Thứ bảy tuần 3 Phục sinh
Chấp nhận hay bỏ
Chúa
(Ga
6,61-70)
1. Kết quả của bài giáo lý về Thánh Thể : chúng ta thấy hai
thái độ trái ngược nhau trước những lời giảng của Đức Giêsu. Một bên, nhiều môn
đệ rút lui, không theo Ngài nữa vì thấy chướng tai quá, không thể chấp nhận nổi.
Một bên, Phêrô đại diện cho Nhóm Mười Hai tuyên xưng và tin nhận rằng chỉ có
Chúa mới là lý tưởng, chỉ có Chúa mới có lời ban sự sống, và họ đi theo Ngài.
2. Bốn bài giảng liên tiếp về Bánh Hằng Sống của Đức Giêsu
đã tạo ra nhiều phản ứng nơi những cử tọa Do thái. Khi Ngài tiết lộ cho họ biết
Ngài có Bánh Hằng Sống, ăn vào sẽ không đói khát nữa, họ liền xin Ngài cho họ
thứ bánh đó. Tiến thêm một bước, Ngài cho họ biết Bánh đó chính là Ngài từ trời
xuống, họ có phản ứng chống lại ngay vì họ cho rằng Ngài chỉ là con bác thợ mộc Giuse ở Nazareth,
làm sao lại có chuyện đó được ? Nhưng khi Đức Giêsu cho họ biết Bánh Hằng Sống
đó chính là thịt máu Ngài, phải ăn thì mới
có sự sống trong mình, thì họ có phản ứng kịch liệt vì họ cho đây là một việc tởm
gớm không thể chấp nhận được. Thậm chí, cả một số môn đệ cũng có phản ứng tương
tự :”Lời này chói tai quá, ai mà nghe được”.
Kết quả là một số môn đệ bỏ đi, không theo Ngài nữa.
3. Tuy nhiên, bài Tin Mừng hôm nay chuyển tải cho chúng ta
, là giữa sự thất vọng bỏ đi của nhiều người, thì vẫn còn đó Nhóm Mười Hai với
lời tuyên xưng của tông đồ trưởng Phêrô :”Thưa
Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai ? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con,
chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa”. Có lẽ ở đây chúng ta chưa dám chắc Phêrô và
các Tông đồ đã hiểu được mầu nhiệm Thánh Thể là lấy thịt Chúa cho nhân loại ăn,
nhưng ít nhất Phêrô tin vào uy tín của Thầy không thể nói điều sai lạc.
Lời tuyên xưng còn khẳng định rõ hơn vế đức tin là một ân
ban mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Lời tuyên xưng của Phêrô và sự trung
thành của các Tông đồ là điểm sáng về niềm tin và lòng trung tín cho chúng ta,
nhất là ngày hôm nay không thiếu những người đã lìa bỏ Giáo hội. Nếu không có
ơn đức tin thì sẽ không thấy sự khác biệt
giữa bánh chưa truyền phép và bánh đã được truyền phép, không thể cảm nhận
được sự hiện diện thực sự của Đức Giêsu trong phép Thánh Thể.
4. Phần chúng ta, chúng ta có thái độ nào trước mạc khải của
Đức Giêsu về Bí tích Thánh Thể ? Lời Đức Giêsu hỏi các môn đệ ngày xưa cũng được
lặp lại với mỗi người chúng ta hôm nay :”Chúng
con có muốn bỏ đi không” ? Tin nhận và sống giáo huấn yêu thương phục vụ của
Chúa đã là một điều khó : tin nhận và sống Bí tích Thánh Thể lại càng khó hơn.
Tuy nhiên, chúng ta không làm việc đó một mình, bởi vì tin và sống Bí tích
Thánh Thể đúng như ý Chúa muốn là một hồng ân của Chúa Cha :”Không ai có thể đến được với Ta, nếu không
được Chúa Cha ban cho”.
5. Về vấn đề lựa chọn có theo Chúa hay không thì chính
chúng ta phải đích thân lựa chọn và phải sống trung thành với sự lựa chọn đó :
Đứng lại với Chúa, không phải chỉ vì thấy người khác còn đứng lại vì chưa gặp dịp
thuận tiện để tháo lui. Nhưng đứng lại với Chúa vì tin Ngài là Đấng có lời ban
sự sống đời đời, không còn ai khác để mình đi theo.
Chúng ta là Kitô hữu, chúng ta đi theo Đức Kitô, chúng ta
tin Ngài là Đấng không những ban cho
chúng ta sự sống đời này mà còn ban sự sống đời đời nữa. Tuy nhiên, chúng ta
hãy nhớ : Sự sống đời đời không phải chỉ là sự sống đời sau, nhưng đến cùng Chúa, tin vào Chúa và ăn thịt máu Chúa là chúng ta đã được sự sống
đời đời ngay từ bây giờ, bởi vi mỗi lần rước Chúa là chúng ta rước lấy mầm sự sống đời đời,
sự sống vĩnh cửu. Cho nên, chúng ta hãy siêng năng rước Chúa và rước Chúa thật
sốt sắng.
6. Truyện :
Quyết theo chân Chúa.
Odette, một cô gái đẹp sinh ra trong một gia đình quí tộc
nước Bỉ, năm 17 tuổi cô quyết định đi tu, nhưng chỉ vài ngày sau khi lãnh áo
dòng, cha mẹ đến bắt cô trở về. Từ lâu, ông bà đã có ý gả cô cho lãnh chúa
Simon thuộc lâu đài gần đó.
Vốn biết cô con gái cưng không muốn lập gia đình nên cha mẹ
cô đã âm thầm chuẩn bị hôn lễ, các thiệp mời được kín đáo gửi đi và sự chuẩn bị
đều giữ bí mật cho đến giờ chót.
Một buổi sáng đẹp trời cô thức giấc vì sự ồn ào lạ thường của
lâu đài. Vén màn nhìn qua cửa sổ, cô ngạc nhiên thấy xe hoa lộng lẫy đang tiến
vào khuôn viên trước lâu đài. Hỏi ra, cô
mới biết ngưới ta đang chuẩn bị lễ cưới cho cô. Kế đó, các người hầu vào phòng
trang điểm và mặc áo cưới cho cô. Xong, họ đưa cô xuống nhà nguyện tư của lâu
đài. Giám mục của vùng và linh mục tuyên
úy lâu đài đã nghiêm chỉnh chờ sẵn.
Nghi lễ đến phần giao ước. Vị chủ tế hỏi Odette có ưng nhận
Simon làm chồng theo luật Giáo hội không ? Cô dõng dạc tuyên bố :
- Con không nhận lãnh chúa Simon cũng như bất cứ người nào
làm chồng bởi vì tình yêu của con đã hiến
dâng cho Chúa Kitô từ lâu rồi. Vì thế, không một tình yêu nào có thể tách rời
con khỏi tình yêu Chúa Kitô là bạn trăm năm duy nhất của đời con.
Sáng hôm sau, không thấy con gái xuống vườn đi dạo như thường
lệ, cha cô gõ cửa vào phòng. Và kìa, Odette đang gục đầu trên vũng máu. Ông đau
đớn nhìn con và hiểu ngay ý định của Odette. Vì muốn hủy hoại sắc đẹp của mình
nên cô đã dùng gươm cắt chiếc mũi xinh đẹp.
Khi hồi tỉnh lại, được hỏi lý do tại sao cô làm như vậy ? Cô thản nhiên
đáp :”Như thế sẽ không còn ai cấm con đi tu nữa”.
Thật vậy, khi vết thương đã lành, cô được phép nhập tu viện.
Ba năm sau đó được bầu làm tu viện trưởng mới 23 tuổi.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt