Thứ hai tuần 25 thường niên
Dụ ngôn cái đèn
(Lc
8,16-18)
1.Qua hình ảnh chiếc đèn được đặt nơi cao chiếu ánh sáng, Đức Giêsu muốn khuyên tín
hữu phải có một cuộc sống gương mẫu để chiếu sáng trước mặt người khác; Đức Giêsu
đem Tin Mừng đến trần gian, giảng dạy về Nước Trời, thành lập Giáo hội. Ngài
không muốn những điều trên dành riêng cho một nhóm người nào riêng biệt, nhưng
muốn thông ban cho mọi người. Riêng các Kitô hữu, phải sống sao cho người ta
nhìn vào mà nhận ra Tin Mừng Nước Trời. Họ đã được hưởng ánh sáng Tin Mừng thì
họ đừng giữ cho riêng mình, đừng dập tắt; trái lại, phải tìm cách làm lan tỏa
ánh sáng đó ra cho mọi người chung quanh.
2. Chiếc đèn được đốt lên phải được đặt trên cao để soi
sáng cho mọi người trong nhà. Lý do hiện hữu của chiếc đèn là để soi sáng. Cũng
thế, lý do hiện hữu của người Kitô hữu là phải tỏa sáng niềm tin của mình. Việc
làm chứng cho đức tin trong cuộc sống hằng ngày của những Kitô hữu chúng ta,
không phải là một việc làm có tính cách nhiệm ý, nghĩa là muốn hay không tùy ý,
mà trái lại đó là một đòi hỏi tất yếu, bao trùm tất cả đời sống Kitô hữu chúng
ta.
Chiếc đèn ấy được đốt lên bằng những hành động cụ thể hằng
ngày. Thiên Chúa là Đấng chân thật, bởi vì
sự chân thật ấy được thể hiện bằng một chuỗi những yêu thương đối với con người.
Người Kitô hữu chỉ thực sự là Kitô hữu khi cuộc sống của họ thể hiện chính cuộc
sống của Chúa, là yêu thương và phục vụ.
3. “Chẳng có ai đốt
đèn, rồi lấy hũ che đi hoặc đặt dưới gầm giường” (Lc 8,18).
Ánh sáng có nhiều tên gọi khác nhau. Ánh sáng mặt trời được
gọi là ánh nắng; ánh sáng mặt trăng là ánh trăng; ánh sáng đèn được gọi là ánh
đèn... Trong đêm Vọng Phục Sinh, khi mọi sự đang chìm trong bóng tối, ngọn nến
phục sinh được thắp lên và được khởi xướng :”Ánh sáng Chúa Kitô”. Ánh sáng ấy là chính Chúa Kitô, là Lời Chân
lý. Người Kitô hữu đón nhận ánh sáng Phục Sinh trong ngày lãnh bí tích Thánh Tẩy,
được mời gọi giữ cho ánh sáng chân lý ấy tỏa sáng mãi trong suốt cuộc đời, để
những người lân cận cũng nhìn thấy ánh sáng ấy. Nghĩa là, bằng nhiều cách thế,
những ai tiếp xúc,”đi vào nhà”, đều
nhìn thấy ánh sáng Chúa Kitô đang được ta “đặt
trên đế” – trong cuộc sống của mình. Khi ấy, bạn được gọi tên “Ánh sáng cho trần gian”(Mt 13,14) (5
phút mỗi ngày).
4. Quả thật, Lời Chúa luôn có sức chiếu sáng rất mạnh. Chỉ
tiếc rằng Lời Chúa rót vào tai một số người giống như dầu châm vào những cây
đèn mà chúng không chịu cháy, nên chúng
cũng vô ích. Bà Chiara Lubich nói :”Chúng
ta phải sống thế nào để cho dù các sách Tin Mừng trên thế giới có bị đốt hết đi thì người ta cũng vẫn có thể nhìn vào cuộc sống chúng ta mà chép lại Tin Mừng
đúng từng câu, tững chữ”.
Đức Cha Jean Koret, vị Gám mục Tiệp Khắc đã từng phải sống
lén lút ở chế độ Tiệp Khắc trước kia, tâm sự rằng : Ngài đã gặp gỡ được nhiều
người tốt, lúc ngài phải đi làm việc như một công nhân, hơn là lúc ở trong tòa Giám mục. Tiết
lộ trên đây của Đức cha Jean Koret , đã
phản ánh trung thực điều Chúa Giêsu đã phán :”Có ai đốt đèn rồi đem để ở trong thùng hay dưới gầm giường không” ?
5. Tuy nhiên, muốn trở nên đèn sáng để chiếu soi trần gian,
người môn đệ phải biết gắn bó đời mình với Đức Giêsu là nguồn Ánh Sáng. Luôn biết
sẵn sàng để cho Lời Chúa soi chiếu cuộc đời của mình trước, rồi kế đó, người
môn đệ sẽ chiếu tỏa cho anh chị em của mình những giá trị Tin Mừng.
Ngày lãnh nhận bí tích Rửa tội, mỗi người đều được đón nhận
một cây nến cháy sáng qua lời mời gọi của vị chủ sự :”Hãy nhận lấy ánh sáng Chúa Kitô”. Như thế, chúng ta thuộc về Ánh
Sáng, hay nói đúng hơn, chúng ta là ánh sáng và bổn phận phải chiếu tỏa ánh
sáng cho mọi người chung quanh. Không bao giờ chúng ta được phép chỉ giữ ánh
sáng cho riêng mình. Hoặc có khái niệm :”Đèn
nhà ai nấy rạng”. Nếu chúng ta có chủ trương ích kỷ, hẳn là một điều vô lý,
vì :”Không ai thắp đèn rồi lấy hũ che lại,
hay đặt dưới gầm giường”.
Chúng ta hãy cầu xin cho mọi Kitô hữu chúng ta, luôn ý thức
tầm quan trọng của việc sống niềm tin trong cuộc sống và quyết tâm sống niềm
tin ấy, để mỗi người trở thành những ngọn đèn được thắp sáng giữa môi trường mà
chúng ta đang sống và cũng để cho cuộc sống của chúng ta đẹp hơn, có ý nghĩa
hơn.
6. Truyện : Ngọn
đèn tỏa sáng.
Vào buổi chiều nọ, một người lấy từ trong hộp một cây nến
nhỏ và leo lên tầng tháp cao. Cây nến hỏi :
- Chúng ta đang đi đâu vậy ?
- Đi lên cao hơn để chỉ đường cho tầu bè vào cảng.
- Nhưng tôi bé nhỏ thế này làm sao tầu bè thấy được ?
- Chỉ cần ngươi cứ cháy sáng thôi, còn mọi việc để ta lo.
Tới đỉnh tháp, người ấy đặt cây nến vào trong một cái đèn có ghép những tấm kính phản
quang. Nhờ đó, mà ánh sáng lan tỏa ra và mọi tầu bè có thể thấy được.
Lm
Giuse Đinh Lập Liễm
Đà
Lạt