VUI MỪNG BÁN HẾT
Chúa Nhật 17 Thường Niên năm A: Mt 13, 44-46
Suy niệm
Hai dụ
ngôn tuy cách thức mở đầu và diễn đạt khác nhau, nhưng cùng nói lên một ý nghĩa
là: Nước Trời vô cùng quý giá: như kho báu, và như viên ngọc quý. Có người tìm
thấy đã vui mừng đến nỗi đi bán hết những gì mình có để mua cho được.
Kho báu
được chôn giấu trong ruộng có ý ám chỉ đến Con Thiên Chúa là Đức Giêsu, Ngài
đang ở giữa nhân loại, nhưng ẩn mình trong hình dạng của một con người bình
thường. Kho báu đó cũng chính là Lời Thiên Chúa đang ẩn chứa trong những trang
Kinh Thánh, là Nước Trời đang ẩn giấu trong thế gian này. Chính vì sự vô giá
của kho báu là Nước Trời, là ơn cứu độ muôn đời, mà những ai nhận ra đã dám từ
bỏ tất cả để sở hữu cho bằng được.
Còn dụ
ngôn viên ngọc quí không nằm sẵn ở một chỗ như kho báu trong ruộng, để rồi tình
cờ người ta bắt gặp, nhưng người ta phải bỏ công vất vả ngược xuôi mới tìm thấy
nó. Và chính khi tìm thấy nó mà giá trị của viên ngọc tăng lên gấp bội, không
những vì bản thân viên ngọc mà còn do nỗ lực, do sự vất vả của người tìm kiếm
nó.
Nhiều
người cũng đã bất ngờ khám phá ra kho báu, hoặc nỗ lực tìm ra viên ngọc quí,
nhưng để trao đổi thì không đủ can đảm để bán đi những gì mình yêu thích, không
dám mất đi những gì mình sở hữu, không chịu bỏ đi những gì mình ham mê. Cũng
giống chàng thanh niên giàu có, được chính Chúa Giêsu mời gọi và bảo đảm cho
anh được một kho tàng trên trời, nhưng rồi anh đành phải buồn rầu bỏ đi, vì
không có can đảm bán đi những gì anh có để đổi lấy nó (x. Mc 10, 17-22).
Hai dụ
ngôn đều đưa đến những hệ luận như sau:
- Việc lựa chọn không phải là di dời các giá trị khác ra
phía sau để nhường lại cho giá trị lớn là Nước Trời, nhưng là coi mọi thứ khác
không còn giá trị nữa trước giá trị duy nhất là Nước Trời. Người ta chỉ thật sự
là Kitô hữu nếu hiểu rằng Nước Trời là “tất cả” trong cuộc đời, cần thiết hơn
cả cơm bánh mỗi ngày. Nhận biết như thế là “hoán cải”, là thay đổi lòng trí, để
suốt đời sống trọn vẹn cho giá trị này.
- Tìm kiếm là điều kiện thiết yếu để có thể gặp được Nước
Trời (x. Mt 10,39; 12,29; 17,14; 18,13). Tuy nhiên, Nước Trời không phải là kết
quả đương nhiên của cuộc tìm kiếm. Nước Trời vẫn là một ân ban, và Chúa thường
ban cho những người bé nhỏ mọn hèn (x. M1 11, 25-26), hoặc ban cho những ai có
lòng khao khát (x. Mt 7, 7).
- Ảnh hưởng não trạng hưởng thụ vật chất, ta thường coi tiền bạc, danh giá, quyền hành, khoái
lạc… là những giá trị quan trọng và hết sức hấp dẫn. Khi nói Nước Trời là kho báu muôn đời, Chúa Giêsu là viên ngọc quý duy nhất, ta lại thấy như
quá xa xôi, mơ hồ, chẳng cần thiết đến nỗi phải hy sinh điều gì đó để đánh đổi,
nhất là phải hy sinh tất cả. Vì vậy, vấn đề ở đây là khả năng nhận thấy, nhận
ra, nhờ lòng tin. Chỉ ai ngộ ra những thực
tại vô hình và ngây ngất trước giá trị
đó, người ấy mới vui mừng hy sinh gia sản phù phiếm của đời này, để đổi lấy kho báu bất diệt đời sau (x. Mt 6,20).
Thật ra, đối với Kitô hữu chúng ta, kho báu hay viên ngọc quí
không ở đâu xa, mà Thiên Chúa đặt để ngay trong con tim mỗi người. Đó là chính
Đức Kitô mà chúng ta đã đón nhận trong cuộc đời mình. Nhưng có thể vì quen quá
hóa nhàm, ta lại chạy theo những cái hấp dẫn bên ngoài mà quên lãng Ngài trong
chính trái tim ta.
Cầu nguyện
Nước Trời thì chẳng có chi
sánh ví,
bởi vì là chính Chúa cả từ bi,
là tất cả những gì con khát khao,
nên con muốn dùng tất cả để đổi trao,
mong sao có ngày được chính Chúa,
là gia nghiệp không héo úa tàn phai.
Tuy nhiên giữa cuộc đời dương
thế,
để nhận ra Nước Trời không phải dễ,
vì cuộc sống đầy dẫy những đam mê,
chỉ trừ khi con chán chê mọi sự,
để tìm về hạnh phúc thật của đời mình.
Cho con sống với tâm hồn đơn
sơ bé nhỏ,
để được thấy điều kỳ diệu Chúa ban cho,
không đắn đo gì khi con phải từ bỏ,
để an vui mà chẳng phải âu lo,
để chỉ còn có một mình Chúa đó,
con say mê gắn bó cả cuộc đời.
Xin cho con vượt thoát khỏi u
mê,
đừng lê thê theo đường xưa lối cũ,
đừng chạy theo người đời sống hưởng thụ,
đừng bị dẫn dụ bởi những trò vui thú,
nhưng biết tiết chế và làm chủ bản thân,
biết yêu quí một cuộc sống thanh bần,
dám buông dần những vật chất phù vân.
Con đã được diễm phúc nhận biết
Chúa,
xin cho con bán đi tất cả những tầm thường,
dám bỏ đi những gì là sung sướng,
dám dẹp đi những gì làm vấn vương,
vì những điều đó sẽ trở thành gai chướng,
cản bước con đi tới thiên đường,
là chốn quê hương Chúa đang đợi,
để ngàn đời con ca ngợi Chúa từ nhân. Amen.
(Trích
sách: Lời nguyện của người trẻ, số 52)
Lm. Thái Nguyên