Thứ tư tuần 5 thường niên
Cái thanh sạch và
cái ô uế
(Mc
7,14-23)
1. Sau khi nói về tính cách vụ hình thức, bây giờ Chúa nói
về sự thanh sạch và ô uế. Chúa Giêsu dạy cho dân chúng biết không có gì bên
ngoài nhập vào mà làm cho người ta nhơ bẩn, nhưng chính cái bên trong con người
mới làm cho họ ra nhơ bẩn. Các môn đệ không hiểu lời Chúa nói, nên khi về đến
nhà, các ông xin Chúa giải thích điều đó. Người bảo : mọi vật bên ngoài nhập
vào con người không thể làm cho họ nhơ bẩn, vì nó không vào trong lòng họ được
chỉ vào trong bụng rồi tống ra ngoài. Chính lòng con người mới làm cho họ nhơ bẩn,
vì từ đáy lòng họ phát xuất ra những ý tưởng xấu xa, như trộm cướp, gian dâm, độc
ác...
2. Các luật sĩ và biệt phái nhấn mạnh đến sự thanh tẩy phần
xác hơn là thanh sạch phần hồn; họ đặt nghi thức bên ngoài lên trên nhiệm vụ
bác ái và công bằng xã hội.
Họ tỉ mỉ giữ luật rửa tay, lau chén trước khi ăn, vì cho rằng
tay bẩn, chén bẩn làm cho người ta ra ô uế, trong khi lại coi nhẹ chính cõi
lòng, nơi chất chứa bao tâm tình ghen tuông, thù ghét đối với tha nhân và đủ thứ
toan tính phạm tội.
Chúa Giêsu đặt sự thanh sạch tâm hồn lên trên sự thanh sạch
thân xác. Vì chính từ cõi lòng, con người xây dựng cuộc sống luân lý mình. Tâm
hồn trong sạch hay không, không phải vì do những hoàn cảnh phụ thuộc bên ngoài,
nhưng do những quyết định trong thâm tâm mình.
3. Chúa Giêsu giải thích cho các môn đệ về dụ ngôn những
cái thanh sạch và những cái ô uế : không phải từ cái bên ngoài vào trong con
người, nhưng cái từ trong con người mà ra, mới làm cho con người ra ô uế. Chúa
dựa vào hình ảnh của việc ăn uống và tiêu hóa để diễn tả : mọi sự Chúa tạo dựng
cho con người đều tốt đẹp, nhưng do những tư tưởng, ý định và tâm tình bất
chính của con người, làm biến đổi thành những cái xấu.
Qua bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu cho các Tông đồ hiểu rằng
khuôn khổ hẹp hòi của tôn giáo cũ không còn thích hợp với những đòi hỏi của một
tôn giáo mới mà Người sẽ thiết lập. Bởi vì các ông sẽ được sai đi đến với mọi
dân tộc, thuộc mọi nền văn hóa, rất khác biệt với môi trường Do thái. Khi đó
các ông phải chú ý đến điều chính yếu, đừng lúng túng vì những cổ lệ là những
cái làm cho người ngoại giáo thành tâm thiện chí, là những người không có tục lệ
ăn uống giống như người Do thái, không thể nào gia nhập Giáo hội Chúa được.
4. Chúa Giêsu đã nói : không phải cái từ bên ngoài có thể
làm cho người ta ra ô uế, mà chính là những cái phát xuất từ bên trong, từ lòng
của con người như tham lam, tà dân, giết người, trộm cắp, độc ác, xảo trá, ganh
tị... Chính những cái đó mới làm cho người ta ra xấu xa ô uế.
Ngày xưa Đức Khổng Tử có dạy các môn đệ của mình, một câu rất
vắn gọn nhưng rất xúc tích. Câu ấy như thế này :”Tư vô tà” : đừng nghĩ bậy.
Cổ nhân cũng thường hay nói đến chữ “Tâm”. Nếu con người có được
cái tâm trong sáng thì cuộc sống ắt sẽ tốt đẹp, còn những kẻ “Tâm tà” thì dù cái mã bên ngoài có tốt đẹp
đến đâu đi nữa sớm muộn rồi cũng bị lộ tẩy.
Người Tây phương cũng thường nói :”Tư tưởng của bạn thế nào thì hành động của bạn sẽ như vậy”.
5. Truyện : Lối
hành xử của hai vị sư.
Truyện
thiền kể : Một buổi chiều kia, sau trận mưa đầu mùa, cảnh vật tươi mát hẳn lên,
thiên nhiên càng thêm hữu tình, hai nhà sư Tandan và Êkinô cùng xuống núi,
thong dong tản bộ dọc theo con đường dẫn vào một ngôi đền ở làng quê.
Tới một khúc đường quẹo, hai người gặp một cô gái xinh đẹp
trong bộ Kimônô sặc sỡ và chiếc khăn quàng bằng lụa óng ả. Cô gái đứng bên vệ
đường dáng vẻ băn khoăn vì không thể băng qua khúc đường lầy lội với một trang phục như thế. Nhà sư Tandan liền bảo :
- Đi lối này cô bé !
Rồi
không để cô gái kịp xoay xở, Tandan nhanh tay bồng cô bé lên, bế cô gái qua
vũng lầy và đặt cô xuống phía bên kia. Cô gái cúi đầu tỏ dấu cảm ơn, còn sư thì
mỉm cười đáp lễ rồi tiếp tục cuộc đi dạo.
Thế
nhưng, kể từ lúc ấy thì Êkino đổi hẳn thái độ. Anh không thèm nói một lời nào với
người bạn nữa. Mãi cho đến khi hai người dừng chân trước một ngôi đền, thì lúc ấy
Êkinô mới hậm hực nói với Tandan :
- Chúng
ta là những nhà sư, không được phép gần đàn bà, nhất là phụ nữ trẻ đẹp. Nguy hiểm
lắm ! Sao anh lại dám làm như thế ?
Tandan mỉm
cười và thản nhiên đáp :
- Tôi
đã bỏ nàng ở chỗ vũng lội rồi. Còn anh, sao anh vẫn mang nàng tới tận nơi đây ?
Đúng là
những cái bên ngoài không làm cho người ta ra ô uế, mà chính là cái phát xuất từ
bên trong.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà Lạt