Thứ năm tuần 24 thương niên
Người phụ nữ sám hối
(Lc
7,36-50)
1. Hôm nay một người biệt phái tên là Simon mời Đức Giêsu đến
dùng bữa. Tình cờ có một phụ nữ tội lỗi khét tiếng trong thành đến phục dưới
chân Chúa khóc lóc tỏ dấu ăn năn qua một số việc chị làm cho Chúa. Người phụ nữ
này tuy có tội nặng hơn mọi người, nhưng chị biết lỗi và tin tưởng vào Đức
Giêsu. Chị bất chấp cái nhìn khinh miệt
của mọi người để tìm đến với Đức Giêsu. Trước niềm tin mạnh mẽ và lòng mến chân
thành, dù tội chị rất nhiều, nhưng chị đã được tha tất cả. Như vậy, niềm tin và
lòng yêu mến là điều kiện cần thiết để chúng ta được ơn tha thứ và cứu độ.
2. Thường người biệt phái không ưa Đức Giêsu và chỉ tìm
cách gài bẫy để ám hại Ngài. Tuy thế, thánh Luca cho chúng ta biết cũng có một
thứ biệt phái lễ độ hơn, vẫn có cảm tình với Ngài, họ dám mời Ngài đến nhà dùng
bữa. Hôm nay, thánh Luca thuật lại cho chúng ta việc ông Simon, một người biệt
phái, mời Đức Giêsu đến dùng bữa
tại nhà ông.
Theo phong tục của Phương Đông, khi nhà có tiệc tùng thì cửa
thường bỏ ngỏ, kẻ ra người vào tấp nập. Một người đàn bà, ai cũng biết thường tội
lỗi lẻn vào đứng đàng sau đám thực khách. Bà mang theo một bình bạch ngọc đựng
thuốc thơm. Rồi quì xuống dưới chân Chúa vì lúc ấy Chúa đang nằm trên di văng để
ăn theo thói quen các thực khách. Bà khóc nức nở, xức dầu thơm, hôn bàn chân ướt
đẵm nước mắt và lấy tóc mà lau. Mọi người trố mắt nhìn cho là một việc quái gở,
nhất là ông chủ nhà Simon... Nhưng Đức Giêsu coi như không để ý đến những người
chung quanh mà chỉ nói với cô ta :”Tội chị
rất nhiều, nhưng đã được tha rồi, vì chị đã yêu mến nhiều”.
3. Tin Mừng hôm nay ghi lại một phiên
tòa, phiên tòa không có luật sư bảo hộ, không có bản án được đọc lên, nhưng kẻ
được ân xá ra về với bình an trong tâm hồn.
Có được bình an trong tâm hồn là điều quí giá nhất Đức
Giêsu mang lại cho con người. Nhưng để có được bình an ấy, điều kiện tiên quyết
là con người phải có lòng sám hối. Sám hối vốn là nội dung chủ yếu trong sứ điệp
của Đức Giêsu. Người phụ nữ trong Tin Mừng hôm nay đã nhận ra sự cần thiết của sám hối. Bất chấp những lời
dị nghị, bất chấp sự khinh bỉ của người chung quanh, bà đã thể hiện một cách
chân thành và trọn vẹn lòng sám hối của
mình. Đức Giêsu đã nói lên ý nghĩa hành động của người phụ nữ này như sau :”Bà đã được tha nhiều, vì bà đã yêu mến nhiều”.
Càng cảm nhận được ơn tha thứ, con người càng được thôi thúc thể hiện lòng yêu
mến nhiều hơn.
4. Người ta thường nói đến cuộc khủng hoảng về đức tin.
Trong thực tế, khủng hoảng đức tin cũng chính là khủng hoàng về lòng sám hối.
Khi con người đánh mất ý thức về tội lỗi, con người cũng không còn cảm nhận được
thế nào là ơn tha thứ của Chúa, và dĩ nhiên cũng đánh mất sự cảm thông và tha
thứ đối với người khác. Thái độ khoan nhượng của con người chỉ xuất hiện từ ý
thức về nỗi bất toàn và sự tha thứ mà mình cảm nhận được. Xét cho cùng, bác ái
chính là hoa trái của lòng sám hối :
càng cảm thấy mình được yêu thương và tha thứ, con người càng được thúc đẩy để
tha thứ và yêu thương (Mỗi ngày một tin vui).
5. Bài Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta phải có cái nhìn
đúng về người và về mình, nghĩa là chúng ta đừng xét đoán người khác dựa trên
những tiêu chuẩn của luật lệ, phong tục, và lối sống của chúng ta (Gl 6,4; Rm
2,17-24). Người ta thường nói :”Xanh
vỏ đỏ lòng” (Tục ngữ). Câu tục
ngữ có ý dạy chúng ta phải lưu ý trong việc đánh giá một người hay một sự việc.
Nhiều khi bề ngoài là xấu nhưng từ bản chất là tốt. Nếu chỉ đánh giá theo cái vỏ
bên ngoái thì sẽ sai lầm.
Trong bài Tin Mừng, người biệt phái, cùng những người khách
khác ở bàn tiệc, đã không thể nhìn vào người phụ nữ như Đức Giêsu đã nhìn. Những
phong tục, luật lệ, thiên kiến và lối sống đã giới hạn họ. Họ đã xếp loại người
phụ nữ này là người tội lỗi. Họ đã tự nghĩ rằng bản thân mình tốt hơn người phụ
nữ này nhiều.
6. Truyện
: Chiếc đèn cũ kỹ.
Một đêm nọ trong lúc bị cúp điện, một người đàn ông tìm được một cây đèn cũ đốt bằng mỡ từ trên tầng
gác để đồ cũ. Tình trạng của đèn thật thảm hại,
bóng đèn nứt và đen thui. Dù sao, ông cũng đốt lên và nó tỏa ra ánh sáng
yếu ớt. Đã vậy, bấc đèn bốc khói tỏa ra
một mùi khét lẹt. Thật là quá mức đối với một người thích mọi vật hoàn hảo như
ông :”Cái đèn này thật vô dụng nên vứt nó đi”, ông nói với vợ ông. Nói xong ông
tắt đèn dầu, lấy nến ra đốt.
Ba tuần sau, lại cúp điện. Lần này, vợ ông đem lại ánh
sáng. Bà lấy ra một cái đèn dầu đẹp, đốt lên. Một ánh sáng mầu hồng tỏa ra làm
cả nhà thích thú.
Ông chồng nói :
- Cái đèn này thật tuyệt. Bà mua nó ở đâu ?
Bà đáp :
- Đó là cái đèn mà ông muốn vứt đi đấy !
Sau khi đến thật gần để xem xét, ông nói :
Chắc tốn khá nhiều tiền để tân trang nó như thế này ?
Bà đáp :
- Thật ra chẳng tốn gì mấy. Tôi chỉ mua một cái bấc mới và
một cái bóng. Nhưng tôi phải bỏ nhiều thời gian và công sức để lau chùi và đánh
bóng nó. Tôi đã nhận thấy dưới lớp bụi bẩn là một cái đèn đẹp. Và ông không thấy
rằng tôi có lý sao ?
Ông đáp :
- Tôi hoàn toàn đồng ý với bà.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt