa đến và làm chủ nhân gian,
mang lại ơn cứu độ cho con người.
Có biết bao người đang tìm Chúa,
đang khao khát được gặp Chúa,
đang mong nghe được Lời Chúa,
đang muốn thấy Chúa qua chúng con.
Trước tiên cho con biết nguyện cầu,
để tình yêu Chúa được thấm sâu,
để có nhiều tâm hồn quảng đại,
không ngại dấn thân phụng sự Chúa.
Cho con biết hăm hở và niềm nở,
trong tương quan gặp gỡ với mọi người,
với thái độ chân thành và thương mến,
tạo an vui và liên kết vững bền.
Nhưng đến với mọi người thật không dễ,
vì trong xã hội vô thần và duy vật,
có nhiều điều cách biệt trong tâm tưởng,
với quan niệm và lối sống trái ngược.
Xin cho con cứ nỗ lực dấn thân,
dám đi đến với tất cả mọi người,
cứ nhiệt tâm ân cần với
sứ vụ,
đừng nghi ngờ sợ lo hay phòng thủ,
chỉ sợ con không yêu đủ mà thôi.
Con cảm thấy như Chúa đang than thở:
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít...”
và con biết Chúa đang kiếm tìm người,
Này con mạo muội chân tình xin thưa:
Con đây lạy Chúa hãy đưa con vào. Amen
Lm.
Thái Nguyên
Youtube:
https://www.youtube.com/watch?v=Rgz9BiduE7E