Thứ tư tuần 2 Phục sinh
Tin Chúa sẽ được trường
sinh
(Ga
3,16-21)
1. Bài Tin Mừng tiếp tục nói về việc sinh lại. Đây là hậu
quả của việc chịu hoặc không chịu sinh lại :
- Chịu sinh lại thì được cứu độ; không chịu thì phải hư mất.
- Thực ra, khi cho Con mình xuống thế gian, Thiên Chúa
không hề muốn luận phạt thế gian, mà chỉ muốn cứu thế gian.
- Nhưng thế gian cũng phải góp phần của mình : ai tin vào
Chúa Con thì được cứu, kẻ không tin thì bị luận phạt.
- Sự luận phạt ấy là do chính những người ấy tự chọn cho
mình.
2. “Thiên Chúa yêu
thương thế gian, đến nỗi đã sai Con Một mình...”
Con người được Thiên Chúa yêu thương. Đây là một chân lý mà
không ai chối cãi được. Chân lý gây xúc động sâu xa nhất mà Giáo hội rao giảng
là chúng ta đã được Thiên Chúa yêu thương từ trước muôn đời. Kitô giáo được xây
dựng trên một niềm xác tín rằng tình yêu Thiên Chúa đã hạ cố đến thế gian đau
khổ bệnh tật qua con người Đức Kitô. Đối với mọi tín hữu, đây là lời cốt tủy của
Tin Mừng. Không có đoạn văn nào trong
Thánh Kinh nói rõ điều này hơn là lời Đức Giêsu nói với ông Nicôđêmô :”Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã
sai Con Một Mình, ngõ hầu những ai tin vào Ngài sẽ không phải chết nhưng sẽ được
sống đời đời” (Ga 3,15).
Thiên Chúa yêu thương từng người chúng ta cứ như là không
còn ai khác để cho Ngài yêu thương. Ngài như người cha luôn mong muốn cùng gia
đình đồng hành suốt cuộc đời, và không thể an lòng cho đến khi con cái đi đây
đó, ai nấy đều an toàn trở về mái ấm gia đình.
3. Ai tin thì sẽ được
sống.
Thánh Gioan nói :”Quả
vậy, Thiên Chúa sai Con của Ngài đến thế gian không phải để lên án thế gian,
nhưng là để thế gian nhờ Con của Ngài, mà được cứu độ, Ai tin vào Con của Ngài,
thì không bị lên án; những kẻ không tin, thì bị lên án rồi, vì đã không tin vào
danh của Con Một Thiên Chúa” (Ga 3,20). Tin đối với Gioan là nhìn nhận Đức
Giêsu là Con và là sứ giả của Chúa Cha, là đến với Đức Giêsu và gặp Ngài, là biết
Ngài và cùng với Ngài biết Chúa Cha. Đức tin còn là hồng ân và một sự lôi cuốn
của Chúa Cha.
Người tin bước vào một cuộc sống mới. Đó là được thông phần
sự sống của Thiên Chúa, là một ân huệ Đấng Messia mang lại. Tin là từ bỏ bóng tối
của tội lỗi, của gian tà, của ma quỉ. Phải, chính trong đêm tối của tối tăm mà
con người nhận ra tình thương của Thiên Chúa, miễn là đùng khép kín lòng lại :”Sự sáng đã đến trong thế gian, mà người ta
đã yêu mến sự tối tăm hơn sự sáng, vì việc làm họ đều xấu xa” (Ga 3,19). Hãy
tin vào Đức Giêsu thì sẽ được tha thứ và được hưởng nhờ ơn cứu độ (R Veritas).
4. “Ai tin vào Con của
Ngài thì không bị xét xử...”
Tình yêu vốn là tiêu chuẩn để con người được xét xử. Trong
cuộc thẩm xét chung cuộc, Đức Giêsu chỉ tra vấn con người về một điều duy nhất,
đó là nó có sống yêu thương không ? Người Kitô hữu do đó không lo sợ về một cuộc
chung thẩm trong ngày sau hết; họ lại càng không phải bận tâm về bức tranh mà trí tưởng tượng con người đã tô vẽ cho ngày ấy, bởi lẽ họ biết rằng sự
phán xét diễn ra ngay trong hiện tại qua
từng lựa chọn của họ. Mỗi khi họ sống yêu thương thì lương tâm sẽ không luận phạt
họ, trái lại, khi họ để thù hận xâm chiếm tâm hồn và thúc đẩy họ khước từ tình
yêu, thì đó là lúc họ bị xét xử. Thật thế tâm hồn họ sẽ không có bình an, nếu họ
không sống yêu thương.
5. Tình yêu của Thiên Chúa, là tình yêu cho đi, cho đi
chính con Một, cho đi tất cả để cho nhân loại
có được sự sống. Tình yêu này mời gọi chúng ta là những người con biết cho đi làm quà tặng cho nhau, vì đó là
tình yêu dâng hiến mà Chúa Cha muốn chúng ta – người con thực thi như Đức Giêsu
hiến thân vì mạng sống vì người mình yêu.
6. Truyện : Tượng
Thánh giá ban phép lành.
Tại một nhà thờ bên Tây Ban Nha có một tượng Thánh giá rất
đặc biệt : Chúa Giêsu chịu đóng đinh có một tay trái và hai chân, tay phải rời
khỏi lỗ đinh và đưa ra phía trước trong tư thế đang ban phép lành.
Chuyện kể rằng : một lần, tại nhà thờ này có một tội nhân đến
xưng tội. Đối với một tội nhân có quá nhiều tội nặng như anh, vị Linh mục rất
nghiêm khắc và ngăm đe nhiều điều. Nhưng chứng nào vẫn tật đó, ra khỏi tòa giải
tội ít lâu, hối nhân lại tiếp tục sa ngã. Rất nhiều lần như thế. Cuối cùng, vị
linh mục đành răn đe :”Tôi không muốn anh vấp lại những tội như thế nữa. Đây là
lần cuối cùng tôi tha tội cho anh”. Hối nhân ra khỏi tòa giải tội mà lòng trĩu
nặng đau khổ.
Được vài tháng sau, anh ta lại đến xưng tội, và xưng cũng
cùng những tội nặng y như những lần trước.
Vị Linh mục dứt khoát :”Anh đừng có đùa với Chúa. Tôi không tha”. Thật lạ lùng.
Ngay lập tức, vị Linh mục cùng hối nhân đều nghe có tiếng thì thầm phía bên
trên. Từ cây Thánh giá, bàn tay phải của Đức Giêsu được rút ra khỏi lỗ đinh và
ban phép lành cho hối nhân. Vị Linh mục nghe được tiếng thì thầm ấy với chính
mình :”Ta là người đổ máu ra cho người này chứ không phải con”.
Kể từ đó, bàn tay phải của Đức Giêsu không gắn vào Thánh
giá nữa, nhưng vẫn giữ tư thế đang ban
phép lành, như không ngừng mời gọi :”Hãy trở về với Ta, các ngươi sẽ được tha
thứ”.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt