Thứ bảy tuần 3 thường niên
Chúa dẹp yên sóng gió
(Mc 4,35-41)
1 Sau một loạt bài nói về mầu nhiệm Nước
Thiên Chúa, hôm nay thánh Marcô kể lại cho chúng ta phép lạ Chúa dẹp yên sóng
gió trên biển cả. Chúa Giêsu ngồi trên thuyền giảng dạy dân chúng. Giảng xong,
Người bảo các môn đệ chèo thuyền qua biển hồ Tibêriat mà sang miền Ghêrasa... Bỗng
cơn bão lớn nổi lên, sóng tạt nước vào thuyền sắp chìm. Các môn đệ sợ hãi, còn
Chúa thì nằm ngủ ở sau lái. Các ông vội vã đánh thức Người và nói :”Thầy ơi! Chúng ta chết mất”. Người chỗi dậy truyền khiến sóng gió yên lặng,
rồi bảo các ông : “Sao anh em nhát đảm
quá ! Anh em chưa tin Thầy sao” ?
Còn các ông thì khiếp vía hỏi nhau : Người là ai mà sóng gió phải vâng phục Người
?
2. Biển hồ Tibêriat này cũng có tên gọi
là Galilê. Biển có chiều dài 21 km và chỗ rộng nhất là 13 km. Thung lũng Jordan
là một vết nứt sâu trên mặt đất và biển Tibêriat là một phần của vết nứt đó. Nó
thấp hơn mặt biển 200 mét nên khí hậu ấm áp dễ chịu, nhưng cũng đem lại nhiều
nguy hiểm. Bên phía tây có núi non, thung lũng, khe suối, nên khi gió lạnh từ
phía tây thổi đến thì thung lũng, khe suối này
có tác dụng như những cái phễu lớn. Gió bị nén trong đó và thổi ào ào xuống
hồ bất thình lình với sức gió dữ dội đến
nỗi mặt hồ phẳng lặng biến thành sóng gió gào thét. Vì thế, biển Tibêriat hay nổi
lên những cơn sóng gió bão táp vào ban chiều hay ban đêm.
3. Các môn đệ chưa hiểu rõ con người Đức
Giêsu, các ông coi Ngài cũng chỉ là một Đấng tiên tri có quyền phép, làm được
nhiều phép lạ để cho nhiều người tin theo, nên các ông mới thắc mắc với câu hỏi
“Người này là ai” ? Khi bão tố yên lặng,
các ông chứng kiến một việc mà chỉ Thiên Chúa mới có thể hoàn thành. Điều đó có
ý nghĩa là Đức Giêsu có quyền năng của Thiên Chúa. Thực ra, họ mới biết Đức
Giêsu theo quan niệm của người đương thời. Đồng thời, nhờ phép lạ này cho thấy
Đức Giêsu chăm sóc các môn đệ của Ngài.
Theo suy luận của J. Hervieux thì “khi đọc lại câu chuyện Chúa đi qua biển và dẹp yên
sóng gió như vậy, Marcô cố gắng đáp ứng những nhu cầu hiện thực của Giáo hội thời
Ngài. Những tín hữu Rôma đang phải điêu
đứng vì những cuộc bách hại. Họ đang sống trong nỗi lo sợ, giống như các môn đệ
trong con thuyền vượt biển xưa. Đối với họ, Đức Kitô hình như đang ngủ. Việc
Ngài “vắng mặt” rõ ràng trong những biến
cố bi thảm họ đang sống, tạo cho họ thêm e dè sợ sệt ! Chúa phải làm gì để giải thoát họ khỏi cảnh
chết chóc đang rình rập” (Fiches dominicales, năm B, tr 207).
4. Đường lối sư phạm của Chúa rất huyền
diệu, ta không hiểu nổi, nhưng dầu sao nó cũng nhắm giúp chúng ta tin tưởng rằng
trong mọi nơi mọi lúc “Con thuyền Giáo hội
lúc nào cũng bị sóng gió dập dồn”
(theo Tertullianô), nhưng không sao, không bị chìm được vì luôn có Ngài ở
đó, Ngài có vẻ ngủ nhưng thực ra Ngài vẫn
thức để theo dõi chúng ta chèo chống và chờ đợi chúng ta kêu cầu Ngài giúp đỡ.
Theo nhận xét của chúng ta, dù có Đức Giêsu ở trong thuyền với các môn đệ thì
bão tố vẫn xẩy ra. Vì thế, dù bão tố có chụp xuống chúng ta, điều đó không có
nghĩa là Thiên Chúa đã bỏ rơi chúng ta. Nếu chúng ta có đức tin, chúng ta sẽ
không nghi ngờ Ngài ở với chúng ta, và chúng ta sẽ hướng về Ngài để cầu xin và
tin chắc rằng Ngài sẽ đến giúp đỡ.
5. Một ngày kia, viên lái đò chở hoàng
đế César qua sông, thấy sóng cả đã ngả tay chèo, được hoàng đế phán ra một câu
bất hủ :”Anh không biết là anh đang chở
hoàng đế César sao” ?
Một vị hoàng đế bất lực trước cơn cuồng
phong dữ dội, thế mà dám nói những lời như thế ! Thì huống hồ ở đây, không phải
là vị vua trần thế mà là vua cả trên trời Ngài làm sao cho sóng gió bão táp phải
lặng yên sao ! Thánh vịnh đã nói :
Đổi phong ba thành gió thoảng nhẹ nhàng
Sóng
đang gầm, bỗng im tiếng.
Họ
vui mừng vì trời yên bể lặng
Và
Chúa dẫn đưa về bến mong chờ.
(Tv
107,29-30)
6. Mỗi người chúng ta không khác gì
chiếc thuyền nan chông chênh giữa biển trần gian đầy sóng gió bão táp, khó khăn
nối tiếp khó khăn. Nếu chúng ta chỉ dựa vào sức mình hay dựa vào một quyền năng
nào đó thì chúng ta sẽ thất bại. Ai có thể cứu chúng ta thoát khỏi sóng gió ba đào khi chiếc thuyền của
chúng ta sắp chìm ? Chỉ còn có Thiên Chúa. Ngài như người Cha lái con tầu vững
chắc trên biển cả, chúng ta là con chỉ
biết tin tưởng vào quyền năng của Người Cha trên trời. Có Chúa trong đời, Ngài sẽ
hướng dẫn cuộc đời của mỗi chúng ta. Lúc đó, những cô đơn như bị xóa nhòa, những
khó khăn dường như nhỏ lại, những yếu đuối như được sức mạnh. Chúng ta không cầu
xin cho cuộc đời mình như biển lặng,
nhưng xin cho cõi lòng chúng ta được
tĩnh lặng ngay giữa lúc biển động.
7. Truyện
: Cha tôi cầm lái con tầu.
Một thi sĩ người Anh, ông Byron, có viết
một câu chuyện như sau :
Hôm ấy, một con tầu đang rẽ sóng lướt
đi trên mặt biển mênh mông. Bỗng chốc, bầu trời kéo mây đen đặc. Rồi giông tố
âm ầm nổi lên, sấm chớp kinh hoàng. Mưa càng lớn, gió càng mạnh. Các hành khách
kêu la hỗn loạn. Duy có một em bé cứ ngồi chơi trên boong tầu như không có gì xẩy
ra cả.
Lạ lùng, một thủy thủ dương to đôi mắt
hỏi em :
- Em không sợ chết sao ?
Cậu bé thản nhiên trả lời :
- Sao lại sợ ? Chính ba em cầm lái con
tầu này mà !
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt