Thứ ba tuần 14 thường niên
Chữa người câm bị quỉ
ám
(Mt
9,32-38).
1. Người ta đem đến cho Chúa Giêsu một người câm bị quỉ ám. Chúa trừ quỉ ra và người câm nói được, dân
chúng thấy vậy thì khâm phục quyền năng Chúa, tin tưởng Chúa là Đấng Thiên Sai;
còn người biệt phái thì không chịu tin Chúa mà lại tin ma quỉ... Và Chúa đi khắp
các thành các làng mạc rao giảng Tin Mừng Nước Chúa và chữa lành mọi bệnh tật.
Khi thấy dân chúng đông đúc không ai cứu giúp thì Ngài chạnh lòng thương họ.
Ngài bảo các môn đệ xin Chúa Cha cho nhiều
người đến dìu dắt họ.
2. Mở đầu Tin Mừng là câu chuyện Chúa Giêsu trục xuất một
tên quỉ ra khỏi người câm. Toàn dân thì
ca tụng, nhưng người biệt phái độc miệng cho rằng : Chúa dùng quyền tướng quỉ
mà trừ quỉ. Khi đã không ưa thì
dưa có dòi, biệt phái tìm cách để nói xấu Chúa Giêsu, vì giáo lý của Ngài đã vạch
trần thái độ kiêu ngạo, dối trá và giả hình của họ. Tuy nhiên, đối với Chúa Giêsu,
sự chống đối không quan trọng khi Ngài không phản kháng, mà điều khẩn thiết hơn
cả là Tin Mừng phải được loan báo cho muôn dân.
3. Sự ghen tị của người
biệt phái.
Trong ý thức hệ của người Do thái, họ vẽ ra trong tư tưởng
của mình một lối sống kiểu Biệt phái giả hình và đòi dân theo, họ quan niệm một
thời kỳ cứu độ và một Đấng Messia giầu sang, chứ không phải hòa đồng chung bàn
với người hèn kém. Từ đó họ không nhận ra được Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế. Với
ý thức hệ như thế, họ không những bị trói buộc trong tư tưởng thiển cận của họ,
không nhận ra được dấu chỉ của thời đại, mà còn bắt người khác phải suy nghĩ và
hành động như họ. Chính vì thế mà họ gièm pha những lời Chúa Giêsu nói và những
việc Ngài làm. Họ tìm cách lèo lái dân thỏa hiệp với họ và xuyên tạc sự thật về
Chúa Giêsu, trong khi dân chúng ca tụng công việc của Chúa thì họ lại bóp méo xuyên tạc cho đó là việc của
tướng quỉ.
4. “Lúa chìn đầy đồng
mà thợ gặt thì ít”.
Chúa Giêsu chạnh lòng thương trước hiện trạng của con người
vất vưởng lầm than, mà những bậc làm “thầy” Do thái không giải quyết được cho họ.
Họ như rắn mất đầu, thiếu vắng đời sống tâm linh. Trong bản tính nhân loại, một mình Chúa cần sự
cộng tác của các môn đệ cùng làm công việc của Ngài như một “mục tử” và “lương
y”. Trước sự bao la của hoạt động tông đồ, điều đầu tiên mà Chúa Giêsu yêu cầu
là cầu nguyện :”Lúa chín đầy đồng mà thợ
gặt thì ít. Các con hãy xin Chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”.
Chúa Giêsu sai môn đệ đi rao giảng Tin Mừng, vì Chúa muốn rằng
sứ mệnh rao giảng của Chúa cần được tiếp tục mãi trong thời gian từ thế hệ này sang thế hệ
khác. Nhờ qua những con người được mời gọi cộng tác với Chúa, làm công việc của
Chúa với những quyền năng do Chúa ban cho. Sự hiện diện và sứ mệnh của Giáo hội
qua các thời đại trong lịch sử đều nằm trong chương trình của Chúa ngay từ đầu
và do ý Chúa muốn , chứ không do sáng kiến của con người.
5. “Chúa Giêsu chạnh
lòng thương”.
Bức tranh nhân loại ngày nay thật tăm tối khi sự nghèo khó
lại sánh vai bên cạnh sự giầu có và thừa mứa. Dưới gầm bàn ăn của người phú hộ
ngày ngày yến tiệc linh đình là vô số những Lazarô đang lê lết quằn quại trong
bệnh tật và đau khổ.
Sự hiện diện của những người đau khổ là một tra vấn cho
lương tâm Kitô hữu chúng ta. Chính qua chúng ta mà Chúa Giêsu tiếp tục chạnh
lòng thương trước nỗi khốn khổ của con người, nhưng cũng chính qua những người
khốn khổ mà Chúa Giêsu đến với chúng ta.
Trong ngày sau hết, chúng ta chỉ
bị xét xử về một điều, chúng ta có nhận ra và yêu thương Ngài nơi những con người khốn khổ không ?
Có lần Mẹ Têrêsa đã cầu nguyện với Chúa như thế này :”Xin
hãy cho con rao giảng về Chúa, không phải bằng lời nói nhưng bằng gương sống, với
sức thu hút mạnh mẽ và sự lôi cuốn của lòng cảm thông, một sự thu hút và lôi cuốn
đến từ những gì con làm, bằng chứng rõ ràng
cho Tình Yêu hoàn toàn đối với Chúa, Đấng hiện diện tràn đầy trong tâm hồn
con”.
Nhân loại ngày nay vẫn còn bơ vơ như đoàn chiên không có người chăn. Hãy tập cho mình biết chạnh
lòng thương như Chúa Giêsu, để cùng với Chúa làm cho thế giới chúng ta đang sống
được ấm áp tình người hơn.
6. Truyện :
Người hành khất bất đắc dĩ.
Cha Anthony de Mello thuật lại một câu chuyện có thật. Chuyện
xẩy ra tại đất nước Bangladesh, một trong những nước nghèo nhất thế giới.
Có một người đàn ông nọ đi bộ về nhà sau một ngày làm việc
cực nhọc tại xưởng thợ. Vì quá mệt mỏi, ông dừng lại ngồi nghỉ dưới một bóng
cây ven đường và thiếp ngủ đi lúc nào không biết. Khuôn mặt tiều tụy của ông
khiến người đi đường ngỡ ông là người hành khất kiệt sức và ngất xỉu. Và người
ta chạnh lòng thương, ai đi qua cũng bỏ vào chiếc mũ của ông vài đồng xu.
Khi thức giấc, người công nhân già hết sức ngạc nhiên vì thấy
chiếc mũ cũ kỹ của mình đầy những đồng xu, số tiền đếm được còn nhiều hơn một ngày công của ông. Ông mỉm
cười tự nghĩ mình đã là một người hành
khất bất đắc dĩ.
Trên đường về, ông nhìn thấy nhiều người ăn xin đui mù tàn
tật, ông chạnh lòng thương, rồi ông lặng lẽ
chia đều cho họ số tiền vừa mới
nhận được. Và hơn ai hết, người công nhân nghèo hèn ấy hiểu : được nhận lãnh và
được chia sẻ cũng đều là niềm hạnh phúc
không gì có thể sánh bằng.
Lm Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt