Thứ tư tuần 14 thường niên
Chúa sai 12 Tông đồ
đi rao giảng
(Mt
10,1-7)
1. Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Matthêu ghi lại việc
Chúa Giêsu tuyển chọn 12 Tông đồ và sai các ông đi loan báo Nước Trời đã gần đến.
Sứ mệnh này không phải chỉ dành riêng cho các Tông đồ hoặc những người có trách
nhiệm mà cả chúng ta nữa, những người
Kitô hữu, mỗi người một cách, phải loan báo về Chúa Giêsu và kêu mời mọi người
vào trong Giáo hội, vào trong tình yêu của Chúa.
2. Theo truyền thống, bất cứ một bậc thầy nào cũng cần có
các môn sinh, môn đệ để tiếp tục lý tưởng và sự nghiệp của mình. Các bậc hiền
nhân trong lịch sử và các tiên tri trong Cựu ước có các môn đệ, thánh Gioan Tiền
Hô cũng có nhiều môn đệ. Chúa Giêsu cũng vậy, trong ba năm giảng dạy, Chúa đã
kêu gọi nhiều môn đệ, trong số đó Chúa chọn 12 người làm Tông đồ, để tiếp tục sự
nghiệp cứu rỗi nhân loại mà Ngài đã khởi đầu.
Chúa gọi và chọn chứ họ không tự mình được chọn hoặc tự ứng
cử, nghĩa là Chúa ở một vị trí cao hơn, Chúa là trung tâm chứ không phải họ được
quyền lấy mình làm chuẩn; như thế, điều kiện đầu tiên để trở thành Tông đồ là
được Chúa chọn. Các môn đệ ở lại với Người, nghĩa là họ phải được tách ra khỏi
đám đông và đến; như thế, điều kiện thứ hai là khi được gọi họ phải được tách
riêng ra, nghĩa là phải có sự thay đổi đời sống nên tốt hơn.
3. Có lẽ chẳng ai trong chúng ta xa lạ với xuất xứ của các Tông
đồ : đa số họ là những ngư phủ nghèo nàn, thất học. Họ được chọn từ đám đông
giai cấp lao động, trong số họ cũng có
hai khuôn mặt tiêu biểu cho sự tranh chấp của xã hội Do thái lúc đó : Matthêu người thu thuế và Simon nhiệt thành. Nhóm Nhiệt thành
cương quyết chống ngoại xâm, sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ lề luật, còn
đám thu thuế thì lại chạy theo ngoại
bang, hợp tác với những kẻ đang thống trị xứ sở để trục lợi.
Có thể nói, những người mà Chúa Giêsu chọn lựa tiêu biểu cho
sự thấp kém trong xã hội Do thái. Chúa Giêsu biết rõ điều đó, nhưng Ngài vẫn
tuyển chọn, vì đường lối Thiên Chúa khác với đường lối con người. Điều Ngài cần
nơi họ không phải là cái đang là, mà là cái sẽ là.
Họ tầm thường khiếm khuyết, nhưng với ơn Chúa, họ sẽ làm nên được những việc
phi thường (Mỗi ngày một tin vui).
4. Chúng ta thấy : mười hai Tông đồ yếu kém về mọi mặt, thế
mà đã thay đổi được cả một đế quốc Rôma và cả thế giới sau này nữa. Quả thật, khi Chúa còn sống bên cạnh, các ông còn quê
mùa, hay sợ sệt, tham vọng tầm thường, và khi Chúa chết, các ông bỏ trốn vì sợ
liên lụy. Thế mà sau khi lãnh nhận Chúa Thánh Thần, các ông can đảm, khôn
ngoan, đấu lý với hết mọi bậc người, ra tù vào khám vì danh Chúa, và các ông đã
xây dựng nước Chúa ngay tại nơi đế quốc đã từng tiêu diệt Thầy
mình và cả các ông nữa.
Tại sao họ yếu kém như thế mà dám đương đầu với những thế lực
kình địch và biến đổi được cả thế giới như vậy ? Thưa, họ đã trở thành những dụng
cụ hữu hiệu trong bàn tay Thiên Chúa toàn năng, Ngài làm được mọi sự Ngài muốn.
Còn các Tông đồ thì có một đức tin vững mạnh, nếu các ông không tin vào quyền
năng Thiên Chúa đã lựa chọn các ông, ở với các ông, hỗ trợ các ông, chắc chắn
các ông không bao giờ dám nhận một công việc to lớn và nặng nề như thế.
5. Chúa cũng sai chúng ta đi vào đời đem Tin Mừng của Chúa
đến cho mọi người như Chúa đã sai các
Tông đồ ngày xưa, đấy là vinh dự và bổn phận của các Kitô hữu.
Nếu công đồng Vatican II khẳng định :”Bản tính của Hội thánh là truyền giáo” thì mọi Kitô hữu cũng chính
là những sứ giả Tin Mừng, cũng có trách nhiệm như Hội thánh. Những lời Chúa
Giêsu nói với các Tông đồ ngày xưa vẫn còn vang vọng nơi chúng ta, vẫn còn có
tính cách thời sự của nó. Chúa muốn chúng ta đi vào cánh đồng truyền giáo rộng
rãi bao la bát ngát để đem nhiều người về với Chúa. Cảm xúc của Chúa Giêsu đứng
trước cánh đồng lúa chín vàng ối “Lúa
chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít” cũng phải là cảm xúc của chúng ta đứng trước
tình hình thế giới hiện nay : chúng ta hãy xin Chúa sai nhiều sứ giả Tin mừng đến
cánh đồng truyền giáo, đồng thời chúng ta cũng có thể góp phần vào công việc loan báo Tin Mừng bằng chính
“cuộc sống chứng ta” của chúng ta.
6. Truyện :
Chúa chọn họ làm Tông đồ.
Có một tác giả đã tưởng tượng ra việc Chúa chọn các Tông đồ
như sau : Sau những đêm dài cầu nguyện, Ngài rảo bước khắp nơi nhưng không chọn
được người nào. Ngài đành đăng quảng cáo, nhưng trong số những người đến trình
diện, Ngài không chọn được một ai.
Ngài đành tổ chức thế vận hội. Môn đầu tiên là cầu nguyện : Nhiều người biểu
diễn cầu nguyện rất hay nhưng Chúa không chọn được ai cả. Môn thứ hai là thờ
phượng, cũng thế. Môn thứ ba là giảng thuyết, cũng thế.
Chán nản vì mất thời gian vô ích, Chúa Giêsu rời vận động
trường để ra bờ biển hóng gió và ở đây Ngài thấy đám dân chài. Ngài đứng quan
sát và nhận ra có một số người để hết tâm hết lực vào công việc họ đang làm.
Ngài nghĩ thầm trong lòng, họ là những người có quả tim. Và thế là Ngài chọn họ làm Tông đồ của Ngài (Chờ đợi
Chúa).
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt