Thứ bảy tuần 19 thường niên
Chúa Giêsu và trẻ em
(Mt
19,13-15)
1. Theo truyền thống
xã hội của Do thái thời Chúa Giêsu, những ai chưa kết hôn thì chưa hoàn
toàn là người trưởng thành, vì thế bị coi rẻ trong xã hội. Việc Chúa Giêsu đón
nhận các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng biểu lộ tình thương và sự gần
gũi của Người đối với các em. Chúa Giêsu yêu mến tinh thần đơn sơ, phó thác và
cho đó là điều kiện để được vào Nước Trời :”Cứ
để trẻ em đến với Thầy, và đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời thuộc về những ai giống như chúng”.
2.
Người đời quen phân biệt ai là người mình nên trọng, ai là kẻ mình khinh thường.
Ngày xưa người Do thái khinh thường và khai trừ một số người khỏi sinh hoạt
chung của xã hội và tôn giáo, đó là phụ nữ, người cùi, người tội lỗi công khai
và trẻ nhỏ... Đặc điểm của Kitô giáo và đặc biệt là của Công giáo là mở rộng
vòng tay tiếp đón mọi người không khai
trừ ai.
Lời Chúa hôm nay cho thấy Chúa Giêsu yêu thương trẻ em và tất
cả những ai sống đơn sơ khiêm nhường như chúng :”Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời thuộc về
những ai giống như chúng”.
Thật ra, trẻ nhỏ chưa phát
triển đầy đủ như con người trưởng thành để có thể chịu trách niệm về những
hành vi của mình. Con người thực sự có giá trị vẫn là con người có đủ tài đức để
phục vụ người khác. Nhưng Chúa Giêsu muốn chúng ta trở nên như trẻ nhỏ, là vì
nơi chúng có những đức tính tự nhiên mà mọi người cần thực hành để vào Nước Trời.
3. Người đặt tay trên
chúng và cầu nguyện”.
“Đặt tay” là một nghi thức thường được
dùng để chữa bệnh hay tấn phong; còn trong trường hợp này, đây là cử chỉ chúc
phúc xin Chúa che chở trên một kẻ nào đó. Người ta đem trẻ nhỏ đến xin Chúa đặt
tay lên chúng là để xin ơn che chở cho trẻ nhỏ, là những kẻ cần được bảo vệ và
chăm sóc. Giáo dân thường đến xin các Linh mục chúc lành là vì họ tin tưởng
Chúa hiện diện nơi linh mục. Những ai càng gần Chúa thì càng có thế giá để cầu xin phúc lành của
Thiên Chúa (Trần Hữu Thành).
4. Trên nguyên tắc người ta phải tôn trong trẻ em, nhưng
trong thực tế người ta đã khinh
thường trẻ em nên có những hành động làm tổn thương các em. Năm vừa qua, nhiều
nhà báo phản ánh chuyện các em học sinh bị giáo viên đánh đập tàn bạo, đến nỗi
ban đêm nằm ngủ ở nhà, các bé cũng la hét hoảng loạn, van xin cô đừng đánh nữa.
Ai trong chúng ta cũng biết trẻ em là tương lai của gia
đình, xã hội và Giáo hội. Vì thế, các em cần được yêu thương, chăm sóc. Tuy
nhiên, các em cũng là đối tượng của sự bạo
hành, đánh đập và bóc lột tàn tệ của một số người, vì các em yếu đuối và không
có khả năng tự bảo vệ.
Thiên Chúa thì khác, Người luôn quan tâm săn sóc các em.
Kinh thánh cho biết, trẻ em chính là đối
tượng được Thiên Chúa yêu thương cách đặc
biệt. Hơn nữa, Đức Giêsu còn khẳng định những ai giống như trẻ em mới được vào
Nước Trời. Vì sao ? Vì các em đơn sơ, trong trắng, thật thà và chân thành.
5. Mỗi khi phải đón tiếp những nhân vật quan trọng, người
ta thiết lập những hàng rào an ninh nghiêm ngặt nhằm bảo vệ an toàn tuyệt đối
cho các VIP đó. Những việc lớn lao như thế đương nhiên là việc người lớn, còn
“con nít thì đi chỗ khác chơi” ! Các môn đệ Chúa Giêsu cũng dễ sa vào cơn cám dỗ
“kẻ cả” đó : biến Thầy mình thành VIP để vai trò của mình được quan trọng hóa
lên. Và họ cho rằng việc đầu tiên phải làm ngay là cấm chỉ không cho lũ trẻ nít
bén mảng đến gần Thầy mình. Kể ra các môn đệ cũng “hơi bị quê độ” khi Đức Giêsu
sửa lưng các ngài ngay tức khắc :”Cứ để
trẻ em đến với Thầy, đừng xua đuổi chúng”(5 phút Lời Chúa).
6. Hôm nay một lần nữa, Chúa Giêsu muốn nói rõ hơn về những đức tính tốt
khi thấy một em bé được người ta bế đến để xin Ngài đặt tay và chúc lành cho
chúng. Các môn đệ tỏ vẻ không đồng ý vì
coi là chuyện quấy rối mất thì giờ. Tuy
nhiên, trẻ em thì đơn sơ, trong trắng , chân thật và thủy chung. Chúng cần đến
sự trợ giúp của người khác và thường nài xin cha mẹ và những người lớn điều
chúng muốn. Nhân đây, Chúa Giêsu không
có ý nói là phải nhỏ bé lại theo nghĩa đen, mà là theo nghĩa bóng, tức là hãy mặc
lấy tâm tình của trẻ thơ, đó là : hãy sống trong trắng, đơn sơ, chân thành,
không nghi kỵ, vòng vo, gian dối, không tự kiêu, tự mãn, nhưng biết phó thác,
tin tưởng vào Chúa quan phòng. Luôn yêu thương và gắn kết trong sự tin tưởng
tuyệt đối vào Thiên Chúa, vì :”Mọi gánh nặng
hãy trút bỏ cho Ngài, tin tưởng vào Ngài, Ngài sẽ ra tay”.
7. Truyện : Một
trẻ thơ làm chứng nhân.
Ông Taba, một nhà trí thưc tại Indénosia và cũng là một tín
hữu Kitô đã kể lại câu chuyện đời ông như sau:
“Tôi rất hãnh diện và tôi cho rằng tôi là người tín hữu duy
nhất trong giáo xứ có được bằng tiến sĩ,
mà còn là chủ tịch hội luật gia, đồng thời là chủ tịch hội trí thức trong tỉnh
nữa. Với tất cả những danh hiệu và chức vụ này, tôi tưởng như chẳng ai bằng tôi
cả. Thế nhưng tôi lại bê trễ việc đạo vì quá bận rộn. Tôi không còn quan tâm gì
đến việc cầu nguyện nữa.
Một hôm, cháu trai mới
hai tuổi của tôi đến chơi và ngủ lại chung phòng. Khi thấy như thế, cháu hỏi
:”Cậu ơi, sao cậu không cầu nguyện? Cậu cãi nhau với Chúa rồi à “?
Câu hỏi ngây thơ ấy làm tôi tỉnh ngộ. Thật chính là Chúa đã
dùng một đứa bé mới có hai tuổi làm nhân
chứng cảnh tỉnh và nhắc nhở tôi. Tôi lập tức cầu ngay trước mặt cháu. Và từ đó
tới nay tôi luôn cầu nguyện trước khi đi ngủ”.
Lm Giuse
Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt