Thứ ba tuần 2 Mùa Chay
Đừng có giả hình
(Mt 23,1-12)
1. Đức Giêsu đưa ra hình ảnh người luật
sĩ và biệt phải giả hình. Họ là những người nói nhiều làm ít, mồm miệng đỡ chân
tay, nói hay nhưng làm dở. Họ lo tô vẽ dáng bề ngoài cho đạo đức mẫu mực nhưng
lòng họ thì hám danh, phô trương và tham lam. Chúa phân biệt rõ hai phương diện
: những gì họ nói thì đều là nói Lời Chúa, nên hãy nghe theo; nhưng những việc
họ làm thì mâu thuẫn với những lời họ giảng dạy, cho nên đừng bắt chước.
2. Luật sĩ và biệt phái tượng trưng
cho quyền bính trong dân. Họ có bổn phận phải giảng dạy dân chúng và người dân
có nghĩa vụ tuân giữ những lời họ giảng dạy. Thế nhưng nhiều lần họ đã bị Đức
Giêsu khiển trách, chỉ vì họ tự cho mình là tài giỏi, đạo đức, từ đó họ phê
bình chỉ trích lên án người khác; làm gì họ cũng muốn cho người khác thấy và
khen ngợi; họ ham muốn danh vọng chức quyền, luôn luôn lên mặt dạy đời, nhất là
họ nói mà không làm.
Tuy thế, Chúa vẫn khuyên chúng ta tôn trọng họ vì họ có nghĩa vụ
giảng dạy, và hãy thực hiện những lời họ giảng dạy. Vì thế Chúa phán :”Vậy, những
gì họ nói thì anh em hãy làm, hãy giữ!
3. “Các ngươi chất lên vai kẻ khác những
gánh nặng...”
Thật vậy, nhiều tiến sĩ luật Do thái
ưa nói về luật cách tỉ mỉ, nhưng lời nói của họ không đi đôi với việc làm, nói
một đàng làm một nẻo, lo tô vẽ cho cái bên ngoài nhằm che đậy sự xấu xa lợi dụng
trong lòng họ. Họ dạy luật thì để cho dân giữ, còn chính họ lại không làm
gương, họ dùng luật làm thứ bình phong che chắn và làm lợi cho họ, còn dân
chúng thì cảm thấy nặng nề, để rồi thay vì yêu mến và tự nguyện, họ chỉ giữ vì
buộc phải giữ và luật trở thành gánh nặng đè trên vai họ.
Phải chăng chỉ những luật sĩ và biệt
phái thời xưa mới kiêu căng giả hình ? Phải chăng thời nay không còn hạng người
đó nữa ? Nhan nhản trước mắt chúng ta : biết bao người ngoài miệng rêu rao là vị
nhân vị nghĩa, mà kỳ thực, họ tham lam, ích kỷ, tự tôn, lợi dụng thế lực để bóc
lột người khác; họ lường gạt xảo trá không những đối với con người mà cả với
Chúa nữa.
Aristogiton
lúc thanh bình, là một nhà ái quốc thượng thặng. Thở ra lửa trận, nói ra sấm
sét. Chàng lợi dụng mọi hoàn cảnh để cổ võ những đức tính anh hùng của người
chiến sĩ yêu nước. Nghe chàng nói, khán giả có ấn tượng như chàng đang tuyên
chiến với các cường quốc trên thế giới.
Nhưng đến khi phải thi hành lệnh quân dịch, người ta thấy chàng đột nhiên bước
đi khập khiễng, tay chống gậy, chân thì băng bó, trông thảm não vô cùng.
Biết rõ những bí ẩn của chàng, ông Photion
trợn mắt nói :”Aristogiton đã làm một
người què lại còn hèn nhát”.
4. Có một người nêu ý kiến rằng : Nếu
phải chọn một trong hai điều, một là cứu rỗi một triết nhân, chỉ biết mình là tất
cả, kiêu ngạo, khoe khoang về kiến thức của mình. Hai là phải cứu rỗi một trăm
người tội lỗi, điếm đàng, thì hiển nhiên nên chọn điều thứ hai.
Tại sao vậy ? Vì ở trần gian, không có
gì khó bằng khuất phục một người trí thức kiêu ngạo, tâm hồn họ đầy cái tôi của
mình thì chẳng còn chỗ nào cho Thiên Chúa len vào được. Cũng như một chiếc bình
đầy nước thì không thể đồng thời chứa đầy dâu hôi. Đối với tâm hồn, tình trạng
cũng chẳng khác gì, Thiên Chúa chỉ ban chân lý và sự sống của Ngài cho những ai
trống rỗng với chính mình. Do đó, chúng ta phải tạo một khoảng trống trong tâm
hồn để có thể chứa ơn thánh.
5.Mọi quyền hành đều bắt nguồn bởi
Thiên Chúa và phải trở về Thiên Chúa. Nếu có ai làm thầy, làm người lãnh đạo
thì vì họ được chia sẻ quyền làm thầy của Đức Kitô, họ phải nêu gương trước. Nhưng trong thực tế, vẫn còn đó đây những vị
này vị nọ nói thuyết thì hay nhưng lại tự chuẩn cho mình; dạy dỗ người ta nhưng
chính mình lại không giữ, thậm chí còn tệ hơn – ngôn hành bất nhất. Lại nữa, chỉ
thấy người khác phạm luật và trách mắng họ, nhưng thực tế thì “suy bụng ta ra bụng
người” – chính mình còn bê bối hơn cả những gì mình trách người... Xin Chúa
giúp chúng ta, biết dùng chính hành động làm cho lời nói có giá trị, nghĩa là
khi muốn ai giữ luật, thì mình phải làm gương trước – ngôn hành như nhất.
6. Truyện : Bé cai lầm.
Có một người đi dạo đến nơi hành
hương. Vì quá mệt nhọc, ông ngồi nghỉ chân trên một bệ đá. Ông hết sức ngạc
nhiên và rồi tỏ ra hãnh diện sung sướng khi thấy nhiều người đi qua trước mặt
ông, họ đã ngả mũ cúi chào.
Trong khi còn đang nghĩ ngợi, thắc mắc,
thì cũng có một bà già đến trước mặt ông. Sau khi cúi chào, bà đã ngước nhìn
lên và miệng lâm râm nhiều lời mà ông không thể nghe rõ.
Thế rồi bà ta tiếp tục đi như những
người khác. Lúc ấy ông mới quay lưng lại và nhìn lên theo hướng bà kia đã nhìn.
Ông nhận ra ngay sau lưng và phía trên đầu ông có một cây Thánh giá đã được dựng
lên ở đó. Và ông xấu hổ bỏ đi nơi khác.
Lm Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt