Thứ ba tuần 9 thường niên

Có nên nộp thuế chăng

(Mc 12,13-17)

 

1 .  Người Kitô hữu sống trên trần thế có hai nhiệm vụ song song : nhiệm vụ đối với Thiên Chúa và đối với Tổ quốc. Trên nguyên tắc, hai nhiệm vụ này độc lập với nhau, nhưng trong thực tế, khi thi hành những nhiệm vụ này, đôi lúc chúng ta gặp không ít khó khăn, đôi lúc làm cho chúng ta lo lắng. Câu hỏi được đặt ra là làm thế nào vừa phụng sự Thiên Chúa vừa phụng sự Tổ quốc mà không xung đột nhau ? Làm sao có thể sống tốt đạo một cách hài hòa trong cuộc sống hằng ngày.

 

2.  Các biệt phái và những người cầm đầu dân Do thái liên kết với nhau, đã chất vấn và tìm cách bắt lẽ Chúa trong vấn đề tôn giáo. Họ đã thất bại. Nay họ định lập mưu để buộc Người vào tội chính trị. Vì thế họ đã phỏng vấn Chúa về việc nộp thuế cho vua Rôma.

          Có được phép nộp thuế cho César không ?

          Câu hỏi này giăng bẫy Chúa Giêsu là ở chỗ này :

- Nếu Người trả lời “có”, thì Người tự đặt mình  về phía đối lập với quần chúng. Vì theo quan niệm của Do thái, thì đóng thuế cho đền thờ là một hành động tôn giáo : nhìn nhận chủ quyền của Thiên Chúa trên Israel. Còn César, vua dân Rôma, không thuộc dòng tộc Đavít, nên không có quyền gì của Thiên Chúa trên dân Người, như vậy hẳn là không phải đóng thuế cho César.

- Nếu trà lời “không” thì bè phái Hêrôđê sẽ tức khắc  tố cáo Người làm cách mạng chống lại người Rôma. Và họ sẽ có cớ bắt Người.

 

3.  Nhưng đối với Chúa Giêsu, cái bẫy của họ không có gì nan giải, vì khôn ngoan của loài người chỉ là dại khờ trước mặt Thiên Chúa. Mặc dầu biết rõ ý đồ của họ, Chúa Giêsu vẫn tỏ ra hết sức chân thật, Ngài còn nhân cơ hội  này để đưa ra một bài học : Ngài bảo họ cho xem đồng tiền và sau khi được biết hình và dấu trên đồng tiền là của César, Ngài nói tiếp :”Của César trả về cho César, của Thiên Chúa trả về cho Thiên Chúa”.

          Nói khác đi, một khi đã hưởng nhờ ân lộc của ai, thì phải đền ơn đúng nghĩa, họ đã nhờ bổng lộc của César, thì có bổn phận đền đáp cho César; nhưng Chúa cũng nhắc thêm bổn phận của con người đối với Thiên Chúa : con người đã nhận lãnh nhiều ân huệ của Thiên Chúa, nên cũng phải đền đáp ơn Ngài. Chúa Giêsu nhìn nhận vai tró đúng đắn của quyền bính trần thế :”Của César trả về César”, nhưng Ngài thêm :”Của Thiên Chúa trả về Thiên Chúa”.  Chúa nhắc nhở rằng quyền bính trần thế không phải là quyền bính duy nhất trên con người, mà còn có quyền bính của Thiên Chúa nữa. Có những điều con người phải trả cho Thiên Chúa, vì con người đã được tạo dựng theo và giống hình ảnh Ngài; con người mắc nợ Thiên Chúa sự sống, nên con người buộc phải dâng hiến mạng sống cho Ngài và để Ngài chiếm chỗ ưu tiên trong cuộc sống của mình (Mỗi ngày một tin vui).

 

4.  Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta  hãy biết chu toàn trách nhiệm trần thế, nếu những lời đó là đúng với lương tâm Kitô giáo; luôn biết đền ơn những người làm ơn lành cho chúng ta, nhất là Thiên Chúa, Đấng luôn ban phát mọi ơn lành cho mình.

          Chúng ta hãy đặt ra câu hỏi cho chính mình : Trong cuộc sống của tôi, những gì là “của César”(nghĩa là thuộc về vật chất, thế gian) và những gì là “của Thiên Chúa”. Tôi đã trả cho mỗi bên như thế nào ? Có trả đủ không ?

 

5.  Truyện : Có trả đủ không ?

Ông Sam Jones là một nhà truyền đạo trứ danh bên Mỹ kể : Ngày kia, có tín đồ than thở với ông rằng :

-          Thưa ông, tôi đóng góp cho Hội thánh nặng quá !

-          Bao nhiêu một năm ? Ông Jones hỏi.

-          Năm đồng một năm.

-          Thế ông tin Chúa đã bao lâu ?

-          Đã bốn năm nay.

-          Trước khi tin Chúa ông làm gì ?

-          Tôi nghiện rượu.

-          Mỗi năm ông uống rượu hết bao nhiêu tiền ?

-          Chừng 250 đồng mỹ kim.

-          Khi ấy ông có đất ruộng gì không ?

-          Tôi phải mướn đất, cầy bừa với một con bò.

-          Bây giờ ông có gì không ?

-          Tôi có một khu ruộng tốt và một đôi ngựa cày.

Bấy giờ, ông Jones mới nghiêm nghị trách rằng :

-          Trước đây, ông cho ma quỉ mỗi năm 250 đồng để được cầy ruộng thuê với một con bò, mà nay Đức Chúa Trời đã cứu ông, nay ông chỉ dâng cho Ngài năm đồng mỗi năm để được cầy ruộng riêng của mình với một đôi ngựa. Đúng ông là người bội bạc từ đầu đến bàn chân !

 

Vâng ! Tất cả là hồng ân Chúa ban và phải trả lẽ với Chúa về những hồng ân Người ủy thác. Chúng ta phải dùng ân huệ Chúa ban cho thất xứng đáng. Lòng tin nhắc nhở chúng ta rằng, chúng ta chỉ là môn đệ Chúa, là người có bổn phận chia sẻ hồng ân Chúa ban cho với ngưới khác và sử dụng nó trong thời gian nào đó mà thôi.

 

                                                                        Lm Giuse Đinh Lập Liễm

                                                                        Đà Lạt