Thứ hai tuần 1 Mùa Vọng
Niềm tin đích thực
(Mt 8,5-11)
1. Xong bài giảng trên núi, Đức Giêsu vào thị trấn
Capharnaum thì một viên đại đội
trưởng xin Ngài chữa lành người đầy tớ của ông đang đau nặng. Ông tuy là dân
ngoại lại có quyền thế và địa vị cao, mà tỏ ra khiêm tốn tin tưởng vào lời quyền
năng của Đức Giêsu. Ông cũng là người nhân hậu, biết yêu thương săn sóc đến người
đầy tớ hèn mọn của mình.
2. Viên đại đội trưởng là người ngoại quốc, người La mã
đang đặt ách đô hộ trên người Do thái, nhưng ông lại rất thực tình với người Do
thái, dân bị trị. Ông có quan hệ đặc biệt với họ và ông đã giúp tiền cho họ xây
hội đường Capharnaum. Cảm phục vì tấm lòng tốt của ông, người Do thái đã giới
thiệu và xin Đức Giêsu giúp đỡ ông.
Đức Giêsu ngạc nhiên, vì người ngoại kiều này chẳng hề biết
Ngài, thế mà lại tin tưởng cách mạnh mẽ như vậy đã biết xin Chúa chữa bệnh từ
xa cho đức đầy tớ của minh, và Người đã không tìm thấy được lòng tin nào như thế
nơi những người Do thái , là những người
đã từng lắng nghe và chứng kiến những phép lạ Người làm cho họ. Vì thế Người
nói :”Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ
như vậy trong Israel”.
3. Chúng ta nhấn mạnh
đến niềm tin của viên đại đội trưởng này. Niềm tin của ông có hai đặc điểm
như sau :
- Niềm tin được thể
hiện bằng việc làm : Ông đã đến xin Đức Giêsu chữa lành cho đầy tớ của
ông. Vì xin ai điều gì thì tin người đó
có, và sẵn sàng giúp đỡ mình.
- Một niềm tin mạnh mẽ
: Ông đã xin Đức Giêsu chữa bệnh từ xa, không cần phải đến nhà ông. Điều đó chứng
tỏ ông đã tin vào chính bản thân của Chúa hơn là việc Người làm; và đó là đức
tin đích thực.
4. Viên đại đội trường tỏ ra khiêm nhường trước mặt
Chúa. Xét về thế giá và địa vị, viên sĩ quan này có quyền lực đại diện cho đế
quốc Rôma để cai trị một vùng của người Do thái, ông có lính tráng và kẻ hầu
người hạ, thậm chí xét về mặt chính trị, ông còn có quyền bắt, trục xuất hoặc
ngăn cấm Đức Giêsu truyền giáo.
Thế nhưng, ông nhận ra con người Đức Giêsu không đơn thuần
là một thầy dạy như các luật sĩ, mà là một vị tiên tri của Thiên Chúa, nên ông
đã cảm thấy bất xứng trước mặt Ngài. Ông nhìn nhận mọi chức vụ và địa vị đều dưới
quyền của Thiên Chúa, và ông đã khiêm tốn nói lên :”Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một
lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh”(Mt 8,8).
5. Trong trường hợp này, chúng ta thấy đức tin của ông còn
đi kèm theo đức ái vì ông không lo cho mình mà lại lo săn sóc cho đứa đầy tớ.
Niềm tin được trao tặng cho mọi người, nhưng chỉ được trao tặng như hạt giống,
và hạt giống ấy chỉ nảy mầm và lớn lên trong những điều kiện cần thiết. Mảnh đất
lòng người càng tốt, hạt giống đức tin càng có cơ may nảy mầm và lớn lên. Tình
yêu là mảnh đất phì nhiêu nhất để làm nảy sinh niềm tin trong lòng người : một
tâm hồn khép kín với tình người cũng là một tâm hồn khép kín với lòng tin.
Khi không sống, không tin tưởng ở tình người, thì làm sao
người ta có thể tin tưởng ở tình Chúa ? Khi không thể hiện tình người, thì niềm
tin tuyên xưng nơi Chúa cũng chỉ là trò lừa bịp chính mình và người khác. Thánh
Gioan cảnh cáo :”Ai nói mình yêu mến Chúa
mà ghét anh em mình là kẻ nói dối”(Mỗi
ngày một tin vui).
6. Việc Thiên Chúa nhận lời người ngoại đạo tin tưởng cho
thấy tình thương ơn cứu độ của Chúa là phổ quát dành cho hết mọi người, không
phân biệt mầu da, chủng tộc hay tôn giáo, miễn là tín thác vào Ngài. Lời tuyên
xưng của viên đại đội trưởng trở nên mô phạm cho niềm tin của chúng ta hằng
ngày nhất là trước khi rước lễ, tuyên
tín mang tư thế khiêm tốn nhưng mạnh mẽ :”Lạy
Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì
linh hồn con sẽ lành mạnh”.
7. Truyện : Tin
hay không ?
Một thương gia giầu có ở một tỉnh nọ cho in nhiều bản thông
cáo và dán khắp tỉnh.
Bản thông cáo ghi rằng bất cứ ai trong tỉnh bị mắc nợ, hãy
đến văn phòng của ông vào ngày đó... vào buổi sáng từ 9 đến 12 giờ, ông sẽ trả
cho khoản nợ đó.
Tất nhiên, lời hứa đó được đồn xa khắp tỉnh. Một số người tin, song một số
cho là người kia gài cái bẫy nào đó.
Ngày đã đến. Người thương gia ngồi ở văn phòng của ông từ
lúc 9 giờ sáng. Gần 10 giờ rồi mà không một ai đến. Mười một giờ, thương gia thấy
một người đàn ông đi qua đi lại trước nhà và chốc chốc lại ngước nhìn vào cửa
văn phòng. Cuối cùng, ông đẩy cửa, thò đầu vào và hỏi :
- Có thật là ngài sẽ trả
bất kỳ món nợ của ai không ?
- Đúng vậy. Anh mắc nợ à ?
- Vâng, thưa ngài.
- Vậy, anh có mang theo hóa đơn hay giấy nợ gì để minh chứng
điều đó không ?
Người kia đưa ra nhiều giấy tờ và thương gia ký ngay một tấm
ngân phiếu trả hết mọi khoản nợ đó. Trước 12 giờ, có hai người nữa đến và cũng
được nhận tấm ngân phiếu trả nợ nữa.
Nhiều người bên ngoài có thể không tin chuyện đó... nhưng
lúc ấy không còn thời gian để họ có thể đến nhận ngân phiếu trả nợ nữa.
Lòng tốt hoán cải được nhiều người hơn giáo huấn, kiến thức
và tranh luận (F.W Faber)
Lm Giuse Đinh Lập Liễm
Đà Lạt