Thứ ba tuần 21 thường niên
Chúa than trách các
luật sĩ và biệt phái
(Mt
23,33-36)
1. Chúa Giêsu tiếp tục than trách các luật sĩ và biệt phái
: họ lo nộp thuế thập phân đầy đủ, còn những điều luật quan trọng như công
bình, bác ái, thành tín thì họ lại không
tuân giữ... Họ lại rửa sạch chén đĩa, còn lòng họ thì đầy dẫy thói gian tham,
cướp bóc... Đúng thật là họ giả hình. Họ chỉ lo sạch sẽ bên ngoài mà không lo sạch
tội bên trong ; họ lo giữ mọi thứ luật nhỏ nhặt mà lại bỏ các luật quan trọng chính yếu.
2. Chú trọng vào cái
tùy thuộc mà bỏ quên điều chính yếu.
Chúa Giêsu gay gắt lên án các luật sĩ và biệt phái giữ tỉ mỷ
các khoản luật nhỏ, nhung lại sống thiếu đức công bằng bác ái. Họ sẵn sàng nộp
thuế thập phân về bạc hà, thì là, rau húng, là những thứ hoa mầu phụ không bắt
buộc, trong khi luật Maisen chỉ qui định nộp thuế thập phân các sản phẩm từ hoa
mầu ruộng đất , mà họ lại bỏ qua những điều quan trọng nhất trong Lê luật là công lý, lòng nhân và
thành tín.
Điều Chúa muốn là :”Các
điều này vẫn cứ phải làm, mà các điều kia thì không được bỏ”. Nghĩa là
trong khi chúng ta vẫn tuân giữ những điều luật quy định từ tôn giáo đến xã hội,
nhưng cũng đồng thời phải sống đức công bình, lòng nhân và thành tín. Tóm lại,
hãy tuân giữ lề luật không phải câu nệ theo mặt chữ, mà với cả lòng yêu mến và
bác ái với mọi người.
3. Chú trọng vào cái
mã bên ngoài.
Các luật sĩ và biệt phái xưa lời nói không đi đôi với việc
làm, nói một đàng làm một nẻo, lo tô vẽ cho cái bề ngoài nhằm che đậy sự xấu xa
lợi dụng trong lòng họ :”Họ lo rửa sạch
bên ngoài, nhưng bên trong thì đầy những chuyện cướp bóc và ăn chơi vô độ”.
Những người biệt phái diện
đồ Kinh Sư để giảng dạy Thánh Kinh và đại diện dân để dâng của lễ, thực ra, họ
làm điều đó không vì lòng mến Chúa mà đó là cái nghề để được hưởng tiền đóng
góp – tiền thuế của dân, nhất là tiền dâng cúng của những người nghèo. Họ giả bộ
đạo đức để được tiếng khen và được dân tin tưởng xin họ cầu nguyện, nhưng thực
chất dưới cái vỏ bọc Kinh Sư ấy là một sự thối nát như “mồ mả tôi vôi” (Hiền
Lâm).
4. Thuế thập phân là loại thuế trích từ một phần mười lợi tức
của vụ mùa hằng năm dâng cho Thiên Chúa (Đnl 14,22-24) dành cho việc thờ phượng
Đức Chúa ở Đền thờ, và chu cấp cho những người làm việc ở đó. Thuế này mang ý
nghĩa : Thiên Chúa được nhìn nhận như là chủ sở hữu của mọi sự, đặc biệt dân
Chúa bầy tỏ lòng biết ơn với của cải Thiên Chúa ban cho. Ngoài khoản thuế thập
phân trên đây, người biệt phái còn nộp thêm một phần mười hoa mầu của bạc hà, thì là,
rau húng, là những thứ hoa mầu phụ không bắt buộc. Chúa Giêsu trách họ chú trọng
đến việc nộp thuế phụ này, đang khi sao lãng những điều quan trọng, căn bản nhất
trong Lề luật là sự công bằng, lòng nhân và thành tín, là những điều phải được
đặt lên hàng đầu (5 phút Lời Chúa).
5. Tuy nhiên, vụ hình thức hay giả hình không chỉ là nét đặc
thù của những biệt phái thời Chúa Giêsu. Ở thời đại nào, nó cũng vẫn là cơn cám
dỗ triền miên đối với các Kitô hữu. Chúng ta dễ có khuynh hướng trau chuốt bề
ngoài để che đậy những xấu xa bẩn thỉu bên trong. Dĩ nhiên, xã hội nào cũng phải
có những ràng buộc nhằm tạo nên trật tự và hài hòa. Nhưng nếu sự hài hòa đó không
là thể hiện của trật tự nội tâm con người, thì nó chỉ là một cái vỏ giả tạo. Triết
gia Trung hoa là Vương Dương Minh đã đưa ra lý tưởng “Nội thánh ngoại vương”, cái diện ngoại vương giả thanh lịch phải là
phản ánh chính sự thánh thiện nội tâm (Mỗi ngày một tin vui).
6. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại cách sống đạo
của chúng ta. Nếu dạ chính trực, lòng nhân nghĩa chưa thực sự là động lực thúc
đẩy và hướng dẫn mọi sinh hoạt tôn giáo của chúng ta, thì có lẽ chúng ta không
hơn gì những biệt phái thời Chúa Giêsu : chúng ta chỉ quan tâm đến cái bề ngoài
mà quên đi cái cốt lõi của đạo là tình yêu.
7. Truyện :
Sống đạo nửa vời.
Một buổi sáng lạnh lẽo và gió lớn, khoảng 2 giờ sáng,
chuông điện thoại nhà xứ bỗng reo vang. Có tiếng hốt hoảng la lên :”Cha ơi, cha
nhanh đến xức dầu cho ngoại con với”.
Vì nhà của người gọi điện thoại cách xa nhà xứ một cánh rừng lầy lội, cha xứ
đành phải đi bộ. Khi đi được một đoạn giữa cánh rừng, ngài chợt thấy xuất hiện
một bóng đen cầm súng bước ra từ giữa bụi
cây và truyền lệnh :”Đưa tiền đây”!.
Cha xứ hốt hoảng run rẩy bảo tên cướp rừng rằng :”Ví tiền của
tôi ở trong áo khoác”, và khi ngài đưa tay mở nút áo khoác để lấy ví tiền, tên
cướp nhận ra người đứng trước mặt mình là một linh mục, hắn liền ấp úng nói
:”Ôi ! Con không biết là cha. Con xin lỗi, xin cha cất tiền đi”.
Bình tĩnh lại, cha xứ mời hắn một điếu thuốc, nhưng hắn vội
lắc đầu và nói :”Không, con cám ơn cha, trong Mùa Chay con có thói quen không
hút thuốc”.
Lm Giuse
Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt