Thứ năm sau lễ Tro
Điều kiện để theo
Chúa
(Lc 9,22-25)
1.
Phêrô vừa thay mặt anh em tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa (Mt
9,18-21), thì Đức Giêsu bắt đầu loan báo cho các môn đệ về con đường cứu thế của
Ngài, là con đường tử nạn và phuc sinh, đồng thời Ngài cũng loan báo về điều kiện
phải có để theo Ngài.
Trong
bài Tin Mừng, Đức Giêsu cho biết rõ hơn con đường của Chúa là con đường gì : đó
là con đường dẫn tới vinh quang phục sinh, nhưng trước đó phải qua đau khổ của
thập giá; ai muốn đi theo Ngài thì cũng phải đi qua con đường thập giá, thậm
chí phải vác thập giá hằng ngày.
2. Phải biết lựa chọn.
Trong
việc theo Chúa. Ngài đòi chúng ta phải lựa chọn và lựa chọn trong tự do. Cuộc sống
là một chuỗi những lựa chọn. Mà chọn thì phải bỏ, bỏ cái này để được cái kia.
Nên nhớ là chúng ta đã chọn Chúa và con đường của Chúa. Đó là sự lựa chọn căn bản,
nhưng lựa chọn căn bản ấy phải thể hiện trong những lựa chọn hằng ngày theo
cùng chiều hướng đó. Mùa Chay là thời gian chúng ta xét mình lại về những lựa
chọn của mình, đồng thời lặp lại lựa chọn căn bản : chọn Chúa, chọn con đường
thập giá, chọn từ bỏ.
3.
“Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất...”
Chúng
ta thấy có mối tương quan biện chứng giữa “mất đi” và “được lại”. Người Kitô hữu chỉ thưc sự hạnh phúc khi dám đánh mất đi cái
tạm bợ để được lại cái vĩnh hằng, dám mất đi cái mau qua để được cái trường tồn.
Người Kitô hữu chỉ thực sự khôn ngoan khi sằn sàng “mất đi” sự sống hay chết để
“được lại” sự sống đời đời. Và Đức Giêsu đã kết luận bài giáo huấn của Ngài bằng
những lời này :”Nếu được cả thế giới mà
phải thiệt mất mạng sống mình, thì nào có lợi gì”?
Truyện
: Người ta kể rằng : Trần Bình, vốn là một mưu thần của nhà Hán, thời Hán Sở
tranh hùng. Một hôm, khi trốn Sở về đầu Hán, Trần Bình phải đi qua một con sông
lớn. Người lái đò đưa khách qua lại vốn là một tay cướp giật, giết người khét
tiếng. Hắn nghĩ Trần Bình là người giầu có, định ra tay hãm hại để trấn lột tiền
của. Biết ý định của tên lái đò, trước khi xuống thuyền, Trần Bình đã cởi bỏ hết
quần áo, mình trần như nhộng, và đến xin tên lái đò cho chèo phụ giúp hắn. Nghĩ
rằng một người trần truồng như thế không phải là một người giầu có, tên lái đò
để yên cho Trần Bình. Thế là ông đã thoát nạn.
4.
“Hãy từ bỏ chính mình”.
Bước theo chân
Chúa mà phải từ bỏ những thứ bên ngoài , những cái làm ngăn trở con người theo
Chúa, cái đó đã khó, nhưng bỏ mình, tức là bỏ đi cái ”tôi” của mình còn khó biết bao. Ở đây, Đức Giêsu nói rõ “bỏ mình”. Bỏ mình chính là bỏ cái tôi của
mình, đó là sự từ bỏ khó khăn nhất.
Hoàng đề Alexandre từng nói
:”Thắng được vạn quân dễ hơn là thắng được
chính mình”. Cái tôi chính là cá tính của mỗi người, vốn dễ kiêu ngạo muốn
trên người, muốn thể hiện chính mình, muốn người khác theo ý mình; chứ không dễ
gì khiêm tốn và phục vụ tha nhân. Nhưng đó lại là điều kiện của “thập giá”, bởi
thập giá làm bằng chất liệu khiêm tốn và phục vụ.
5.
“Vác thập giá hằng ngày mà theo”.
Theo
Chúa phải vác thập giá. Vác thập giá không phải chỉ là dấu hiệu của đau đớn và xỉ nhục, nó còn là dụng
cụ của sự chết. Đức Giêsu biết thế nào là đóng đinh vào thập giá.
Khi
Ngài còn là cậu bé 11 tuổi, thì Giuđa,
người gốc Galilê đã cầm đầu một cuộc nổi dậy chống Rôma. Ông đã đánh cướp
kho vũ khí của vua tại Sepphoris, chỉ cách Nazareth có 6,4 cây số. Rôma trả thù
tức khắc. Sepphoris bị san phẳng bình địa, dân chúng bị bán làm nô lệ, 2000 loạn
quân bị đem đóng đinh vào thập giá dựng theo dọc hai bên lề đường cái để cảnh
cáo cho những ai dám chống lại bạo quyền.
Vác
thập giá mình có nghĩa là chúng ta phải sẵn sàng đối diện với những hình khổ
như vậy vì lòng trung thành với Chúa. Vác thập giá có nghĩa là sẵn sàng chịu đựng
mọi thứ đau khổ loài người có thể làm cho chúng ta vì lẽ chúng ta thành tâm đi
theo Chúa Giêsu.
6.
Cách vác Thập giá cho đỡ nặng.
John Newton đã đề nghị chúng ta cách vác thập giá cho có
hiệu quả : Chúng ta biết rằng những khổ sở mà đời chúng ta phải chịu cũng giống
như một bó củi rất to và rất nặng. Chắc chắn chúng ta vác không nổi. Nhưng
Thiên Chúa đã thương tháo dây bó củi đó ra, rồi chia nó ra để mỗi ngày chỉ chất
lên vai ta một khúc thôi. Hôm sau một khúc nữa, và hôm sau tiếp tục... Cuối
cùng ta cũng vác xong hết bó củi. Nhiều người lại không làm như thế : chẳng những
họ chất lên vai khúc củi của ngày hôm nay và còn thêm vào đó khúc củi của hôm
qua và khúc củi của ngày mai. Lạ gì họ không vác nổi.
7.
Truyện : Biến bại thành thắng.
Người
ta kể câu chuyện ngụ ngôn như sau : trong một khu rừng có một con hổ lớn và dữ tợn.
Lũ khỉ ghét con hổ này lắm. Một ngày kia, chẳng may, con hổ bị sa xuống hố do người thợ săn đào sẵn. Không còn cách nào thoát thân,
con hổ chỉ còn biết ngồi chờ thần chết đến.
Lũ
khỉ qua thấy thế mừng lắm, chúng chế diễu và thay nhau lấy đá, lấy đất và bẻ
cành cây ném xuống đầu con hổ cho bõ
ghét. Con hổ chỉ còn biết ngồi chịu trận, không còn biết làm cách nào khác. Thấy
thế, lũ khỉ thích chí càng ném hăng, ném
mãi không chán, nhưng không ngờ, chính những hòn đá, cành cây vứt xuống nhiều
quá, làm cho hố cứ đầy dần lên, đến nỗi con hổ có thể nhờ đó mà nhảy ra ngoài hố
được.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt