Thứ ba tuần 12 thường niên
Khuôn vàng thước ngọc
(Mt
7,6.12-14)
1. Chúa Giêsu đưa ra khuôn vàng thước ngọc về bổn phận của
mọi người đối với tha nhân. Sự độc đáo nơi nguyên tắc của Ngài : không chỉ không
làm những điều tiêu cực, mà còn phải làm những điều tích cực, điều tốt cho anh
em, nghĩa là sống bác ái, cho đi với tất
cả với lòng quảng đại và yêu mến
Qua hình ảnh con đường hẹp, cửa hẹp, Chúa Giêsu dạy ta phải khước từ những quyến rũ bất chính của cuộc
sống để được vào Nước Trời. Muốn theo Chúa Giêsu, chúng ta phải phấn đấu với chính mình và đi trên con đường
Ngài đã đi, đó là con đường khổ giá.
2. Chớ phạm thánh :”Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai, chớ
liệng cho heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi quay lại cắn xé anh em”. Với
lời dạy này Chúa Giêsu, trước hết, được hiểu là Bí tích không thể phát bừa bãi
cho kẻ không tin và không có ý ngay lành. Lời này cũng là một sự nhắc nhở cho
chúng ta sự cẩn trọng đối với đồ thánh, nơi thánh và tất cả những gì liên quan
tới phụng tự. Vì những gì dành cho việc phụng thờ Thiên Chúa là Đấng Chí Thánh
thì cần được trân trọng và gìn giữ. Đặc biệt, mọi Kitô hữu luôn ý thức mình đã được hiến thánh khi chịu
các Bí tích, thì hãy luôn giữ mình trong sạch để xứng đáng là nơi thánh cho
Thiên Chúa ngự, và xứng đáng đến tham dự cử hành các mầu nhiệm thánh trong đạo
(Hiền Lâm).
3. Khuôn vàng thước ngọc. Trước Chúa
Giêsu, sách Tôbia cũng đã viết :”Điều gì
con không thích thì cũng đừng làm cho ai cả” (Tb 4,15). Khổng Tử cũng trả lời
cho một đệ tử :”Kỷ sở bất dục, vật thi ư
nhân”, nghĩa là điều gì con không muốn thì đừng làm cho người ta. Triết gia
Aristote cũng dạy :”Đừng làm lại những điều
người khác làm cho ngươi nổi giận”.
Tuy nhiên, các hiền nhân xưa chỉ nói theo mặt tiêu cực. Còn
Chúa Giêsu khuyên bảo theo cách tích cực :”Điều
gì các ngươi muốn người ta làm cho mình, thì chính các ngươi hãy làm cho họ trước”.
Đó là khuôn vàng thước ngọc của Kitô giáo và là “kim chỉ nam” cho những ai theo
Chúa. Thật vậy, đừng làm điều ác mà thôi thì chưa đủ, nhưng chỉ khi nào mọi người
bắt tay làm điều thiện, làm điều mình muốn người khác làm cho mình, lúc đó xã hội
mời hy vọng tốt đẹp được (Hiền Lâm).
4. Phải đi qua cửa hẹp. Có những con đường
chẳng ai muốn đi, bởi vì nó chật hẹp, đầy chông gai. Bởi vì thường người ta muốn
đi trên những con đường thênh thang, êm ái, muốn hưởng thụ một cuộc sống đầy tiện
nghi, thoải mái. Biết bao nhiêu phát minh khoa học kỹ thuật đều nhằm thỏa mãn
khát vọng đó. Thế mà Chúa Giêsu giới thiệu
với chúng ta con đường hẹp, con đường ít người muốn đi :”Cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống,
nhưng ít người tìm được lối ấy” (Mt 6,14).
Cửa hẹp và đường chật chẳng ai thích đi, trừ phi họ được
Thiên Chúa dẫn vào. Thời Xuất hành, nếu dân Israel không trải qua cảnh cùng cực
bên Ai cập, làm sao họ chịu vào sa mạc để tìm về Đất Hứa ? Kể cả Chúa Giêsu,
Ngài cũng từng được Thần Khí dẫn vào sa mạc để
chịu thử thách (Mt 4,1), Ngài cũng xin Chúa Cha cất cho Ngài khỏi chén đắng (Mt
26,42) (5 phút Lời Chúa).
5. Phải cộng tác với Chúa. Để có được
những thiện hảo đời này hẳn nhiên không thể thiếu sự cố gắng nỗ lực. Cũng vậy để
có hạnh phúc vĩnh cửu thì sự nỗ lực hoàn thiện bằng đời sống đạo đức càng phải
trổi vuợt hơn gấp bội. Thật thế, Thiên Chúa chuẩn bị cho ta ơn cứu độ, dọn sẵn
cho ta Nước Trời, nhưng Thiên Chúa muốn con người cộng tác để đạt cùng đích ấy,
như thánh Augustinô nói :”Thiên Chúa dựng nên ta Ngài không cần ta, nhưng để cứu chưộc ta Ngài
cần ta cộng tác”.
Dĩ nhiên, để đạt tới ơn cứu độ và hưởng Nước Trời không phải
chỉ do sức riêng chúng ta tự nỗ lực, nhưng cần đến sự trợ giúp của Ơn Chúa
(khác với tự thân nổ lực giải thoát trong Phật giáo). Việc đi qua cửa hẹp chính
là sự hy sinh mỗi ngày, vừa dành thời gian cho Chúa để được trợ lực, vừa thực
hành sống đạo đức và bác ái giữa đời.
6. Truyện : Trên bước đường chông gai.
Năm 1796, chiến tranh giữa Pháp và liên minh Ý-Áo, Đại tướng
Bonaparte của Pháp đã đưa quân đội đến một địa điểm, có cây cầu bắc qua trận tuyến
của địch.
Khi trận chiến đã đến hồi quyết định, Bonaparte hô quân tiến
qua cầu, nhưng không một ai qua ! Bonaparte xuống ngựa, giựt lá cờ quân đoàn,
chân bước qua cầu, miệng hô to :
- Ai yêu tổ quốc thì theo ta.
Lịch sử kể lại rằng, lúc đó trên cầu người ta chỉ thấy có
mình ông với lá cờ đã rách nhiều mảnh vì đạn của địch quân. Rất may sau đó có cậu
bé 13 tuổi đánh trống thúc quân, hai tay đập mạnh vào trống, chân bước qua cầu theo đại tướng, quân sĩ thấy vậy liền tràn
qua cầu. Bonaparte toàn thắng và chấm dứt
chiến tranh.
8 năm sau, Bonaparte đã là hoàng đế Napoléon, trở lại chỗ
cũ, có lễ nghi nghinh tiếp rất long trọng. Napoléon muốn bắt tay cậu bé Vidal
đã 21 tuổi hiện ở trong quân đoàn tại đó. Hỏi đến Vidal thì cậu đã xin nghỉ phép
để về đưa đám tang mẹ. Napoléon bãi bỏ tất cả nghi lễ quân đội, đi thẳng đến
làng của Vidal, theo sau đám tang đến tận huyệt, đọc bài điếu văn rồi đi bộ
cùng Vidal trở về. Vidal từ chối và mời Hoàng đế lên xe. Hoàng đế Napoléon đáp
:
- Tám năm trước con đã liều chết theo ta trên con đường chết,
nay trên con đường đau khổ, con cho ta theo con, cho có bạn !
Lm Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt