TUYÊN
XƯNG ĐỨC KITÔ
Chúa Nhật 21Thường Niên năm A: Mt 16, 13-20.
Suy
niệm
Nhìn vào bối cảnh dân Israel thời của Chúa
Giêsu, chúng ta thấy toàn dân đang trông chờ một Đấng Mêsia. Đến khi Chúa Giêsu
xuất hiện với những lời giảng dạy mới mẻ, đầy quyền năng, thì dân chúng lầm tưởng
Người là Gioan Tẩy Giả, là Êlia hoặc là một ngôn sứ thời xưa đã sống lại. Chúa
Giêsu không quan tâm đến việc dân chúng nghĩ gì về mình mà chỉ nhằm đến các môn
đệ: “Còn
anh em, anh em bảo Thầy là ai?”. Phêrô
liền tuyên xưng: “Thầy
là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Câu
trả lời đúng như Chúa Giêsu muốn, nhưng Ngài cho
biết, không phải tự ông biết điều đó, mà do Chúa Cha mạc khải.
Chính lúc đó, Chúa Giêsu biết rằng đã đến lúc
Ngài phải khởi đầu việc đặt nền móng xây dựng một tòa nhà thiêng liêng, nên đã
tuyên bố Phêrô là Tảng Ðá để xây Hội Thánh của
Ngài, và trao cho ông chìa khóa Nước Trời. Một quyết định xem ra bất ngờ,
và làm mọi người ngỡ ngàng, vì Phêrô cũng chỉ là một ngư phủ bình thường, ít học.
Chắc chắn vì hiểu được Ý Cha trong biến cố này, nên Ngài
đã làm như vậy.
Nhìn lại cuộc trắc nghiệm của
Chúa Giêsu, chúng ta thấy niềm tin của đám đông rõ ràng còn phiến diện, nhưng
niềm tin của các tông đồ cũng chưa hoàn chỉnh. Niềm tin ấy dường như còn bám rễ
vào một quan niệm Thiên Sai ái quốc và duy quốc gia. Vì vậy mà Đức Giêsu “cấm ngặt các môn đệ không được nói cho ai biết
Người là Đấng Kitô”, bởi vì một lời tuyên xưng đúng đắn vẫn không đảm
bảo cho một đức tin trung thực. Và điều này được chứng minh ngay sau đó, qua phản
ứng của Phêrô khi nghe Đức Giêsu loan báo cuộc Thương Khó.
Bài Tin Mừng cho chúng ta xác tín sâu xa về Giáo Hội trần thế mà
Chúa Giêsu đã thiết lập, là con đường đưa tới Nước Trời. Bảo rằng mình có thể
đi tới với Đức Kitô mà không cần đến Giáo Hội là liều lĩnh, đưa tới nguy cơ lầm
đường lạc lối. Làm như thế là xây dựng cho mình một Đức Kitô theo tầm mức của
mình, là tưởng tượng ra một Đức Chúa cho vừa vặn với lòng dạ mình, là từ khước
Đức Giêsu như Người đã tự mạc khải cho chúng ta.
Tuy nhiên, cũng có một số người dị ứng với quyền bính trong Giáo
Hội. Chúng ta biết rằng, quyền chìa khóa được ban cho các mục tử là để phục vụ
việc đi theo Đức Kitô, là giúp người ta đến gặp Ngài và trở thành môn đệ của Ngài,
chứ không phải là quyền ép buộc đoàn chiên đi theo sở thích hoặc ngẫu hứng của
mình. Quyền này được trao để phục vụ sự sống, không phải quyền sinh sát trên
đoàn chiên. Trong tiếng La tinh, quyền
bính là “auctoritas”, do động từ “augere” có
nghĩa là “làm cho lớn lên”. Quyền
bính trong Giáo Hội là phương tiện để phục vụ cho sự tăng trưởng mà thôi.
Quả thực, Hội Thánh là thực tại nhỏ bé nhất, nghèo hèn nhất, yếu
đuối nhất, vì qui tụ quanh một máng cỏ và một cây thập giá. Nhưng Hội Thánh
cũng là thực tại cao cả nhất, giàu có nhất, vinh hiển nhất, mạnh mẽ nhất, bởi
vì Đấng sinh ra trong máng cỏ cũng là Đấng chịu đóng đinh trên đồi Sọ, và là
chính Đấng đã sống lại, và đang hiển trị trên muôn loài muôn vật.
Cuối cùng,
bài Tin Mừng đặt ra cho mỗi người chúng ta hai câu hỏi hết sức quan trọng:
- Chúa Giêsu là ai trong cuộc đời chúng ta?
- Và chúng ta là ai dưới cái nhìn của Chúa
Giêsu?
Mỗi
người phải tự trả lời cho mình. Khi khám phá ra Chúa Kitô, chúng ta cũng sẽ
khám phá ra chính bản thân, căn cội và sứ mệnh của đời mình. Nếu ta thực sự
muốn kiện toàn đời mình, muốn trở nên trọn vẹn là chính mình, thì không chỉ
tuyên xưng Đức Kitô, mà còn tuyên xưng cả lòng yêu mến thẳm sâu, nghĩa là để
Chúa chiếm hữu hoàn toàn cuộc đời mình như thánh Phêrô xưa.
Cầu
nguyện
Khát vọng
nơi con người là thế,
chiếm hữu rồi mà lòng vẫn chưa thôi,
đạt tới đích rồi mà trí chẳng đặng yên,
vì ngoài Chúa chẳng có gì là mãn nguyện.
Mầu nhiệm khai
mở cho con tầm nhìn mới,
hướng con về “phía bên kia” mọi tri thức,
và mời gọi con vươn lên mãi không ngơi.
Thế nên
con thích suy gẫm những mầu nhiệm,
mà Giáo Hội là mầu nhiệm đầu đời,
cho con trở thành con cái Thiên Chúa.
Giáo Hội không
“nảy sinh từ dưới lên”
do ý muốn hay toan tính của con người,
nhưng “phát xuất từ trên xuống”
do lòng nhân hậu Chúa xót thương..
Từ ngàn đời,
trong chương trình Thiên Chúa,
Giáo Hội đã hiện hữu trong thế giới vĩnh cửu,
và rồi đã hiện diện ngay trong dòng lịch sử,
nhưng vẫn siêu vượt trên mọi tâm trí,
vì vừa nhân loại vừa thần linh.
Chính
trong Giáo Hội mà nhân loại hợp nhất,
trong một gia đình duy nhất của Thiên Chúa,
nhưng Giáo Hội vẫn mang thân là lữ khách,
đang tiến bước giữa những cám dỗ và thử thách.
Xin cho cho
Giáo Hội luôn biết tự thanh tẩy,
để sống trung tín, trong ngần, và thánh thiện,
như một hiền thê xứng đáng của Chúa mình,
biết nương theo tác động của Thánh Linh,
vươn ra khỏi mình để đến với muôn dân,
luôn dấn thân làm đẹp sáng cuộc trần,
để hoàn thành chính mình trong nguồn cội,
là công trình cứu độ của Ba Ngôi. Amen.
Lm. Thái nguyên