Thứ bảy tuần 6 thường niên
Đức Giêsu biến hình
(Mc
9,2-13)
1. Tin Mừng hôm nay hé mở cho ta thấy vinh quang mà Con
Thiên Chúa đã có trước khi đến trần gian. Vinh quang mà Đức Giêsu hé mở cho các
Tông đồ thân tín được thể hiện sáu ngày
khi Ngài loan báo về cuộc khổ nạn và cái chết mà Ngài sắp trải qua. Qua cuộc biến
hình này, Ngài muốn củng cố niềm tin của các Tông đồ vào sứ mệnh của Ngài :
Ngài phải chịu chết rồi mới sống lại vinh hiển, Ngài phải trải đi từ sự sống
qua sự chết rồi mới đạt tới sự Phục sinh vinh hiển. Và đó cũng là con đường tất
yếu của những ai muốn đi theo Ngài. Con đường Đức Giêsu sẽ đi qua cũng sẽ là
con đường mà các môn đệ Ngài phải đi qua.
2. Mục đích việc biến
hình của Chúa.
Chắc chắn tâm tư các môn đệ vẫn còn xót xa, hoang mang bởi
lời quả quyết của Đức Giêsu khi Ngài tiết lộ cho các ông : Ngài phải tới
Giêrusalem, để chịu nhục hình, bị đối xử như tên tội phạm, chịu đau đớn, chịu
đóng đinh vào thập giá và chết. Trước mắt họ, tương lai toàn là mầu đen nhục
nhã. Nhưng toàn cảnh núi Biến hình là vinh quang. Mặt Đức Giêsu sáng rỡ ràng
như mặt trời, áo Ngài rực rỡ chói lòa như ánh sáng...
Chắc chắn cảnh tượng đó làm cho các ông phấn khởi, họ đã thấy
vinh quang bên kia cảnh nhục nhã, khải
hoàn bên kia cảnh đau khổ, vương miện bên kia thập giá. Ngay lúc ấy, họ cũng
chưa phải là đã hiểu trọn vẹn, nhưng chắc chắn họ đã lờ mờ ý thức được rằng thập
giá là hoàn toàn khổ nhục, nhưng nó đi liền với vinh quang, là nét chính của cuộc
xuất hành đến Giêrusalem và đến cái chết.
3. Các ông cần được củng
cố, nâng đỡ.
Các môn đệ cần được nâng đỡ qua biến cố biến hình này, vì sẽ
đến một ngày và ở trên một ngọn đồi kia, lúc đó bầu trời sẽ trở nên tối tăm,
khuôn mặt Đức Giêsu sẽ đầm đìa mồ hôi và máu, quần áo của Ngài sẽ không còn
chói sáng nữa, mà sẽ bị lột khỏi thân mình Ngài. Sẽ không có tiếng nói phát xuất
từ trời nữa, nhưng chỉ có những giọng nói chế diễu và nhạo báng mà thôi. Các
môn đệ sẽ bị tản mác, và không muốn tham dự vào những sự việc đang xẩy ra.
Biến cố biến hình còn cho các môn đệ niềm hy vọng là : con
đường đau khổ sẽ dẫn đến hạnh phúc, cái chết tủi nhục sẽ dẫn đến ngày Phục sinh
hân hoan. Tựa như học sinh kiên nhẫn và miệt mài hy vọng một mùa thi tốt đẹp,
người nông phu dầm mưa dãi nắng cấy cầy vì hy vọng vào mùa gặt bội thu.
4. Các ông muốn hưởng
những phút huy hoàng.
Qua cuộc biến hình nhiều người đã có cảm nghiệm
như thánh Phêrô : ông muốn làm ba lều cho Đức Giêsu, cho Maisen và cho Êlia.
Ông muốn kéo dài giây phút huy hoàng ấy. Ông không muốn trở về với công việc
thường ngày, ông muốn ở lại mãi mãi với vinh quang rực rỡ. Ai đã từng trải qua
những giây phút thân mật, trong sáng, bình an, gần gũi với Chúa cũng đều muốn
kéo dài những giây phút ấy, như có người đã diễn tả :”Núi Biến hình bao giờ cũng thích thú hơn là công tác phục vụ hằng
ngày hay con đường thập giá”.
Nhưng núi Biến hình được ban cho ta chỉ để cho ta có sức mạnh
làm công tác phục vụ. Giờ phút vinh
quang không xuất hiện vì chính nó, nó xuất
hiện là để khoác vẻ đẹp lóng lánh, rực rỡ
cho những công việc bình thường mà trước kia chúng ta chẳng hề có.
5. Nhưng các ông cần
phải xuống núi.
Cũng
như Phêrô và các môn đệ, mỗi người chúng ta
ai cũng muốn được ở trên đỉnh
vinh quang, nhưng lại không muốn đối diện với thực tế của cuộc đời, và muốn trốn
tránh kiếp lữ hành trần thế, muốn trốn tránh thập giá là con đường duy nhất đưa
đến sự phục sinh. Đức Giêsu hôm nay vừa tỏ cho chúng ta thấy viễn cảnh Phục
Sinh để nâng đỡ niềm tin cho chúng ta và
cho chúng ta một niềm hy vọng chắc chắn về đời sống vĩnh hằng, nhưng Ngài mời gọi
chúng ta phải xuống núi : xuống núi vừa để giúp những người khác thêm niềm tin và hy vọng, xuống núi để tiếp tục
cuộc lữ hành trần thế tiến về quê Trời.
6. Truyện :
Thưa, chính Chúa đấy ạ.
Cha John Diamond một nhà giảng thuyết nổi tiếng ở Mỹ có kể
lại câu chuyện này : “Hôm đó có một
linh hồn vì chán ngấy cuộc sống ở thế gian cho nên linh hồn đi lên trước cửa
Thiên đàng. Tới nơi linh hồn gõ cửa. Ở trong có tiếng nói vọng ra :”Ai đó” ? Linh hồn trả lời :”Con đấy ạ”.
Cửa vẫn đóng.
Sau đó linh hồn trở về với đời sống ở trần thế tìm thầy học
đạo. Sau một thời gian thấy mình đã tiến
bộ, linh hồn lại lên gõ cửa Thiên Đàng một lần nữa. Lại một tiếng hỏi từ bên
trong như lần trước và linh hồn trả lời
một cách quả quyết hơn : “Dạ chính
con đây”.
Cửa vẫn đóng.
Linh hồn lại phải trở về trần thế... mở sách Tin Mừng để
xem Chúa muốn gì. Quả thực khi mở Tin Mừng ra linh hồn mới thấy con đưởng của
mình phải đi là con đường nào. Đó là con
đường tự hủy. Chúa nói thật rõ về con đường phải làm chết cái tôi ích kỷ, hay
khoe khoang, phô trương, hay tự mãn, hay ghen ghét. Phải làm chết đi cái tôi đầy
hận thù, nhiều kiêu ngạo và đầy dẫy những ham muốn bất chính để làm cho con người
của mình dần dần được giống Thiên Chúa Cha trên trời.
Sau một thời gian thấy mình quả thực đã không còn là mình nữa
thì linh hồn lại lên trời... lại gõ cửa... lại có tiếng từ bên trong hỏi vọng
ra :”Ai đó” ?
Vừa nghe xong câu hỏi linh hồn đáp lại ngay :”Dạ, thưa chính Chúa đấy ạ”.
Vừa trả lời xong thì linh hồn thấy cửa Thiên đàng được mở
ra và cả một đạo binh các thiên thần long trọng đón linh hồn vào Thiên đàng. Thật
vui biết bao !
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt