Thứ tư tuần 6 thường niên
Chúa chữa người mù ở
Betsaiđa
(Mc
8,22-26)
1. Sau những lời khiển trách các môn đệ và trước lời tuyên
xưng đức tin đầu tiên của Phêrô, Đức Giêsu chữa bệnh cho một người mù. Khi ấy,
Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Betsaiđa, người ta dẫn người mù đến xin Chúa cứu chữa. Chúa dẫn người đó ra
ngoài làng rồi lấy nước miếng xức vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi anh có thấy
gì chưa ? Anh thưa mới thấy lờ mờ. Chúa lại đặt tay trên anh một lần nữa, thế
là anh được thấy rõ ràng.
2. Đặt câu truyện này vào bối cảnh cuộc tranh luận giữa Đức
Giêsu và nhóm biệt phái cũng như với các môn đệ, thánh Marcô muốn cho chúng ta
thấy rằng đức tin tức ơn sáng mắt là một ơn nhưng không của Thiên Chúa. Những
người biệt phái đã tự giam hãm trong sự mù quáng tức trong ánh sáng riêng của họ
để khước từ Chúa, đồng thời chối bỏ chính ánh sáng của Thiên Chúa; trong khi
đó, các môn đệ lại lơ đễnh đến độ không thấy được ý nghĩa các phép lạ của Đức
Giêsu. Chữa lành cho người mù, Đức Giêsu vừa tỏ quyền năng của Ngài, vừa cho thấy
chính mình Ngài mới có thể ban cho con người ánh sáng mới, nhờ đó con người có
thể thấy được Thiên Chúa.
3. Để chữa anh mù hôm nay, Đức Giêsu đã làm một loạt các
hành động : “cầm tay”, “đưa đi”, “nhổ nước miếng”, “đặt tay” và “hỏi”, thế mà
hiệu quả là anh ta chỉ thấy lờ mờ. Tại
sao Đức Giêsu phải vất vả như vậy ? Ở các lần chữa bệnh khác, Chúa chỉ cần nói
một lời là đem lại hậu quả tức thì : kẻ què đi được, kẻ chết sống lại... Phải
chăng vì ca bệnh hôm nay quá khó khiến Ngài phải đật tay trên mắt anh một lần nữa
? Hẳn là không. Nhưng hành động như thế, Chúa muốn cho các môn đệ thấy hành
trình mở mắt đức tin của họ cũng diễn ra như vậy. Họ đã theo Chúa bao năm nhưng
con mắt đức tin của họ vẫn mù tối. Trước khi chữa lành cho anh mù, Chúa đã nặng
lời trách các ông :”Lòng anh em ngu muội
thế sao ? Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư”(Mc 8,17-18) ? Quả thế, các ông chỉ thực
sự thấy và biết Chúa cách tỏ tường khi Ngài từ cõi chết sống lại (5 phút Lời Chúa).
4. Việc khỏi bệnh này cũng nêu lên một khía cạnh biểu tượng,
vì ngoài sự việc nhãn tiền, không gì thực hơn, nó còn để cho thấy một ý nghĩa
kín đáo. Nói khác đi, ở đây không chỉ đơn thuần là việc làm sáng mắt người mù,
mà chính là một mạc khải về Đức Giêsu : Ngài là Đấng ban ánh sáng, giải thoát
con người khỏi cảnh tối tăm. Thánh sử nhấn mạnh đến khía cạnh kín đáo của phép
lạ này. Đức Giêsu đưa anh mù ra khỏi làng, ở một nơi riêng, chữa anh khỏi mà không để cho những con mắt
tò mò dòm ngó, và một khi anh đã trông thấy rõ rồi, Ngài dặn anh mù đừng vào
làng. Ngài không khua chiêng gõ mõ để phô trương như những kẻ làm được đôi ba
điều lạ và những pháp sư. Việc chữa khỏi được diễn ra từ từ còn làm nổi bật
tính thận trọng và kín đáo này. Âu đó cũng là một cách để nói không cho những
người đòi được xem những dấu lạ từ trời. Đừng kêu gọi con mắt, nhưng hãy kêu gọi
tâm hồn.
5. Việc chữa lành người mù một cách công phu cũng là dấu chỉ
việc làm sáng mắt thiêng liêng cho các môn đệ; đồng thời làm nổi bật những nỗ lực
của Chúa giúp cho các ông mở mắt ra. Đức Giêsu vừa mới tố cáo các ông có mắt mà
chẳng thấy, y hệt như người mù. Chịu khó và mất thời giời một chút, Ngài đã trả
lại cho người mù này ý thức về thị giác, về sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cũng thế, Ngài sẽ dẫn đưa các môn đệ tin vào Ngài, mặc dầu trí tuệ các ông lúc
này còn kém cỏi. Chỉ cần một điều là chính các ông cũng phải để cho Ngài cầm
tay dẫn đi, và ở một nơi riêng biệt, gặp gỡ Đức Gêsu Kitô.
Chúng ta thường sống đức tin như những kẻ chỉ nhìn thấy lờ
mờ. Cái nhìn và hiểu biết của ta về thế giới mới, về những thực tại siêu nhiên
lại lu mờ không rõ nét, nên càng trở nên xa lạ đối với ta. Ta đừng xao xuyến, đừng
ngạc nhiên, cũng đừng quyết định ngớ ngẩn. Đúng hơn ta hãy cố gắng gặp Đức
Giêsu. Hãy để cho Ngài là Đấng có khả năng làm sáng mắt cầm tay dẫn dắt chúng
ta (Trích Xây nhà trên đá).
7. Truyện :
Đôi mắt của quả tim.
Có một người đàn bà đạo đức nọ suốt đời chỉ có một khát vọng, đó là được thấy dung
nhan Chúa trước khi chết.
Một đêm kia, trong giấc mơ, Thiên Chúa cho biết Ngài sẽ đến
thăm bà nội đêm mai, thế là ngày hôm sau, người đàn bà chờ đợi mà vẫn không thấy
Chúa đến, bà thiếp ngủ đi trong chán nản. Bỗng có tiếng nói với bà rằng :
- Tại sao Ta đến mà con không đón tiếp Ta ?
Người đàn bà giải thích cho Chúa là bà đã chờ Ngài trước
công nhà. Người đàn bà ngạc nhiên khi nghe Chúa nói là Ngài đã đến ở cửa sau.
Thế là cả ngày hôm sau, bà lại chuẩn bị với hy vọng sẽ gặp được
Chúa. Đêm đến, bà hết chạy ra cửa trước lại vào cửa sau, nhưng vẫn không thấy Chúa.
Lần này trong giấc mơ Chúa lại hiện đến và trách người đàn bà. Ngài cho biết là
Ngài đã đến qua cửa sổ. Ngài giải thích cho bà hiểu như sau :
- Nếu con chỉ muốn thấy Ta ở một nơi nào đó mà thôi, con sẽ
không bao giờ có thể thấy Ta ở mọi nơi. Ta muốn cho con thấy Ta, nhưng không phải
một lần trước khi con chết, mà là mỗi giây phút cuộc đời con. Và điều kiện để
được thấy Ta là con hãy từ bỏ khát vọng được thấy Ta bằng con mắt xác thịt, vì
con mắt ấy quá yếu ớt để có thể nhìn thấy sự vô biên của Ta. Con chỉ có thể xem
thấy Ta bằng đôi mắt của quả tim mà thôi (Mỗi ngày một tin vui).
Lm Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt