Thứ hai tuần 6 thường niên
Biệt phái xin Chúa
phép lạ từ trời
(Mc
8,11-13)
1. Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều (8,1-10) lần thứ hai ở
phía đông biển hồ Bétsaiđa, Chúa Giêsu cùng môn đệ xuống thuyền sang phía tây hồ.
Nhưng vừa cập bến được ít lâu, một nhóm biệt phái, có cả nhóm sađucêu nữa, kéo
nhau đến rình mò , tranh luận và thử thách Ngài.
Trước đó Người cũng đã làm nhiều phép lạ, trong đó có những
phép lạ lớn (Mc 4,35 – 5,43 : dẹp yên bão táp, trục xuất quỉ ám ra khỏi người ta, chữa một bà loạn huyết, làm
cho đứa con gái ông Giairô sống lại). Thế mà những người biệt phái vẫn chưa tin
Người. Hôm nay họ lại thách thức Người làm một “dấu lạ từ trời” nghĩa là một
phép lạ phát xuất từ chính Thiên Chúa.
2. “Người thở dài não
nuột mà nói...”
Thực ra những phép lạ Người làm, nhất là những phép lạ lớn
vừa kể trên, đã đủ minh chứng Người là Đấng có quyền phép “từ trời”. Sở dĩ họ không tin là chỉ vì họ ngoan cố. Bởi
đó Chúa Giêsu nói sẽ chẳng cho họ một dấu
lạ nào nữa .
Trong phần tiếp theo, Tin Mừng Mc vẫn tiếp tục cho thấy
Chúa Giêsu làm thêm nhiều phép lạ khác. Tuy nhiên những phép lạ đó cũng chẳng
phải làm cho những người biệt phái ấy.
Nói cách khác, những phép lạ ấy chỉ có ý nghĩa và giá trị cho những người khác
chứ không cho những người biệt phái cứng lòng.
3. Vấn đề phép lạ - dấu
lạ.
Đành rằng trong công cuộc truyền giáo, Chúa ban cho một số
chứng nhân của Người có khả năng làm một số phép lạ hay dấu lạ để minh chứng lời
rao giảng và nâng đỡ niềm tin cho người nghe, nhưng phép lạ hay dấu lạ không là
điểm chính yếu và đóng vai trò quyết định cho việc đón nhận Lời Thiên
Chúa. Vì thế, sẽ tầm thường hóa niềm tin
và hậu quả là sự hời hợt không có chiều
sâu cũng như không có sự yêu mến đích thực.
Thánh Phaolô từng dạy rằng, đã trông thấy rồi mới tin thì
không còn là đức tin nữa. Nói cách khác, chỉ là sự bất đắc dĩ phải chấp nhận
khi chuyện đã tỏ tường mà thôi. Thiên Chúa ban phép lạ hay dấu lạ là do lòng
nhân hậu của Người và có giá trị trong chương trình cứu độ, chứ không chiều
theo sở thích của con người đòi hỏi Người phải ban dấu lạ điềm thiêng.
Thật vậy, một đức tin trưởng thành không hệ tại ở dấu lạ,
mà kiên trì trong thử thách và sự trung tín bền vững vào Chúa. Đó mới là điều hữu
ích cho linh hồn tín hữu.
4. Những phép lạ kể trên
đã đủ chứng minh Chúa Giêsu là Đấng có quyền phép từ trời rồi. Thế
nhưng, họ không tin là vì họ ngoan cố, bởi đó Ngài nói sẽ chẳng cho họ một dấu
lạ nào nữa.
Chúng ta phải nói lại, phép lạ Chúa như vậy, Tin Mừng hôm
nay cho thấy phép lạ “không sinh ra đức tin” mà chỉ là “dấu chỉ dẫn người ta tới
đức tin”. Bởi thế, Sống đạo mà chỉ quan tâm tới phép lạ (như Lộ Đức, Fatima, La
Vang...) thì chưa hẳn là sống đạo thật. Sống đạo thật là sống bằng đức tin. Ngược
lại, người có đức tin thật thì nhìn thấy phép lạ trong tất cả mọi việc, kể cả
việc nhỏ và tầm thường nhất.
5. Niềm tin thì chúng ta dễ có, và có thể tạo ra niềm tin,
còn Đức tin thì phải đến từ Thiên Chúa, đó là một hồng ân Thiên Chúa ban cho
con người, chứ không phải con người tạo ra Đức tin. Trong hành vi đức tin,
Thiên Chúa vừa cho có ánh sáng, vừa cho bóng tối. Đức tin, vì thế đòi hỏi phải
có sự khó nhọc, chọn lựa, hy sinh và dấn thân. Một Đức tin mà đòi hỏi một chứng
cớ rõ ràng, thì không phải là Đức tin nữa. Vả lại, Thiên Chúa của chúng ta là
Thiên Chúa của tình thương, mà trong tình yêu thì không có sự ép buộc hay cưỡng
bức, nhưng là sự tự do, tự nguyện.
6. Truyện : Hãy cho tôi thấy Thiên Chúa.
Một ông vua thông minh tài giỏi, nhưng rất ngạo ngược. Ngày
kia, ông bèn nảy ra ý kiến hiểm độc. Ông cho triệu các nhà lãnh đạo tôn giáo đến
và ra lệnh trong một tuần lễ phải cho ông thấy được Thiên Chúa, nếu không sẽ bị
chém đầu.
Thật là một đòi hỏi nan giải và hóc búa. Làm sao có thể thực
hiện cho nhà vua được ? Vì không thiếu phép lạ, nhưng phép lạ không phải để đáp
lại cái ý muốn điên rồ và thách thức ấy.
Biết được nỗi lo âu ấy, một kẻ chăn chiên đến xin các vị
lãnh đạo cho phép để chỉ cho nhà vua thấy
Thiên Chúa. Họ không tin tưởng lắm, nhưng cũng đành lòng chấp nhận.
Buổi sáng ngày ấn định, anh chăn chiên dẫn nhà vua đến cánh
đồng cỏ nơi anh thường thả đàn vật. Họ cùng nhau đi bộ. Lúc đến nơi thì mặt trời
đã gần lên tới đỉnh đầu. Người chăn chiên đưa tay chỉ mặt trời và nói :”Tâu bệ
hạ, xin hãy nhìn”.
Nhà vua tức giận quát lớn :”Thằng điên ! Ngươi muốn ta mù
sao ? Ai có thể nhìn vào mặt trời chói chang như vậy” ?
Lúc ấy, người chăn chiên liền quì gối xuống trước mặt vua
mà nói :”Muôn tâu bệ hạ, với một vật Chúa làm ra và ánh áng của nó còn chói
chang, đến nỗi bệ hạ chẳng dám nhìn, thì làm sao bệ hạ có thể nhìn thấy chính Thiên Chúa được ?
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt